Edit: Arisassan
Mục Nhung thà gánh trên lưng thanh danh đoạn tụ cũng muốn để cho các thế lực trong vương thành tin rằng hắn và Dung Dực là quan hệ đối địch, lấy bản thân làm dẫn để dụ ra những kẻ có tà tâm, nhưng lòng kiên nhẫn của mấy kẻ cầm quyền kia lại tốt hơn hắn tưởng, mặc dù bên ngoài khách điếm hay xuất hiện sinh khí của người sống, mà đến nay vẫn không ai dám mạo hiểm đến gần hắn. Có lẽ Thu Đông cố ý muốn cho hắn bị Dung Dực tra tấn lâu hơn một chút, hai người vào vương thành đã tròn một ngày, Mục phủ lại không có phản ứng gì giống như chưa hề biết tin vậy, xem ra trưởng công chúa cũng có tham gia vào chuyện của Dung phủ. Trước mắt có thể chắc chắn rằng các thế lực biết được nội tình bao gồm Thánh Văn đế, trưởng công chúa, Vũ gia, đúng là tập hợp hơn nửa lực lượng trong triều đình. Hiện giờ bên duy nhất có thể đối đầu với bọn họ cũng chỉ có Tôn gia đứng đầu văn thần, thế nhưng văn thần không có binh quyền nên cũng không làm nên chuyện, nếu hắn muốn giải quyết Thánh Văn đế thì cần một thế lực đủ mạnh để chống lại lão. Do muốn dụ kẻ địch ra ngoài nên Mục Nhung bèn tách ra khỏi Dung Dực một mình đi vẩn vơ trên đường, tiện thể suy tính mọi chuyện luôn, thế nhưng ngay lúc hắn đang suy nghĩ phải làm cách nào để hoàng đế không thể vận dụng quân quyền được nữa, rốt cuộc cũng có người không thể nhịn được, một tiểu nha hoàn đột nhiên đến trước mặt hắn cung kính nói: "Vị công tử này, chủ nhân nhà ta muốn mời ngươi uống trà." Không ngờ nhanh như vậy đã câu được một con cá, tuy trong lòng Mục Nhung tính kế đủ điều nhưng ngoài mặt vẫn bày ra vẻ khiếp nhược kia, chỉ hỏi: "Ngươi... ngươi muốn làm cái gì?" Biểu hiện của hắn hoàn toàn phù hợp với thiết lập yếu đuối vô dụng lúc trước của Mục Nhung, quả nhiên trong mắt của nha hoàn kia lập tức hiện lên vẻ khinh bỉ: "Công tử đi theo ta là được." Đối phương cố ý che giấu tung tích, chọn một tiểu viện yên tĩnh bên trong hẻm nhỏ làm nơi gặp mặt, mặc dù ngoài cửa không có hộ vệ, nhưng lại có một cao thủ đứng trên nóc, sẵn sàng bảo vệ chủ nhân. Công phu của cao thủ bí ẩn trên nóc vô cùng tốt, nhưng có thể che mắt người khác nhưng không thể che mắt được Mục Nhung. Qủy hồn nhờ sinh khí để cảm ứng sự tồn tại của người sống, mà bản thân nguyên khí lại hình thành từ sinh khí trên thế gian, hắn dùng nguyên khí để che giấu bản thân mình, nhưng trong mắt Mục Nhung thì chẳng khác gì một cái đèn pha cả. Mục Nhung ở lâu bên cạnh quỷ hồn dưới ánh trăng cũng học được cách làm thế nào để phán đoán tu vi của một người dựa vào nguyên khí trong cơ thể của người đó, hiện giờ vừa cảm nhận một cái, lập tức biết được người nọ đã đến cảnh giới Từ Thánh. Cường giả Thần Thánh ở Đại Hoang chỉ có ba người, mà người đạt đến cảnh giới Từ Thánh cũng không nhiều lắm, cường giả Từ Thánh ở Bắc Thần xếp theo thực lực từ mạnh đến yếu lần lượt là: Thu Đông bị đánh tan tu vi đọa xuống nhân thế, Dung Dực tu luyện Thiên Ma công, thống lĩnh cấm quân của hoàng cung Vương Hầu, và đệ nhất sát thủ từng được Tử Quy công chúa cứu giúp, Thiên Hạ Hồng. Lúc trước Thiên Hạ Hồng từng giết chết đứa con duy nhất của Hồng Thiệu tướng quân, do đó bị cả Hồng Thiệu quốc truy sát, nhưng nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được là do không ai biết hắn tinh thông thuật dịch dung, mấy năm nay luôn luôn hóa trang thành một lão thái giám đi theo bên người Tử Quy công chúa. Người này là người của Tử Quy công chúa nên đương nhiên trong truyện cũng sẽ phục vụ dưới trướng Dạ Minh Quân, nhưng Mục Nhung có thể đoán ra thân phận của hắn chủ yếu là vì, cao thủ lúc nào cũng xuất hiện trên nóc nhà trong "Quân Lâm Đại Hoang" chỉ có một mình hắn thôi. Dạ Minh Quân gặp Tử Quy công chúa lần đầu tiên, hắn ở trên nóc Mục phủ; dạ yến trong cung khi nhân vật chính khẩu chiến với tất cả mọi nho sĩ, hắn ở trên nóc của hoàng cung; ngay cả lúc Dung Dực phản bản quy nguyên ở phủ quốc sư, người này cũng canh giữ trên nóc nhà của quốc sư để chờ thời cơ hành động, sau đó, hắn với nóc nhà bị Dung Tiểu Boss hất bay luôn. Mục Nhung thật sự không thể hiểu nổi chấp niệm của tên sát thủ này với nóc nhà, hắn chỉ biết lão thái giám kia sẽ không hành động theo những gì mình đã đoán trước, vẫn không nên chờ mong thì hơn. Phỏng đoán của hắn quả nhiên chính xác, vừa đi theo nha hoàn bước vào tiểu viện, hắn lập tức trông thấy hình bóng của một nữ tử áo tím, tuy không mặc hoa phục để che giấu thân phận, nhưng phong thái toàn thân lại không giảm chút nào. Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, nữ tử liền quay đầu, bức màn cũng được vén lên, giữa những âm thanh thanh thúy vang lên khi châu ngọc chạm vào nhau kia, một khuôn mặt xinh đẹp quý phái được nuôi dưỡng trong chốn hoàng cung xuất hiện ngay trước mắt. Tử Quy công chúa có thể làm đại lão bà của Dạ Minh Quân đương nhiên sẽ có nhan sắc tuyệt trần, hiện giờ mặc dù vẫn chưa nảy nở, nhưng mỗi đôi mắt phượng thôi đã khiến ai cũng phải khiếp sợ, chỉ cần liếc nhìn một cái là Mục Nhung đã biết nàng là nữ hoàng đế được nhắc đến trong truyện rồi. Sống lại lâu như vậy mà đến tận giờ nam nữ chính mới được gặp mặt, nội tâm của độc giả như hắn cũng hơi hơi thổn thức, nhưng hiện tại hắn thật sự không muốn trêu chọc vào cô nữ chính này, bèn khoác bộ dạng nơm nớp lo sợ mà diễn tiếp: "Không biết công chúa tìm ta có chuyện gì?" Từ khi đến Đại Hoang, Mục Nhung luôn cố ý né tránh Tử Quy công chúa, hắn nghĩ đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng lại không ngờ rằng trước đó thật lâu nàng đã biết trên thế gian này có một người tên là Mục Nhung rồi. Năm Tử Quy công chúa lên mười tuổi, phụ hoàng đã nói, trên đời này có một thiếu niên sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với nàng, là con trai của bạn thân phụ hoàng, tương lai nàng phải gả cho người này, thay hắn quản lý đất phong, đảm bảo hắn sẽ luôn trung thành với hoàng thất. Khi đó nàng không hề biết đây là thủ đoạn để phụ hoàng thu hồi đất phong của trưởng công chúa, cũng không biết chỉ cần một cái giá đủ cao là nam nhân này có thể gả con gái cho bất cứ kẻ nào, nàng thật sự tin đây là duyên phận trời định của mình, vì thế vẫn luôn âm thầm chú ý đến thiếu niên có vẻ yếu ớt kia. Thế nhưng, vào ngày Mục Nhung tiến cung nhận tước, lúc nàng đứng sau bình phong nhìn hắn, đợi hắn đến nói chuyện với mình, hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào Dung Dung đứng giữa hành lang, sau đó, vương thành liền truyền ra tin đồn công tử Mục gia si mê đại tiểu thư Dung gia. Còn nàng thì sao? Duyên phận sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm của bọn họ nữa? Nàng tìm đọc hết mọi thoại bản trong vương thành, nhưng không có một cặp nhân vật chính nào mà không hề có mặt trong cuộc sống của đối phương. Nàng là một người mạnh mẽ, nên không muốn nhận thua. Sau khi chuyện đó xảy ra, nàng bắt đầu cố gắng học hành, trình độ thi thư luận chính không thua gì nam tử, nàng nói cho cung nữ và bạn tốt nghe là nàng thích thiếu niên vừa ôn nhu yếu nhược vừa trắng trẻo ít nói, rồi cả vương thành đều biết Mục Nhung là mẫu người nàng thích, nàng vui vẻ đợi người nọ đến tìm mình, thế nhưng, trong mắt hắn vẫn chỉ có tỷ muội Dung gia. Ngay lúc nàng muốn từ bỏ tất cả thì lại nằm mơ, Mục Nhung trong mơ cứ như đổi thành một người khác vậy, bỗng nhiên trở thành một thiên tài văn võ song toàn, hắn sẽ vì nàng mà làm ra những hành động bốc đồng đồng thời giúp nàng xả giận, cũng sẽ dẫn nàng đến rừng tuyết hái hoa để làm nàng vui vẻ, hắn còn lấy cả giang sơn làm sính, tổ chức một hôn lễ vô cùng long trọng để cưới nàng về. Mục Nhung trong mơ rất sủng nàng, vì nàng mà đánh cả thiên hạ, thiên tài địa bảo gì cũng nguyện ý tặng cho nàng, thế nhưng, hắn cũng sủng nữ nhân khác y như vậy. Nàng là thê tử đã bái thiên địa vào gia phả của hắn, nhưng hắn vẫn sẽ vì nữ nhân khác mà chinh chiến thiên giới. Tiên nữ, thần nữ, rất nhiều nữ nhân có thân phận cao quý hơn nàng lần lượt được cưới vào cửa, người kia cũng vì các nàng mà tiếp tục ra ngoài liều mạng, cuối cùng, ngoại trừ một hoàng tọa lạnh như băng ra thì nàng không có cái gì cả. Giấc mơ này thật sự rất đáng sợ, cho nên lúc nàng tỉnh lại vẫn không thể dứt khỏi nỗi tuyệt vọng khi ngồi cô độc trước chính điện lạnh lẽo, cũng may, đấy chỉ là một cơn ác mộng. Tiên nhân Mục Nhung nàng yêu tận đáy lòng và cũng hận tận đáy lòng trong mơ kia không tồn tại, tên ma ốm nhát gan đến mức không dám nói lớn tiếng trước mặt nàng này mới là Mục Nhung chân chính, nghĩ đến đây, nàng không nhịn được mà thở dài: "Ngươi như bây giờ cũng rất tốt, nhất định phải giữ nguyên vậy đi." Nói cũng khéo, quỷ sai Vương thị biết tính tình Dạ Minh Quân rất lãnh đạm, sợ y đánh bậy đánh bạ mà bỏ qua mối tình với Tử Quy công chúa, cho nên mới cố ý báo mộng để dẫn đường cho nàng. Vốn dựa theo kế hoạch thì khi Dạ Minh Quân sống lại, nội dung cốt truyện trong mơ của nàng sẽ đến giai đoạn hạnh phúc nhất, hai người mà gặp mặt là sẽ ăn khớp với nhau ngay. Ai ngờ ngay lúc quan trọng Dạ Minh Quân lại bị người khác đổi số, mà nhân vật chính mới tới lại chỉ lo vây quanh một nam nhân, lão Vương cũng quên bẵng đi chuyện này, để nàng tiếp tục mơ thấy nội dung cốt truyện sau đó rồi hạ quyết tâm không muốn gả cho Mục Nhung luôn, hoàn toàn chia rẽ nam nữ chính trong truyện của mình. Mục Nhung đương nhiên không biết có chuyện này, chỉ cảm thấy cảm xúc của Tử Quy công chúa có hơi quá so với miêu tả trong sách, trong lòng nghĩ chắc là lão tác giả kia lại gài mấy cái hố gì đó rồi, mặc dù hận không thể xuyên về đánh lão ta một chút, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể tiếp tục giữ nguyên bộ dạng kinh hoảng đến mức không nói nên lời, tới đâu thì lo tới đó vậy. May là bộ dạng này của hắn giống hệt như Mục Nhung lúc trước, Tử Quy công chúa thấy thần thái của người này khác với người trong giấc mơ của mình như vậy, càng tin rằng đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Thế nhưng giấc mơ kia lại khiến nàng vô cùng hoảng sợ, nàng biết phụ hoàng đang cân nhắc hôn sự của mình, sợ mình thật sự bị tứ hôn cho người này, cho nên hôm nay mới quyết định chủ động đi tìm Mục Nhung. Nàng là một người thẳng thắn, cũng không nói vòng vo gì, lập tức lấy ra một bao thuốc từ trong tay áo, thản nhiên nói với Mục Nhung: "Người thông minh không nói chuyện dài dòng, ta đã biết chuyện giữa ngươi và Dung Dực, ngươi muốn thoát khỏi y đúng không? Cho ngươi bao thuốc này, đêm nay bỏ vào nước để y uống đi." Mục Nhung không ngờ nàng ta thẳng tính như vậy, mặc dù không hiểu tại sao Dung Dực chưa làm gì nàng mà nàng lại muốn độc chết y, nhưng hắn vẫn tiếp tục diễn, hai tay run lên, bày ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi: "Cái này... Ta không dám." Bộ dạng nhát gan của hắn càng khiến Tử Quy công chúa thấy phản cảm hơn, thầm nghĩ tại sao lúc trước mình lại nghe lời phụ hoàng mà đi thích một người như vậy chứ, may là nàng mơ thấy giấc mơ đó rồi thức tỉnh đúng lúc, Dung Dực tốt hơn Mục Nhung gấp chục lần, đây mới là nam nhân nàng cần phải giữ chặt. Tử Quy công chúa vốn là một người thích cái gì thì làm cái đó, hiện tại cũng không ngoại lệ, vừa thấy hắn không dám nhận liền trừng mắt tức giận nói: "Không vào hang hổ sao có thể bắt được hổ con, ngươi cố gắng can đảm lên là được. Đợi ta đè được Dung Dực rồi, phụ hoàng sẽ không thể không tứ hôn cho chúng ta, một khi ta trở thành thê tử của y, ngươi chắc chắn sẽ được giải thoát." "Ngươi đè y? Chẳng lẽ đây là..." Hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ nói ra câu nói này, hiện tại Mục Nhung thật sự bị dọa sợ, đại lão bà của Dạ Minh Quân muốn đè Dung Tiểu Boss là cái tình tiết quái quỷ gì chứ, sao tự nhiên hắn cảm thấy trên đầu mình lẫn Dạ Minh Quân vừa mọc lên một mảng thảo nguyên xanh mượt vậy? Không đúng, Dạ Minh Quân thì khỏi nói rồi, còn hắn thì có gì để xanh đâu? Hắn chỉ lấy cái danh đoạn tụ ra để làm mồi thôi, chứ đâu phải thật sự làm gay với Dung Dực! Tuy Mục Nhung biết Tử Quy công chúa không giống người bình thường nhưng không ngờ nàng lại cởi mở đến như vậy, chợt phát hiện tư tưởng của mình bắt đầu hơi có vấn đề một chút, lần này thì lộ ra vô số sơ hở, nhưng vị công chúa điện hạ này lại vẫn tiếp tục bay, nàng khinh bỉ liếc hắn một cái: "Đương nhiên là Xuân Phong Tán rồi, uổng công ngươi là nam nhân, vậy mà không biết chuốc thuốc rồi đè lại y, đúng là không có tiền đồ chút nào." Hay lắm, rất chuyên nghiệp, hiện tại Mục Nhung thật sự muốn phỏng vấn Dạ Minh Quân, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí ở đâu ra để chọn một nữ chính hổ báo như vậy chứ, không sợ một ngày nào đó nàng không chịu nổi dàn hậu cung khổng lồ của ngươi mà một đao thiến ngươi luôn à! Đợi đã, nhắc mới nhớ hắn vẫn chưa đọc tới đoạn kết của "Quân Lâm Đại Hoang" đâu, đừng bảo là kết cục của Dạ Minh Quân thảm lắm đấy nhé? Hết chương 42