Sở Băng Hoàn đã trải qua rất nhiều trận chiến, nên chưa đến nỗi sợ hãi một cái đầu người. Y ngồi xuống, đặt khay lên bàn với vẻ mặt nghiêm nghị, đưa chân nguyên vào khám nghiệm. Kết quả cho thấy nạn nhân bị cắt ngang đầu khi đang còn sống sờ sờ. Linh hồn cũng biến mất, thậm chí một chút tàn hồn cũng chẳng còn.

Đào Nhiên Lễ tái mặt. Tạ Vãn Đình sững sờ hồi lâu cũng không có phản ứng.

Hoa Triệt bật dậy, bước nhanh đi tới đầu người nhìn kỹ. Máu me đầm đìa, nhãn cầu khô khốc lòi ra bên ngoài, đầu lưỡi tím đen thè dài ra, trông thật khủng khiếp.

"Là tiểu béo..." Hoa Triệt quay đầu liếc nhìn Tạ Vãn Đình. Cơ thể ông ta run lên nhưng không có ngất đi, vì đã được Đào Nhiên Lễ kịp thời đỡ lấy. Tạ tông chủ môn hít thật sâu, sau đó cất giọng thều thào như rỉ sét: "Hắn, hắn không phải phụ trách trông coi sơn môn và nghênh đón khách tứ phương hay sao? Tại sao đột nhiên bị giết, là ai làm, là ai làm việc này!"

Sở Băng Hoàn nhìn về phía Mai Thải Liên: "Mẹ?"

Nàng sợ hãi từ nãy đến giờ, đến nỗi con trai gọi liên tiếp ba tiếng mới định thần lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đệ tử chết thảm của Dạ U Phủ, cảm thấy vô cùng khó tin: "Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là cây đàn, tại sao lại biến thành đầu người?"

Y tiếp tục hỏi: "Mẹ luôn giữ lễ vật bên người, chưa từng cho ai đụng vào hay sao?"

"Người ngoài làm sao có thể chạm vào được?" Mai Thải Liên lo lắng trả lời, "Thủy ngọc Tử Yên là bảo vật của Vân Thiên Thủy kính, đương nhiên ta phải đích thân canh giữ. Từ khi ra khỏi Thủy Kính cho đến lúc dâng tặng Tạ Tông Chủ, ta luôn luôn theo sát, không thể xảy ra sai sót."

"Mai phu nhân, dù sao đây cũng là lễ vật phu nhân dâng tặng. Bây giờ lại biến thành đầu của tiểu sư đệ. Chuyện này... Phiền phu nhân giải thích rõ ràng." Đào Nhiên Lễ lên tiếng.

Mai Thải Liên cảm thấy mình vô cùng oan uổng. Bản thân cũng chẳng biết giải thích thế nào cho phải. Dạ U Phủ tại sao lại đổ lỗi cho nàng? Ai mà biết chuyện này là do người nào gây ra? Rồi biết điều tra từ đâu?

Sở Băng Hoàn bình tĩnh nghĩ lại rồi mới nói: "Lúc ta cùng sư phụ đến Dạ U Phủ thì vị đạo hữu này còn sống, chính hắn đã đón tiếp chúng ta."

"Đúng vậy..." Hoa Triệt tiếp lời, "Muốn thay quà thì trước tiên phải đến gần đoàn người của Vân Thiên Thủy Kính, đúng không? Dọc đường không có người ngoài tiếp cận phu nhân hay sao? Hầu gái, quản sự... Tất cả đều không thể bỏ qua."

Đầu óc Mai Thải Liên rối bời, suy nghĩ kỹ lại, sau đó kiên quyết lắc đầu: "Món quà này là quan trọng nhất, sao có thể để người ngoài đến gần được. Không có khả năng đổi quà lúc ta không chú ý."

Hoa Triệt trầm tư, bất giác nhìn bảy đệ tử Vân Thiên Thuỷ Kính đứng phía sau Mai Thải Liên. Trong bụng âm thầm tính toán song không nói ra, mà ý nhị nhìn Sở Băng Hoàn.

Y như đọc ra gì đó từ trong mắt hắn, mím chặt môi, không nói nữa.

Sắc mặt Mai Thải Liên càng lúc càng lạnh. Nàng nhìn Hoa Triệt xẵng giọng: "Ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ... nghi ngờ Thủy Kính có quỷ?"

Hoa Triệt giơ hai tay tỏ vẻ vô tội: "Đúng là ta nghĩ có như vậy, ai bảo phu nhân lại nói ra!"

Mai Thải Liên cả giận: "Vân Thiên Thủy Kính thanh giả tự thanh, môn hạ đệ tử quang minh lỗi lạc, quy phạm tự giữ, không thể gây ra việc hung ác thế này. Môn quy của phái ta là hành thiện cứu người. Y tu kiêng kị nhất là sát sinh đổ máu. Chúng ta và Dạ U Phủ không oán không thù, vị tiểu hữu này là ai cũng không biết, vì sao phải giết hắn?""

Sở Băng Hoàn đứng dậy nói: "Mẹ yên tâm đi, Hoa Triệt không có ý vu oan Thủy Kính, chỉ là lo lắng môn hạ đệ tử nhà mình sẽ bị người bụng dạ khó lường lợi dụng."

Mai Thải Liên: "Ai?"

Mộ Dung Táp nhìn hồi lâu mới nhận xét: "Khơi mào tranh chấp giữa Thủy Kính và Dạ U Phủ?"

"Hay là gây hỗn loạn?" Lâm Ngôn im ru từ nãy đến giờ không biết dây thần kinh nào bị chập mạch bỗng nhiên lên tiếng. "Cố ý xông vào lễ mừng thọ của Tạ tông chủ, lấy đồ đệ ra làm trò, có phải là nhắm vào Tạ tông chủ?"

Hoa Triệt nhìn sư đệ bằng ánh mắt tán thưởng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tràng cười thích thú khiến cho mọi người đều chú ý. Người chưa xuất hiện tiếng đã tới trước: "Hạ lễ này của bản tôn, Tạ tông chủ hài lòng không?"

Tạ Vãn Đình biến sắc, ông ta sải bước ra khỏi sảnh và nhìn thấy Ân Vô Hối uy nghiêm đứng trên mái nhà đối diện.

Hoa Triệt giật giật lông mày, sắc mặt có chút tái nhợt.

Y thu hết cảm xúc của người thương vào trong đáy mắt. Sở Băng Hoàn không coi ai ra gì thản nhiên nắm lấy tay hắn.

Hắn sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía y. Chỉ thấy Sở công tử đang nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có lực nắm tay là tăng thêm vài phần.

Hoa Triệt bình tĩnh lại một cách thần kỳ. Nhất thời quên gỡ tay Sở Băng Hoàn ra.

Hai mắt Tạ Vãn Đình như băng kiếm cực lạnh: "Ân Vô Hối, là ngươi làm?"

Ma Tôn mặc một chiếc áo choàng đen thêu kim long bay phất phới trong gió. "Bản tôn nhìn các ngươi đoán tới đoán lui, oán trách qua lại, thật sự quá mệt mỏi, bởi vậy, đại phát từ bi tự phơi bày thân phận, miễn cho các ngươi nghi kỵ lẫn nhau."

Nếu là người khác thì có thể hỏi nguyên nhân. Nhưng kẻ giết người là đế vương chí cao vô thượng của ma giới thì không cần lý do. Ân Vô Hối thường tùy hứng giết một, hai người khi lão không có gì để làm.

Tạ Vãn Đình không cần nhiều lời vô ích, triệu hồi bảo kiếm phi lên không trung lao về phía Ma Tôn.

Mộ Khải Niên cũng không có lý do gì đứng qua một bên, mỗi người đều có trách nhiệm trừ ma vệ đạo.

Kiếm khí va chạm, kết hợp với hổ mang sặc sỡ do Trang Điền triệu hồi, đại sảnh hỗn loạn từ trong ra ngoài.

Cảnh giới của Lâm Ngôn tuy thấp, song giác ngộ của Đậu Đậu cũng rất rõ ràng. Vì dân chúng trong thiên hạ trảm yêu trừ ma là tín niệm của bản thân. Đậu Đậu bất chấp sự can ngăn của Táp Táp triệu ra Trọng Minh Điểu. Sau đó bị Hoa Triệt túm gáy ném cho Văn Nguyên. Hắn thản nhiên đả kích: "Tu vi của ngươi còn chưa đủ để Ân Vô Hối nhét kẽ răng."

Với tư cách là một y tu, trong những trận chiến như thế này thì Sở Băng Hoàn thường đứng phía sau để kịp thời chẩn bệnh và cứu chữa tu sĩ bị thương nặng.

Có Tạ Vãn Đình, Mộ Khải Niên, và Trang Điền hỗ trợ, quả thực không cần hậu bối như Hoa Triệt giúp đỡ. Hơn nữa... Với tu vi hiện tại của hắn, tốt hơn hết là đừng có ngáng đường.

So với Ân Vô Hối, Trang Điền mới là nhân vật khiến Hoa Triệt bất ngờ.

Hắn bái sư hai năm, thời điểm đối phó Lộ Minh Phong không tính, đây là lần đầu tiên hắn thấy Trang Điền ra tay.

Ngự thú sư đánh nhau rất xứng danh với câu "đầu rơi máu chảy". Một lời không hợp là dùng đao tự cắt thân mình, hai lời không hợp liền thọc thêm một chút, máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn rất thê thảm.

Trang Điền triệu hồi liên tiếp hai con linh thú, một con là cửu vĩ yêu hồ, một con là tam vĩ yêu miêu.

"Là hồ ly tinh, không phải thiên hồ?" Trang Điền rất thất vọng, tuy nhiên, tình hình chiến cuộc đang cháy xém đến lông mày, không chịu cũng phải chịu.

Hắn chẳng biết nên khóc hay nên cười. Thiên hồ là hồ tiên, yêu hồ là nghiệt súc, đẳng cấp đương nhiên là khác hẳn nhau. Nhưng tộc hồ ly rất quý hiếm, tam vĩ hay xuất hiện, lục vĩ rất khó có, còn cửu vĩ...

Điều này làm Hoa Triệt không khỏi thán phục. Vẻ bề ngoài của Trang Điền rất chi là cà lơ phất phơ, nhưng về phương diện điều khiển linh thú thì chẳng hề kém cạnh nhân vật nào cả.

Đột nhiên, một tiếng đàn xé trời truyền vào màng nhĩ của hắn, sau đó xông thẳng vào lục phủ. Trong lòng bắt đầu có cảm giác bồn chồn. Tiếng đàn không hề khó chịu, cũng không gây hấn, ít nhất mục tiêu công kích không phải là hắn. Thế mà lại gây chấn động đến tận linh hồn, làm cho hắn có cảm giác mất mát như cách một thế hệ, không biết hôm nay là ngày tháng năm nào. Hoa Triệt gần như không kìm lòng được mà nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Đúng là Tạ Vãn Đình.

Linh khí của ông tên là "Cửu U", một cây đàn thất huyền cổ cầm, đồng thời cũng là bảo vật chấn phái truyền từ đời tông chủ trước sang đời tổng chủ sau.

Dây đàn rung lên, âm điệu hoà vang, cây cối rung động, bách điểu tung bay.

Đến tận lúc này lão ma đầu mới nhíu mày, vừa tránh được đao của Mộ Khải Niên, vừa lùi về phía sau hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Vãn Đình.

Mộ Dung Táp chịu đựng hồi lâu mới ngoáy lỗ tai nói với Hoa Triệt: "Hai người này có thù hận gì? Nhìn Ân Vô Hối lườm Tạ Tông Chủ còn tưởng đâu là Tạ Tông Chủ ôm con trai của lão nhảy giếng!"

Hoa Triệt: "..."

Lực chiến đấu của tu sĩ xưa nay vẫn thế, kiếm tu mạnh nhất nên thường xông pha nơi tuyến đầu. Kế đến là tới nhạc tu ra trận. Ngự thú sư nối tiếp phía sau, dùng huyết hồn triệu tập linh thú đến chiến đấu. Ở hậu phương đương nhiên là y tu.

Tất nhiên, Sở Băng Hoàn là một ngoại lệ, vào thời điểm nhân lực thiếu hụt nghiêm trọng, y có thể cầm kiếm nơi tuyến đầu. Khi đủ nhân lực, y có thể trở lại với nghề thầy thuốc, chữa bệnh cứu người. Một mình Sở Băng Hoàn có thể làm tốt cả hai nhiệm vụ.

Ma tôn cuối cùng vẫn là Ma tôn. Giữa vòng vây của tiếng đàn gây nhiễu loạn tâm trí, lão vẫn bình tĩnh tránh thoát trận pháp của Mộ Khải Niên, xông tới giết Tạ Vãn Đình.

Các đệ tử của Dạ U Phủ lập tức xuất thủ, mười đạo khí cụ, uy phong lẫm liệt, âm thanh chấn động.

Lão ma đầu khựng lại, không biết đã nhìn thấy thứ gì kinh khủng mà hai mắt đỏ hoe, hằn lên tia máu, sát khí sôi trào.

Tạ Vãn Đình chớp lấy thời cơ, búng năm ngón tay, biến tiếng đàn thành vũ khí sắc bén, đi thẳng vào nội phủ của Ân Vô Hối.

Máu tươi dâng trào lên tới cổ họng, lão cố gắng nuốt xuống, nhe ​​răng trợn mắt nhìn đệ tử Dạ U Phủ.

Đột nhiên, có một tiếng hét.

Một đệ tử của Vân Thiên Thủy Kính cầm kiếm đâm vào cơ thể đệ tử Dạ U Phủ đang thổi sáo trúc. Máu phun ra khiến mọi người mất cảnh giác. Thân pháp đệ tử Vân Thiên Thủy Kính cực kỳ nhanh nhẹn, cứa hai nhát liên tiếp vào cổ đệ tử Dạ U Phủ Cổ. Giai điệu bị ngắt quãng. Ân Vô Hối cầm "Vô Tình Kiếm" trong tay, đâm vào tim của Tạ Vãn Đình!

Nói thì chậm mà mọi chuyện diễn ra rất nhanh, một bóng đỏ lóe lên che chắn cho Tạ tông chủ. Ông ta la lên: "Hoa tiểu hữu!"

Đôi mắt phượng của Hoa Triệt u ám như hai đầm nước lạnh. Hắn đưa Hàm Tuyết lên môi thổi réo rắt, tiết tấu hóa thành ngàn lớp kết giới, vững vàng chống lại lưỡi kiếm của lão ma đầu.

Âm thanh lách tách như thủy tinh rạn nứt lan truyền trong không khí. Dưới sức ép của Vô Tình Kiếm, kết giới lần lượt vỡ vụn.

Lão thu hồi kiếm, ánh mắt dữ tợn: "Hoa Triệt!"

Sở Băng Hoàn đứng phía dưới muốn phun ra một đống đậu xanh rau má. Chỉ cần sơ hở chút xíu là hắn đã kịp thời gây ra chuyện kinh thiên động địa.

Không đợi y dạy cho hắn một bài học, Ân Vô Hối đã nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đúng là con ngoan của bản tôn, dám vung cùi chỏ ra giúp đám tiên đạo tạp chủng này đối phó với cha!"

Khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.