*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan

Như tên của cuốn tiểu thuyết này, tình tiết phần lớn diễn ra ở một đại lục tên là Đại Hoang, trên đại lục này người người đều tu hành nguyên khí, cấp bậc từ thấp lên cao được chia thành năm giai đoạn là Mạt Võ, Chân Võ, Quy Nguyên, Từ Thánh và Thần Thánh; đột phá Thần Thánh xong sẽ được phi thăng lên thượng giới. Đương nhiên, là một người xuyên không biết hết mọi tình tiết trong kịch bản, Mục Nhung biết thượng giới này kỳ thật chính là thiên giới, bên trên còn có thêm bốn đại thế giới nữa.

Dựa theo nội dung ban đầu của kịch bản, Dạ Minh Quân vừa xuyên qua đã vả mặt hết triều đình từ trên xuống dưới một lần, sau đó đoạt vị thống nhất Đại Hoang, tiếp theo đánh một đường qua tất cả các thế giới, thống nhất lục giới, quân lâm thiên hạ. Tuy trước khi hắn chết nhân vật chính mới đánh tới tầng thế giới thứ ba, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn suy đoán ra nội dung kịch bản kế tiếp, bởi vì hắn tin rằng với cái tính chân chó kia của lão Vương thì chắc chắn sẽ không bao giờ dám ngược Dạ Minh Quân!

Lối hành văn của tiểu thuyết này kỳ thật không tồi, do toàn bộ hành trình nhân vật chính không gặp sóng gió nào nên mới bị độc giả liệt vào hàng tiểu bạch văn, Mục Nhung cũng đã từng tức giận mắng nhân vật chính có quá nhiều bàn tay vàng ở khu bình luận, hiện tại hắn chỉ muốn nói một câu——xin hãy cho ta trở thành nhân vật chính như vậy, cám ơn.

Tuy nhiên, hắn cũng không định đi theo nội dung kịch bản ban đầu.

Thứ nhất, hắn không có năng lực xuất khẩu thành thơ vả mặt tất cả văn thần trong triều đình như Dạ Minh Quân, tuy lão quỷ sai vì lười nên toàn sao chép thơ cổ của người khác, thế nhưng Mục Nhung cũng không rảnh rỗi đến mức đi học thuộc mấy thứ này trong lúc đang đọc tiểu bạch văn.

Thứ hai, Dạ Minh Quân trong nguyên tác quyết định đoạt vị là để thu tiểu nữ nhi của hoàng đế vào hậu cung. Vị công chúa này là một người bị bệnh công chúa hàng thật giá thật, lần đầu gặp mặt do Dạ Minh Quân chỉ châm trà cho tiểu nha hoàn của nàng mà không để ý đến nàng nên liền sai thị vệ đến Mục phủ bắt người, sau đó bị Dạ Minh Quân tức giận giam vào phòng tối mới bắt đầu yên phận. Mục Nhung tự nhận bản thân mình không có khả năng áp chế bệnh công chúa của người này, cho nên hắn vẫn nên ngoan ngoãn làm hoà thượng thôi.

Trên thực tế, thay vì lo lắng hướng đi của kịch bản, hiện tại Mục Nhung càng lo lắng cho thân thể của mình hơn. Làm cái xác để nhân vật chính nhập vào, thân phận của Mục Nhung tất nhiên cũng không đơn giản. Mục Nhung là con của Đại tướng quân đương triều Mục Nhiễm, nhưng lão cha của hắn lúc hắn vừa mới sinh ra đã bị người khác hạ độc mà chết, không ai biết mẹ ruột của hắn là ai.

Trưởng công chúa lúc ấy đem lòng yêu Mục Nhiễm say đắm, nghe tin hắn chết liền ôm bài vị của hắn rồi thành thân, cứ thế trở thành kế mẫu hữu danh vô thực của Mục Nhung. Kế mẫu sao có thể tận tâm với con riêng được, từ nhỏ cả phu tử dạy học cũng không mời cho hắn, chỉ quan tâm đến cẩm y ngọc thực mà nuôi, vì thế Mục Nhung bị nuôi thành một bại gia tử ăn chơi trác táng.

Như thế vẫn chưa đủ, kẻ đứng sau màn hạ độc hại chết Mục Nhiễm năm đó cảm thấy đứa trẻ này là một mối hoạ ngầm, vào sinh nhật mười sáu tuổi của hắn đã hạ cho hắn một liều hàn độc bí truyền, triệt để huỷ đi thiên phú tu luyện của hắn. Đến tận bây giờ thân thể của hắn vẫn vô cùng hư nhược, đi ba bước thì choáng đầu một cái, đón vài tia gió liền lấy khăn che miệng khụ vài giọt máu ra, diễn vai một tên ma ốm vô cùng hoàn hảo.

Nếu Lý Tu Viễn đã được cho phép xếp hàng đợi luân hồi thì tất nhiên cũng đã quên hết chuyện xưa ở tiền kiếp, chuẩn bị đầu thai, tuy hiện tại có hơi bất ngờ khi một vài ký ức vẫn còn lưu lại, nhưng hắn vẫn nhanh chóng tiếp nhận thân phận mới của mình. Thân thể này của Mục Nhung nhiều tật xấu thật, cơ mà dù sao vẫn có sự sống, hắn chịu không nổi những ngày phải ngồi ngơ ngẩn dưới địa phủ ngắm nhìn sông Vong Xuyên đợi thời gian trôi qua rồi, tuyệt đối không muốn chết thêm lần nữa. Cho nên, việc cấp bách hiện tại là giải loại độc này trước khi độc phát lúc hai mươi tuổi.

Dạ Minh Quân trong nguyên tác đầu tiên là tìm được Nguyệt Hạ Tuyết Sâm ở rừng Nguyệt Kiến ngoài vương thành để áp chế độc tố, lúc phi thăng thì mượn linh khí thiên địa trọng tố lại thân thể mới có thể giải được loại độc này, hắn không có công pháp tiên gia nên chắc không thể phi thăng được rồi, hiện giờ việc quan trọng nhất là tìm được gốc Nguyệt Hạ Tuyết Sâm kia.

Thế nhưng, nếu nói sức chiến đấu của Dạ Minh Quân trong nguyên tác lúc mới xuyên qua chỉ đến được trình độ có thể đánh bại vài tên hộ viện, thì giá trị vũ lực của Mục Nhung hiện tại ước chừng tương đương với con chó cỏ mà hộ viện nhà hắn dùng để trông nhà, ừm, chưa kể nếu con chó kia bị bệnh dại thì có khi hắn còn không đánh nổi. Vì thế, như một lẽ đương nhiên, hắn quyết định ôm đùi.

Việc chọn đùi để ôm cũng là một kỹ năng sống, chọn đúng thì sẽ có chân giò hun khói Kim Hoa màu mỡ cho ngươi ăn, chọn sai ôm phải một cái chân Hương Cảng thì chẳng những vô dụng mà còn có thể kéo thêm phiền phức vào người. Dạ Minh Quân trong nguyên tác cũng có vài tên thủ hạ, nhưng những người này một là nhờ vào công pháp tiên gia của y nên mới có thể quật khởi, hai là được tài văn chương cùng vương bá khí của y cảm hoá, đối với Mục Nhung không có bàn tay vàng như bây giờ thì mấy người đó chẳng có tác dụng gì. Hắn nằm trên giường suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng chọn được một người có thuộc tính từ từ trưởng thành cực mạnh trong tiểu thuyết này – tiểu boss Dung Dực.

[*chân giò hun khói Kim Hoa:

*chân Hương Cảng (chân Hồng Kông/ chân vận động viên): đại loại là chân thường bị nhiều chấn thương (mụn nước, mẩn đỏ...) do vận động mạnh nhiều.]

Nếu nói một cách chính xác thì Dung Dực chính là tiểu cữu tử [*em vợ] của nhân vật chính. Phụ thân Dung Đỉnh Thiên là Đại tướng quân đương triều, y là tam thiếu gia Dung gia cũng được coi là thiếu niên thiên tài đệ nhất đệ nhị, chỉ tiếc từ xưa làm quan sợ nhất là công cao chấn chủ, hoàng đế không nhịn được việc nhà y có quyền thế quá lớn, liền âm thầm phái người giết hết cả Dung gia. Nhân vật chính lúc ấy làm văn thần trong triều, gặp phải màn thảm kịch này nhưng cuối cùng lại chỉ cứu hai vị tiểu thư Dung gia, mạch não của hai vị tiểu thư Dung gia này cũng vô cùng kỳ lạ, chỉ vì chuyện đó mà nhận nhân vật chính làm phu quân, ngày qua ngày tự hạ thấp bản thân cúi đầu cầu y báo thù cho nhà mình.

Đợi đến khi Dung Dực đi tu luyện về, thứ chào đón y là thảm trạng của cả nhà cùng bộ dạng tựa như nữ nô của hai tỷ tỷ, từ nay về sau liền nhận định nhân vật chính chính là đầu sỏ gây tội, trở thành một kình địch ngoan cường trên con đường vả mặt của nhân vật chính. Thậm chí sau khi nhân vật chính phi thăng, y cũng bật người phi thăng lên theo, cuối cùng bị đánh tận một trăm vạn chữ rồi bị tỷ tỷ hạ độc mới ôm hận mà chết, sức sống quả thực có thể sánh bằng Tiểu Cường [*gián].

Mục Nhung nhớ rõ sau khi y chết, khu bình luận còn lập hẳn một chuyên mục tận mấy trăm lầu liệt kê ra những bằng chứng cho thấy người này chắc chắn chỉ giả chết, lâu chủ thậm chí còn chỉ tay lên trời mà phát thệ, với cái sức sống bị Dạ Minh Quân vả mặt ba mươi tám lần rồi mà vẫn có thể kiên cường sống đến tận phó bản thiên giới của Dung Tiểu Cường, một chén rượu độc nhỏ bé không đủ để giết chết y. Đợi đến khi nhân vật chính phi thăng lần thứ hai, người này nhất định sẽ lại xuất hiện ngay trước mặt chân ái Dạ Minh Quân của mình, hô lên lời kịch kinh điển đã được lặp lại tận ba mươi tám lần trước đó – "Mục Nhung, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi!", thề luôn, không đúng thì lâu chủ sẽ livestream ăn bàn phím!

Tóm lại, trong thời đại mà tất cả thiên tài địa bảo đều bị Dạ Minh Quân lấy mất, công pháp cực phẩm hơn phân nửa đều do Dạ Minh Quân tự mang, bạn học Dung Dực có thể bằng thực lực bản thân mà đuổi kịp tiến độ tu luyện của nhân vật chính, đã vậy còn có thể chạy thoát khỏi tay thủ hạ của nhân vật chính nhiều lần là đủ để thấy nghị lực của y cường đại cỡ nào. Hơn nữa, tiểu tử này kỳ thật là một tên tỷ khống, nếu Mục Nhung đã quyết tâm cả đời làm hoà thượng thì đương nhiên cũng sẽ không chạm phải vảy ngược của y, chỉ cần sau này tìm được đống thiên tài địa bảo của Dạ Minh Quân xong nhớ phân cho hắn vài cái là được, như thế chắc chắn hai người vẫn có thể là bạn bè.

Ôm theo suy nghĩ đó, Mục Nhung cả ngày nằm trên giường uống xong một chén thuốc bổ, lấy một cái áo choàng lông hồ ly bọc kín mình lại không một kẽ hở, đón gió lạnh lên ngồi xe ngựa đi đến Dung phủ định gặp cái đùi tương lai của mình.

Trong thân thể này là hàn độc Thu Sát chỉ có ở thượng giới, mùa đông vừa đến liền vô cùng gian nan, Mục phủ chỉ cách Dung phủ hai đoạn đường, thế nhưng máu hắn hộc ra trên quãng đường này cũng đủ đong đầy nửa bồn rồi. Bất đắc dĩ lau miệng, ý muốn tìm Nguyệt Hạ Tuyết Sâm của Mục Nhung càng thêm mạnh mẽ, nếu không sớm áp chế chất độc này xuống thì có ngày hắn tự hộc máu đến chết mất.

Công chúa kế mẫu tuy không xem Mục Nhung là con ruột nhưng cuối cùng vẫn không ngược đãi hắn, vừa xuất môn một cái thì dù là hoả lò trên xe ngựa hay lò sưởi tay cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ, còn phái thêm hai nha hoàn tám tiểu tư hơn mười hộ vệ đi theo, một đám người đứng trước Dung phủ trông vô cùng khí thế.

Lưu luyến một hồi trước hoả lò trong xe, Mục Nhung vén rèm lên, vừa tiếp xúc với gió lạnh bên ngoài thì cổ họng liền cảm thấy hơi hơi khó chịu, cũng không dám chần chờ thêm, nhanh chóng nói với tạp dịch đứng trước cửa Dung phủ: "Vị tiểu ca này, phiền ngươi truyền lời giúp ta, nói là Mục Nhung đến bái phỏng——"

Thế nhưng, bên này hắn vừa lộ mặt ra, người Dung phủ bên kia đã bày ra tư thế như lâm đại địch. Nha hoàn ma ma nháy mắt đã bỏ chạy mất bóng, một đội hộ vệ dáng vẻ hung thần ác sát thì dàn hàng ngay trước cửa, ngay cả tên tạp dịch bị nhắc tới kia cũng lấy một cái đòn gánh trong góc nhà ra, lớn tiếng kêu lên: "Tên quỷ bệnh họ Mục lại tới nữa rồi! Chúng tiểu nhân, mau tập hợp!"

Lúc này Mục Nhung mới nhớ ra, trong nguyên tác, nguyên chủ Mục Nhung cùng hai vị tiểu thư Dung gia này cũng từng có một đoạn nghiệt duyên.

Nói là nghiệt duyên cho sang vậy thôi, kỳ thật chỉ là Mục Nhung tương tư đơn phương người ta.

Năm Mục Nhung mười tuổi từng đi theo kế mẫu tiến cung tiếp nhận tước vị nhà mình, vừa tạ ơn xong rồi rời khỏi chỗ của hoàng đế thì trông thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài đứng ngay khúc rẽ của hành lang, hắn lập tức sững người như bị tê liệt. Cảm giác kia, tựa như có một con sâu nho nhỏ từ mắt chui vào trong lòng hắn, nhất thời vạn vật trên thế gian đều mất đi màu sắc của mình, chỉ cảm thấy cả người tê dại không thể kiềm chế được. Nói chung là, Mục Nhung biết yêu. Sau này biết được đó là đại tiểu thư Dung gia Dung Dung, hắn liền canh giữ trước đại môn Dung gia ngày này qua tháng nọ, chỉ mong giai nhân xuất hiện một lần.

Khi đó quyền thế của Dung gia đã vô cùng cường thịnh, một tiểu tước gia phủ tướng quân quá cố không hề được người ta để vào mắt, Dung Dung đương nhiên cũng không để ý đến hắn. Cơ mà tên Mục Nhung này cũng là một người vô cùng kiên trì, ba năm gió mặc gió, mưa mặc mưa đều đặn đến đứng canh trước đại môn Dung phủ, dù chưa được gặp mỹ nhân lần nào nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nếu chuyện chỉ dừng ở đó thì Dung gia đã không có thái độ ác liệt với hắn như vậy, tất cả bắt đầu từ năm Mục Nhung mười ba tuổi, nhị tiểu thư Dung gia Dung Tịch nghe lời đồn về tấm si tâm của hắn thì tò mò ra cửa nhà xem một cái. Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn liền trông thấy một tiểu cô nương tư thế oai hùng hiên ngang, thân thể lại như bị sét đánh, lại có một con sâu nhỏ từ mắt chui vào trong lòng, nhất thời vạn vật trên thế gian đều mất đi màu sắc của mình, chỉ cảm thấy cả người tê dại không thể kiềm chế được.

Đúng thế, khỏi cần nói cũng hiểu, tên Mục Nhung này yêu luôn nhị tiểu thư Dung gia, hơn nữa tâm tư của hắn đối với đại tiểu thư cũng không hề biến mất, một chốc thì nghiêng sang bên này, một chốc thì nghiêng sang bên kia, khó trách người Dung phủ không muốn thấy hắn đến như vậy. Mục Nhung đặt tay lên ngực rồi tự hỏi, nếu như bản thân mình là Dung Dực, gặp phải loại cuồng đồ hay quấy rối tỷ tỷ của mình như thế này thì thật sự là đánh chết cũng không đủ.

Về phần hai mối tương tư đơn phương kia của Mục tước gia ấy hả, hắn chỉ muốn nói rằng, có thể viết ra một mối tình đầu y như trúng tà mà còn khiến cho tất cả độc giả đều tin chắc rằng đây tuyệt đối là trúng tà, lão Vương tác giả, đời trước ngươi không hổ là một tên độc thân tám mươi năm!

Nội tâm ai thán cho khả năng viết truyện tình cảm của lão tác giả một phen, bên ngoài Mục Nhung vẫn buộc phải tiếp cận Dung Dực, bèn nói với đám người đang bày trận địa sẵn sàng đón quân địa kia một câu: "Ngươi có thể nghe ta nói hết câu được không? Ta muốn cầu kiến——"

Không đợi hắn nói xong, tiểu ca tạp dịch đã quả quyết trả lời: "Đại tiểu thư không có ở nhà!"

Không còn gì để nói nhìn về phía hắn, Mục Nhung vẫn cố gắng giải thích thêm: "Ta không muốn tìm nàng."

Vẫn không hề cho hắn cơ hội để nói hết câu, tiểu ca liền ngẩng đầu lên nói tiếp: "Nhị tiểu thư cũng không có ở nhà!"

"Ta cũng không muốn tìm nàng."

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, lần này Mục Nhung quyết định hít một hơi sâu rồi nhanh chóng nói hết ra: "Mục Nhung đến đây muốn bái phỏng tam thiếu gia, phiền ngươi vào thông báo một tiếng."

Lời này vừa tuôn ra thì không gian xung quanh liền yên tĩnh một cách quỷ dị, chỉ thấy bàn tay cầm đòn gánh của tên tạp dịch kia run rẩy cả lên, biểu tình tuyệt vọng mà đáp lời hắn: "Đúng là nghiệp chướng mà, tam thiếu gia là nam tử đó!"

"Ta đương nhiên biết hắn là nam nhân." Bực bội nhìn hắn ta, Mục Nhung lấy kịch bản trăm vạn chữ trong tương lai ra đảm bảo, tam thiếu gia Dung gia tuyệt đối không phải là nữ phẫn nam trang.

Không ngờ vừa nghe hắn nói lời này xong, biểu tình của tất cả mọi người ở Dung phủ càng thêm hoảng hốt, tiểu ca tạp dịch thì suýt chút nữa đã khóc thét lên: "Cả nam nhân cũng không buông tha sao, ngươi muốn vào cửa Dung gia chúng ta đến thế à?"

...

Mục Nhung nghĩ, có lẽ hắn nên dành một chút thời gian ra cân nhắc thật kỹ xem hình tượng của mình hiện tại trong mắt mọi người là gì, một người bình thường đi bái phỏng tiểu cữu tử mà cũng có người nghi ngờ hắn muốn phang tiểu cữu tử sao!? Chẳng lẽ hai vị tiểu thư Dung phủ vẫn chưa đủ để chứng minh tính hướng của Mục Nhung hoàn toàn thẳng tắp à? Hay là mấy người này đã ngầm thừa nhận tính hướng của hắn là họ Dung?

Chậc... Rốt cuộc là do mạch não của người Dung phủ quá kỳ lạ hay là cách sống của Mục Nhung này quá quỷ dị đây?!

Hết chương 2

*Tuyết sâm/Nhân sâm tuyết (雪参):