Edit: Phong Lữ

Thật ra khi Cao Hiên Thần còn rất nhỏ đã từng gặp Tạ Lê một lần. Khi đó Tạ Lê còn tên là Tạ Cảnh Minh. Nhưng mà bởi vì khi đó hắn còn quá nhỏ, cho nên đã quên hết rồi.

Còn việc Tạ Lê có thể lén xông vào Thiên Ninh giáo, cứu ra và mang đi hơn mười thiếu niên bị Thiên Ninh giáo bắt, cũng không phải là vì Thiên Ninh giáo có nội gián gì, mà là vì Tạ Cảnh Minh từng tới Xuất Tụ sơn, nên y đã quen địa hình ở Xuất Tụ sơn.

—— Ở cuối Phạt Ma đại chiến, là Bạch Kim Phi mang Tạ Cảnh Minh về Xuất Tụ sơn.

Ngày đó, Cao Tề Nam và Bạch Thanh Dương đang chơi đùa với Cao Hiên Thần mới có năm, sáu tuổi, Bạch Kim Phi cưỡi ngựa lại, trước người còn ôm theo một người khác.

Cao Hiên Thần nhìn thấy từ xa, hỏi Cao Tề Nam: “Cha, người kia là ai vậy?”

Cao Tề Nam cũng rất kinh ngạc. Người Bạch Kim Phi mang về này rõ ràng không phải người của Thiên Ninh giáo.

Bạch Kim Phi thấy đã tới nơi rồi, ôm người kia từ trên ngựa xuống. Sở dĩ phải ôm là vì người kia dính máu đầy người, bị thương nặng, đã mất ý thức.

Bạch Thanh Dương nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới nhận ra người mặt dính đầy máu kia, kinh hãi nói: “Tạ Cảnh Minh?!”

Cao Tề Nam hỏi: “Ai thế?”

Bạch Kim Phi nhẹ nhàng đặt Tạ Cảnh Minh lên một tảng đá lớn trước, sau đó mới khom người hành lễ với Cao Tề Nam.

“Giáo chủ.” Hắn cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Có thể thu y vào Thiên Ninh giáo không?”

Cao Tề Nam hơi ngẩn ra.

Bạch Thanh Dương kinh hãi biến sắc, không tin nổi nói: “Ngươi hỏi hắn chưa? Hắn đồng ý vào Thiên Ninh giáo?”

Cao Hiên Thần bé nhỏ rất hiếu kỳ với chuyện đột nhiên xuất hiện người xa lạ, xen vào nói: “Y là ai? Phi thúc thúc, tại sao phải để y vào Thiên Ninh giáo?”

Mọi người ngươi một lời ta một lời, ai cũng có vấn đề muốn hỏi, tình cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.

Cao Tề Nam giơ tay ngăn mọi người nói tiếp, gọi một tên thủ hạ tới, nói: “Đưa thiếu chủ về nghỉ.”

Cao Hiên Thần vội hỏi: “Con không mệt, cha, chơi với con thêm một lát đi!”

Cao Tề Nam lại chỉ sờ sờ đầu của hắn, nói: “Con về ngủ trưa một hồi đi, buổi chiều chơi tiếp.” Rồi kiên quyết đưa hắn đi.

Thật ra khi đó Cao Tề Nam đã đoán được Bạch Kim Phi bỗng nhiên mang người trở về hẳn có liên quan với đại chiến, mà hắn không muốn để Cao Hiên Thần tiếp xúc với chuyện liên quan đến cuộc chiến phạt ma, cho nên hắn mới cố ý đưa Cao Hiên Thần đi. Sau đó hắn cũng không cho phép Cao Hiên Thần tiếp xúc với Tạ Cảnh Minh, mãi cho đến khi Tạ Cảnh Minh rời Xuất Tụ sơn mới thôi. Bởi vậy ở trên Thiên hạ luận võ đường, Tạ Cảnh Minh cũng không nhận ra Cao Hiên Thần, bị hắn giấu diếm năm năm dài.

Đưa Cao Hiên Thần đi rồi, Cao Tề Nam mới hỏi lại một lần: “Người này là ai?”

Bạch Kim Phi nói: “Càn khôn đao Tạ Cảnh Minh.”

Năm đó Tạ Cảnh Minh tuổi mới mười tám, vừa mới bộc lộ tài năng ở trên giang hồ, vẫn còn không tính là có tiếng tăm lớn. Cao Tề Nam chưa từng nghe cái tên này.

Bởi vì người đang hôn mê, Cao Tề Nam không thể trực tiếp đối thoại với y, nên hỏi Bạch Kim Phi: “Là ngươi muốn thu y vào Thiên Ninh giáo, hay là chính y muốn vào Thiên Ninh giáo?”

Bạch Kim Phi sửng sốt một chút, không trả lời ngay. Hắn chần chừ chốc lát, mới nói: “Ta nghĩ… Y sẽ đồng ý.”

Đáp án này có ẩn ý. Cao Tề Nam hỏi: “Thế là sao?”

Bạch Kim Phi kể từng chuyện từ việc hắn phái người gây xích mích ly gián, cả đám người Tưởng Vân Thiên dẫn đầu lạc đường giữa núi rừng, võ lâm chính đạo tự giết lẫn nhau, Tạ Cảnh Minh bị Tưởng Vân Thiên đánh gãy cánh tay trái. Tưởng Vân Thiên không có chết, cuối cùng hắn vẫn tìm được đường chạy đi. Hắn trở về được nhưng Tạ Cảnh Minh lại trở về không được —— y bị Tưởng Vân Thiên hại đến mức này, đủ khiến Tưởng Vân Thiên có vết nhơ, thân bại danh liệt. Cho dù y không định vạch trần Tưởng Vân Thiên, chỉ cần Tưởng Vân Thiên còn định đặt chân trên giang hồ, sẽ không thể cho phép y tồn tại.

Nghe hệt như đã vào đường cùng không thể quay đầu, Bạch Kim Phi nhận thấy Tạ Cảnh Minh hẳn không còn lựa chọn nào khác.

Sau khi Cao Tề Nam nghe xong không vui mà hừ hai tiếng, nhàn nhạt nói: “Đúng là thảm.” Lại nói: “Y có quan hệ như thế nào với ngươi?”

Bạch Kim Phi uống lưỡi bảy vỏng, giống như đang tìm một từ thích hợp diễn tả quan hệ của hai người bọn họ. Một lát sau, hắn dùng hai chữ: “Cố nhân.”

Thiên Ninh giáo thu người ở ngoài cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Có người nhận hết hãm hại, cùng đường mạt lộ, đành tới nhờ vả Thiên Ninh giáo. Bạch Kim Phi và Bạch Thanh Dương được Cao Tề Nam nhận như vậy, còn bồi dưỡng thành phụ tá đắc lực của mình.

Đối với yêu cầu muốn nhận Tạ Cảnh Minh của Bạch Kim Phi, Cao Tề Nam không tỏ rõ ý kiến, nói: “Ngươi đưa y đi chữa thương trước đi, đợi khi y lành thương rồi tính tiếp.”

Cao Tề Nam không từ chối, việc này đã thành một nửa. Còn lại nửa kia, phải chờ Tạ Cảnh Minh tỉnh rồi tính tiếp. Bạch Kim Phi nói cám ơn rồi dẫn Tạ Cảnh Minh rời đi.

Bạch Kim Phi đi rồi, Cao Tề Nam hỏi Bạch Thanh Dương: “Rốt cuộc Tạ Cảnh Minh và Kim Phi có quan hệ thế nào?”

Bạch Thanh Dương đàng hoàng nói: “Hắn là bằng hữu tốt nhất của Tiểu Phi.” Dừng một chút, dường như cảm thấy được không thích hợp, rồi đắp thêm một câu: “—— đã từng.”

Một người hời hợt bảo “Cố nhân”, một người đàng hoàng bảo “Bằng hữu tốt nhất”, chuyện này kích thích hứng thú của Cao Tề Nam. Hắn lặp lại: “Bằng hữu tốt nhất của Tiểu Phi? Thú vị, thật thú vị. Mau kể ta nghe một chút.”

Bạch Kim Phi và Bạch Thanh Dương vốn là anh em ruột, có điều bọn hắn không phải họ Bạch, mà là họ Thẩm, sau khi vào Thiên Ninh giáo mới sửa lại tên.

Thẩm gia và Tạ gia cùng là gia đình giàu có ở Tuyên Châu, là thế giao, còn có quan hệ thông gia, quan hệ rất thân thiết, bởi vậy con cháu hai nhà thường cùng nhau tập võ chơi đùa. Thẩm Kim Phi và Tạ Cảnh Minh là lớn lên với nhau như vậy.

Khi còn bé Thẩm Kim Phi có một cái biệt danh, gọi khác nhau nhưng khá tương đồng với biệt danh “Bạch cẩu thả” sau này, gọi là “Vui bất tận”. Con người hắn hoạt náo cực kì, không sợ trời không sợ đất, cả ngày du thủ du thực, không làm việc đàng hoàng. Trưởng bối trong tộc không thích hắn, không cho các con của mình chơi đùa với hắn để khỏi bị hắn làm hư. Tạ Cảnh Minh là một con cháu của Tạ gia, có thể coi là xuất chúng nhất trong đó, thiên phú võ học cũng cao, đầu óc cũng thông minh, tính khí lại ôn hòa, cho dù là bạn bè cùng trang lứa hay trưởng bối đều thích y. Nhưng khéo sao Tạ Cảnh Minh lại chơi thân với Thẩm Kim Phi.

Bạch Thanh Dương nói: “Có một lần trong lúc luyện công, Tiểu Phi lén lút chạy ra ngoài chơi, bị trưởng bối trong nhà bắt được, mắng hắn một trận, còn muốn phạt hắn. Tạ Cảnh Minh đến nói với trưởng bối kia: là y kiên quyết kéo Tiểu Phi ra ngoài chơi, mong trưởng giả muốn trách phạt thì trách phạt cả y. Trưởng bối hai nhà Thẩm Tạ đều thích hắn, đương nhiên sẽ không phạt hắn, vì vậy bỏ qua. Sau khi người trưởng bối kia đi, Tiểu Phi liền nói, ‘Ây dà, mọi người ai cũng nói ngươi tốt, nói ta không tốt, tại sao người còn muốn làm bằng hữu với ta chứ?’ Tạ Cảnh Minh trả lời hắn: ‘Bởi vì ta thích ngươi, đương nhiên muốn làm bằng hữu với ngươi hơn.’ “

Cao Tề Nam nghe rồi cười nói: “Lúc nhỏ Kim Phi lại không được người khác thích thế sao?”

Bạch Thanh Dương nói: “Thật ra hắn có thiên phú cực cao, cũng thông minh. Võ công gì hắn cũng học một lần là xong, đại khái là vì học được dễ quá, nên không muốn kiên trì cố gắng luyện tập. Bởi vậy mới không được trưởng bối thích.”

Trong võ học, thiên phú đương nhiên rất quan trọng. Có mấy người học cả đời cũng không giỏi bộ kiếm pháp, mà có người chỉ học một lần đã thuận buồm xuôi gió. Nhưng mà chỉ có thiên phú vẫn còn không đủ, nhất định phải chăm chỉ luyện tập mới có thể thông hiểu đạo lí. Đến lúc dùng võ thực sự, biến hóa chỉ trong nháy mắt, chỉ có ngàn triệu lần luyện tập mới có thể biến hoá chiêu thức cho bản thân sử dụng. Nếu không, có thuộc một ngàn quyển bí kíp cũng vô dụng.

Cao Tề Nam cười nói: “Chỉ là lúc ấy không có gì đáng giá khiến hắn cố gắng thôi. Đáng tiếc hắn thông minh tài trí như vậy, lại bị đám người bảo thủ đó mắng thành là ‘Khôn vặt’.”

Bạch Thanh Dương cũng cười theo. Nhớ lại chuyện năm đó, làm tâm tình y hơi chùn xuống.

Y nói: “Khi đó, bọn họ thật sự rất thân nhau.”