Edit: Arisassan

Danh nghĩa mang binh hộ giá của Dung Dực đã định xong, nên không cần giữ lại Thánh Văn đế làm gì nữa. Cường giả Từ Thánh bên người lão có thể cảm nhận được sự tồn tại của quỷ hồn, bọn họ đành phải bay ra xa không thể đến gần được, nhưng Mục Nhung đã sớm đoán trước mọi chuyện sẽ như thế này, vì thế lời đề nghị hóa trang lẻn vào Ngự Thiện phòng để mai phục của Mạc Quy lập tức có ích.

Nguyên lý gây chuyện của lệ quỷ là thông qua một vật trung gian để đưa âm khí vào cơ thể con người, từ đó điều khiển thần kinh của người đó, nhẹ thì tạo ra các loại ảo giác ảo ảnh, nặng thì có thể đoạt cả thần trí. Đối với quỷ thì thứ môi giới tốt nhất chính là máu thịt, so với thi thể đã bị thối rữa thường thấy của quỷ hồn, Mục Nhung được địa phủ đặc xá nên bẩm sinh đã có một cơ thể tràn ngập âm khí. Do đó, máu thịt của hắn chính là thứ âm tà nhất thế gian.

Mà vì để đạt được hiệu quả điều khiển âm khí ở khoảng cách xa, hắn còn nhẫn tâm cắt mất một khối thịt trên chính cánh tay của mình, còn đào ra rất nhiều máu, sau đó bảo Mạc Quy đem chúng trộn lẫn vào thức ăn của Thánh Văn đế, hiện tại, lão ta uống máu của hắn ăn thịt của hắn, đương nhiên sẽ phải bị hắn điều khiển.

Mục Nhung bị hạ hàn độc Thu Sát từ nhỏ, độc tính đã thâm nhập vào trong cốt tủy từ lâu, nên máu thịt của hắn cũng chứa độc tính của Thu Sát, lúc này chỉ cần đứng từ xa thúc đẩy một cái là âm khí đã lập tức phát tác ra. Theo từng động tác của hắn, Thánh Văn đế đứng giữa đám người nhanh chóng tái hết cả mặt, bụng đau như cắt ngũ tạng lạnh băng, máu không kiềm được mà tràn ra ngoài, ngã sóng soài xuống đất. Đại hoàng tử vừa mới bị bắt, hoàng đế lại ngã xuống theo, cả đám đại thần lập tức luống cuống, liên tục kinh hô: "Người đâu! Thái y! Mau gọi thái y!"

Không ai có thể biết rõ hiệu quả của Thu Sát khi phát tác mãnh liệt cỡ nào hơn Mục Nhung cả, hắn là tiên thai, về mặt lý thuyết thì nên có tu vi cấp tiên nhân từ khi sinh ra, nhưng lại bị chất độc này dằn vặt thành bộ dạng yếu đuối như này, nói chi là thân thể phàm tục của Thánh Văn đế, tất nhiên sẽ không thể sống nổi qua hôm nay. Thật vậy, thái y nhân gian hoàn toàn không thể tra ra hàn độc lợi hại nhất tiên giới, vây quanh hoàng đế kiểm tra một chút rồi chỉ có thể run rẩy báo rằng: "Thánh thượng tức giận công tâm, ta chưa bao giờ thấy mạch nào đập loạn như thế, sợ là..."

Nghe xong câu này, các đại thần càng cảm thấy kinh hãi, Hộ bộ Thượng thư giận dữ nói: "Đừng có mà "sợ là" với ta, vì vận mệnh của cả Bắc Thần, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho Thánh thượng!"

Bọn họ có thúc giục cỡ nào, thái y cũng không thể làm được, cả nguyên nhân gây bệnh lão còn không chẩn ra thì sao trị được chứ. Thấy thần tử trong điện loạn hết cả lên, lệ quang xẹt qua mắt Dung Dực, ra vẻ loạn kiếm mà chém chết Đại hoàng tử, sau đó y vẩy đi tàn huyết trên kiếm rồi bước đến trước mặt Thánh Văn đế, lớn tiếng nói: "Thánh thượng, hiện giờ triều đình đã không còn hoàng tử, vì giang sơn xã tắc, thần muốn cả gan hỏi một câu, nếu tình huống xấu nhất xảy ra thì ai sẽ là người kế thừa ngôi hoàng đế!?"

Chúng thần hoàn toàn không ngờ y lại hỏi câu đó ngay lúc này, đảo mắt ra nhìn liền thấy, hay thật, Đại hoàng tử mất đầu, Nhị hoàng tử bị đâm chết, một mạch của Thánh Văn đế chỉ còn mỗi lão với trưởng công chúa thôi, ai có thể kế thừa ngôi hoàng đế chứ?

Bọn họ đang cảm thấy kinh hãi, không biết rằng hiện tại thính giác của Thánh Văn đế đã sớm bị lệ quỷ đứng từ xa khống chế, không hề nghe thấy bất kỳ thanh âm nào xung quanh. Lão chớp mắt một cái, chợt trông thấy một nữ tử mặc long bào đi về phía mình, khí chất uy nghiêm trên người nàng hoàn toàn vượt xa lão, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, lão không nhịn được mà sợ hãi kêu lên: "Tử Quy!"

Mặc dù Mục Nhung chưa trông thấy cảnh đăng cơ của Tử Quy công chúa, nhưng đời trước cũng xem không ít phim nói về Võ Tắc Thiên, hiện giờ dựng lên cảnh ảo trông vô cùng thật, dẫn dắt Thánh Văn đế nói ra lời này xong liền toàn lực thúc đẩy âm khí, nhanh chóng khiến lão ta hôn mê.

Tất cả mọi thứ đều diễn ra bên trong cơ thể của Thánh Văn đế, vào mắt các quan chức trong triều thì là Dung Dực lên điện hỏi ai sẽ kế vị, Thánh thượng lập tức thốt ra tên của Tử Quy công chúa, cả điện đều phải trầm trồ. Hiện tại hoàng thất đúng là chỉ còn hai vị công chúa, so với trưởng công chúa Triệu Dương chỉ biết ôm bài vị cả ngày thì Tử Quy công chúa đúng là có nhiều lợi thế hơn, thế nhưng, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải cho một nữ tử lên ngôi hoàng đế à?

Nhất thời trong điện có người hoàn toàn tuân theo thánh chỉ, có người bất đắc dĩ phải đồng ý, cũng có người kiên quyết phản đối, ngay lúc quan trọng nhất thì Tôn Tương lại nhảy ra, hét lớn một tiếng đánh thức tất cả mọi người: "Hoảng cái gì! Thánh thượng vẫn chưa băng hà mà các ngươi đã có những suy nghĩ phản nghịch như thế rồi sao?"

Tôn Tương tuổi thiếu niên đã nhập sĩ, nhiều năm qua luôn sống thiện lương tìm cách giúp đỡ xã tắc, cả triều đình từ trên xuống dưới có ít nhất một nửa văn thần là học sinh của ông, hiện giờ đích thân ông lên tiếng, chúng thần cứ như tìm được chỗ dựa, cùng nhau chờ đợi quyết định của ông. Ông cũng không phụ lòng chờ mong của mọi người, lập tức bình tĩnh hạ lệnh: "Vương Hầu ngươi đưa Thánh thượng hồi cung, rồi cấp tốc triệu tập mọi thần y trên thiên hạ đến trị liệu. Dung Dực mau mang binh phong tỏa cửa thành, nếu có người muốn ra khỏi thành, không cần biết đó là ai thân phận thế nào, nhất định phải chém hết! Triệu Thượng thư, ngươi theo lão phu đi tiếp Tử Quy công chúa, thân là nữ nhi thì nàng đương nhiên phải chăm sóc phụ mẫu lúc bệnh tật, thánh chỉ rốt cuộc là như thế nào, chờ bệ hạ tỉnh rồi hẵng bàn luận thêm."

Sắp xếp cho mọi người xong, ông lại phất y bào quỳ xuống trước mặt Dung Dực, hai mắt nhìn sâu vào vị thiếu niên tướng quân kia, khẩn thiết nói ra từng lời: "Hiện giờ biên cảnh lâm vào đại địch, vương thành nội loạn um tùm, Bắc Thần đã gặp phải thời khắc khó khăn nhất, chỉ cần sơ sảy một chút là cơ nghiệp trăm năm sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt. Biên cương mà Dung lão tướng quân dành cả đời để canh giữ có được bảo vệ toàn vẹn hay không, đều tùy thuộc vào ý muốn của Dung tiểu tướng quân ngài!"

Tôn Tương có thể trở thành quyền thần nổi tiếng trong triều quả nhiên cũng không phải dạng vừa, câu này vừa nói ra, khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì của Dung Dực rốt cuộc cũng thay đổi. Yên lặng nhìn ông một hồi, khung cảnh thảm trạng lúc chết của người nhà cùng ý chí hào hùng nơi sa trường lần lượt hiện lên trong đầu y, cuối cùng y chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh vô tận rồi thở dài: "Tôn Tương xin hãy đứng lên, Dung gia ta, sẽ vĩnh viễn bảo vệ Bắc Thần."

Hiện giờ hoàng thất suy yếu, Dung Dực nắm binh quyền, nếu y thật sự muốn khởi nghĩa thì không ai có thể ngăn được, nghe xong câu cam đoan này thì Tôn Tương mới an tâm, kích động nói: "Vậy thì đúng là thiên hạ này có phúc rồi!"

Mục Nhung không ngờ Tôn Tương lại lấy bài tình cảm ra để thăm dò ý nghĩ của Dung Dực, cơ mà hắn vốn cũng không muốn để Dung Tiểu Boss có quan hệ gì với quyền thế nhân gian, mục tiêu của bọn họ là con đường tiên thần, dính dáng ít một chút cũng tốt, nhưng vẫn không thể không khen khả năng ứng đối vô cùng xuất sắc của vị quyền thần này: "Tôn Tương lợi hại thật, có được một danh thần như vậy, Thánh Văn đế đúng là tốt số."

Hắn đứng xem vô cùng vui vẻ, còn quỷ hồn bên cạnh nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn cũng không nhịn được mà nói: "Ngươi mau nhìn lại mình đi kìa, đừng có lo chuyện người khác nữa!"

Để cho biến cố hôm nay có thể xảy ra, Mục Nhung vừa lấy máu vừa cắt thịt, lại vận dụng âm khí vốn gây tổn hại đến cơ thể, hiện giờ nghe quỷ huynh nhắc thế, hắn vừa giải trừ trạng thái quỷ hóa liền cảm thấy choáng cả đầu, ngồi xuống trấn tĩnh một lát mới chậm rãi nói: "Không sao, cùng lắm là mất máu nhiều quá thôi, nằm nghỉ hai ngày là được."

Thân xác của hắn vốn đã yếu ớt rồi, qua lần này thì càng nguyên khí đại thương thêm nữa, quãng thời gian hắn được phép tồn tại ở đây ngang với số tuổi thọ của cơ thể này, không có thân thể thì hắn chắc chắn sẽ bị kéo xuống địa phủ đi đầu thai. Hắn biết nếu bản thân không nỡ đổ máu, một khi lọt vào tay kẻ địch thì kết cục sẽ không đơn giản là đổ máu vậy đâu, cho nên mới xuống tay tàn nhẫn với chính mình như thế. Kỳ thật thế giới này chẳng có gì thú vị cả, thà đi kiếm một thế giới khác thái bình thịnh vượng để đầu thai vào còn hơn, mặc dù biết rõ điều đó, hắn vẫn không muốn rời khỏi đây sớm như vậy. Một người ngay thẳng như Dung Dực, bỏ y lại ở cái thế đạo người người tranh đấu nhau hiện tại, Mục Nhung không yên tâm.

"Mục Nhung!"

Người mình đang nghĩ tới trong đầu thế mà lại hiện ra ngay trước mắt, Mục Nhung ngước mắt lên nhìn Dung Tiểu Boss một thân quân trang uy vũ bất phàm, rồi nhìn về phía quỷ hồn vừa bán đứng mình đang núp sau lưng y. Trong lòng hắn biết rõ chắc chắn là quỷ hồn đã đi báo tin cho Dung Dực, không nhịn được phải thở dài: "Qủy huynh, ngươi chân chó như vậy cũng được à?"

Bản thân mình thấy hắn tái mặt như vậy liền hảo tâm chạy đi kêu người tới đón, ai ngờ người này còn mắng mình chân chó nữa, quỷ hồn chợt cảm thấy cạn lời, chỉ có thể tức giận nói: "Ta sợ ngươi không cẩn thận một cái là xuống mồ thôi!"

Từ trước đến nay sắc mặt của Mục Nhung chưa bao giờ trắng bệch như hiện tại, Dung Dực nhìn mà cảm thấy đau lòng vô cùng, không quan tâm đến việc hai con lệ quỷ đang cãi nhau, tiến lên bế người bước ra khỏi cung, vừa đi vừa nói: "Ta đưa ngươi về."

Hắn thật sự không ngờ rằng ngay lúc như thế này mà Dung Tiểu Boss vẫn ưu tiên chăm sóc cho mình trước, Mục Nhung thầm than thở trong lòng tình yêu đúng là vật cản lớn nhất trên đường gây dựng sự nghiệp mà, suy nghĩ một chút, vẫn chỉ trả lời rằng: "Thôi, mấy cái lục đục quan trường ấy ngươi không dính vào cũng tốt. Ta đã cho Tử Quy công chúa cơ hội, có bắt được hay không còn tùy vào khả năng của nàng ta."

Trong suy nghĩ của hắn thì cái chuyện soán vị như thế này không thể chỉ mình mình làm hết được, phải để đồng minh góp sức vào một ít chứ, ai ngờ ngay sau đó Dung Dực lại thản nhiên nói: "Ta đã lấy được hổ phù của hoàng đế rồi, toàn bộ quân quyền đều nằm trong tay chúng ta, triều thần có muốn thì cũng không thể gây nên sóng gió gì được."

Những ngày gần đây, vì để dễ ra lệnh cho quân đội hơn nên Thánh Văn đế luôn mang theo hổ phù bên người, ai dè vừa ngất xỉu đã bị Dung Dực lấy đi, chúng thần ở vương thành đều bảo Dung Dực là một thiếu niên chính trực, sao ngờ được rằng y có thể làm ra hành động như thế chứ, đúng là không nên tin vào những lời đồn bên ngoài.

Ngay cả Mục Nhung cũng không ngờ Dung Tiểu Boss đột nhiên lại thay đổi như vậy, hắn nhìn ngắm khuôn mặt kiên nghị đang kề sát bên mình của người này, bỗng nhiên nhận ra Dung Dực đã trưởng thành hơn so với lúc hai người mới gặp, không nhịn được mà vươn tay lên chọt chọt hai má y, cười nói: "Không tệ đâu, bắt đầu ra dáng tướng quân rồi đó."

Người trong lòng nhẹ hơn lúc trước rất nhiều, Dung Dực biết là do khoảng thời gian qua phải lo lắng phí sức nên không thể bồi dưỡng cơ thể đàng hoàng, vốn trong lòng đang tràn ngập lo lắng, đột nhiên trên gò má lại truyền đến cảm giác mềm mại của ngón tay, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mang đầy vẻ tán thưởng của Mục Nhung. Chỉ trong phút chốc, trái tim của y như bị một cái móng vuốt mềm mại khều khều, hai bàn tay đang ôm Mục Nhung không nhịn được mà căng cả lên, lòng y đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc nào đó không thể diễn tả được, đành phải trịnh trọng nói: "Mục Nhung, ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chuyện tiếp theo cứ để ta xử lý."

Mục Nhung đương nhiên cảm giác được bàn tay đặt trên lưng mình đột nhiên căng lên, cảm xúc nồng cháy trong mắt Dung Tiểu Boss lập tức đánh thức lòng cảnh giác của hắn, không hay rồi, tư thế ôm kiểu công chúa này ái muội quá đi, không thể để người này cong tiếp được, nếu không thì hắn sẽ có nguy cơ bị cưỡng hôn mất!

Với kinh nghiệm xem phim nhiều năm của hắn, hắn lập tức biết được cảm xúc đang dâng trào trong lòng Dung Tiểu Boss là gì, nhanh chóng quyết đoán cắt ngang: "Trước đây không phải ngươi toàn vác ta đi à?"

Thế nhưng, Dung Tiểu Boss lúc cong lúc thẳng lại không làm theo môtíp bình thường, vừa nghe xong câu này đã lập tức thẳng băng trở lại, hoang mang nói: "Ngươi bảo vác đi khó chịu mà."

Yên lặng hồi tưởng một chút, Mục Nhung cạn lời, được rồi, đúng là lúc trước ở rừng Nguyệt Kiến hắn có yêu cầu y đổi tư thế thật, trí nhớ của Dung Tiểu Boss hơi tốt quá rồi đó.

Không có gì cay hơn cảm giác tự đào hố cho mình lọt, hắn liếc mắt nhìn đôi giáp vai cứng cáp kia, ước lượng xem mình mà bị vác lên đấy thì sẽ phun máu bao nhiêu lần, đắn đo giữa thoải mái và tính hướng một vài giây rồi kiên quyết chọn tư thế thoải mái.

Xoay xoay đầu để mình có thể dựa vào tay người này thoải mái hơn một chút, Mục Nhung cũng không thể không phỉ nhổ bản thân mình.

A, cứ ham hưởng thụ thế này thì sớm muộn gì cũng phải trả giá thôi. Cơ mà, hôm nay đúng là mất máu hơi nhiều, không còn sức để suy nghĩ mấy thứ phức tạp đó nữa, cứ để hắn im lặng làm phế vật một lát đi.

Đôi lời của tác giả:

Tác giả: Thụ của ngươi đã rơi vào trạng thái suy yếu không thể động đậy được, ở những lúc như thế này ngươi nên—

Dung Dực: Cho hắn uống thuốc để khỏe lại!

Tác giả: Woa, đúng là một chính nhân quân tử.

Hết chương 48