Tiểu thiếu gia ngồi xếp bằng trên giường, đầy mặt lơ mơ tĩnh toạ.

Diệp đại hiệp: “Dồn khí đan điền.”

Tiểu thiếu gia: “Đan điền ở đâu?”

Diệp đại hiệp như cười như không nhìn cậu: “Ngươi đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp như thế còn không biết đan điền ở đâu sao?”

Tiểu thiếu gia đầy mặt ngây thơ: “Không biết, sư phụ sờ cho con xem.”

Diệp đại hiệp: “….”

Diệp đại hiệp giơ tay sờ đến vị trí đan điền của tiểu thiếu gia, nói: “Ở đây.”

Tiểu thiếu gia vèo một cái cuộc tròn người lại, ôm lấy cánh tay Diệp đại hiệp: “Hì hì, ngứa quá.”

Diệp đại hiệp cười cười, rút tay về nói: “Cẩn thận cảm nhận lực ở đan điền của ngươi đi.”

Tiểu thiếu gia bĩu môi, không cao hứng: “Ta chỉ muốn cảm nhận lực eo của huynh thôi.”

Diệp đại hiệp lại cười nói: “Là tự ngươi nói muốn cùng ta lang bạt giang hồ.”

Tiểu thiếu gia: “Đói bụng rồi, chúng ta đi ăn sáng trước đi, trở về lại tiếp tục nhé.”

Diệp đại hiệp lắc đầu: “Không được không được, ăn ngũ cốc trong cơ thể sẽ có trọc khí, bất lợi cho tu hành. Phải tĩnh toạ xong mới được ăn.”

Vì thế tiểu thiếu gia bụng đói mà tĩnh toạ, bụng sôi ùng ục.

Tiểu thiếu gia: “Tập võ mệt quá, cũng không được ăn điểm tâm.”

Diệp đại hiệp buồn cười: “Lúc này mới được bao lâu chứ. Chờ thân thể ngươi tốt hơn, còn phải ngày ngày dậy sớm chạy vòng, đứng trung bình tấn, luyện quyền, luyện kiếm… Đông thì luyện tam cửu, hè thì luyện tam phục, mỗi ngày đều không được chậm trễ.”

Sắc mặt tiếu thiếu gia khó coi: “….”

Diệp đại hiệp: “Còn muốn cùng ta lưu lạc giang hồ không?”

Tiểu thiếu gia cắn răng một cái: “Muốn!”

Diệp đại hiệp trầm ngâm một lát, lôi một cuốn sách rách nát không biết từ đâu ra đưa đến trước mặt tiếu thiếu gia, nói: “Cái này là khẩu quyết vận khí để lát nữa tĩnh toạ.”

Tiểu thiếu gia nhận sách, bên trong chi chít những chữ nhỏ vô cùng tối nghĩa khó hiểu. Tiểu thiếu gia nhanh chóng lướt qua vài câu, căn bản không hiểu ý gì.

Tiểu thiếu gia kinh ngạc: “Luyện võ còn phải học thuộc lòng ư!?”

Diệp đại hiệp xì khẽ: “Đây là tâm pháp khẩu quyết tầng thứ nhất của X dương nội công, về sau còn có chín tầng nữa. Tổng cộng là mười tầng, mỗi tầng đều không giống nhau, nhất định phải học thuộc lòng mới được.”

Tiểu thiếu gia hít một ngụm khí lạnh, lúng túng nói không nên lời: “Chuyện này…. Ưm….”

Diệp đại hiệp cười híp mắt: “Đây chỉ là nội công thôi, chiêu thức ngoại công còn nhiều nữa. Chỉ nói riêng kiếm pháp Tiêu Dao của chúng ta đã có mười tám cuốn sách. Mỗi cuốn lại có mười tám loại biến pháp, đều phải thuộc lòng hết. Hơn nữa ngươi không chỉ dùng kiếm, giang hồ hung hiểm, nếu có lúc trong tay không có kiếm thì chẳng phải là chịu bó tay ư? Quyền pháp, cước pháp, khinh công, điểm huyệt cũng phải học. Bí tịch võ công phải học thuộc chồng lên còn cao hơn cả ngươi nữa. Đúng rồi, điểm huyệt còn phải thuộc bản đồ cơ thể người, yêu cầu phải vẽ toàn bộ hướng kinh mạch và huyệt vị của cơ thể người…”

Tiểu thiếu gia nghe mà sụp đổ: “Nhiều sách phải thuộc như thế! Vậy… Vậy làm đại hiệp khác thi cử ở chỗ nào chứ?”

Diệp địa hiệp bình tĩnh nói: “Có khác nhau chứ, ngươi chỉ cần học tứ thư ngũ kinh, chúng ta phải học nhiều hơn.”

Tiểu thiếu gia: “…..”

Trong phòng tĩnh lặng chốc lát.

Tiểu thiếu gia: “Nhưng mà ta nhớ huynh nói huynh không biết chữ.”

Diệp đại hiệp ung dung nguỵ biện: “Đúng là không biết, đều là sư phụ đọc cho ta nghe.:

Tiểu thiếu gia: “….”

Diệp đại hiệp thúc giục: “Nhanh học đi, nếu không vi sư sẽ đánh tay ngươi đấy.”

Lại yên tĩnh trong chốc lát.

Tiểu thiếu gia nhìn chằm chằm vào tâm pháp tối nghĩa khó đọc này chốc lát: “…Vậy thì ta sẽ thi cử thôi, có lẽ ta không thể làm đại hiệp, mấy tâm pháp này ta nhìn chả hiểu gì cả.”

Diệp đại hiệp bình tĩnh nói:” Được, chính ngươi tự quyết định đấy.”

Nói xong nghiêng đầu, quay lưng về phía tiểu thiếu gia mà lặng lẽ cười.

Tiểu thiếu gia cảnh giác:”Huynh đang cười trộm hả?”

Diệp đại hiệp quay đầu lại, vẻ mặt uy nghiêm: “Không có.”

Tiểu thiếu gia: “Nhưng mà ta thi làm quan thì huynh sẽ làm gì?”

Diệp đại hiệp: “Ta làm ảnh vệ cho ngươi.”

Tiểu thiếu gia: “Vậy huynh không lang bạt giang hồ hả?”

Diệp đại hiệp lấy tấm mặt nạ da người bình thường kia ra, dùng khăn lau bụi rơi phía trên, nói: “Ta bị truy nã, nên cũng không đi được.”

Tiểu thiếu gia suy nghĩ một chút nói: “Ta có thể xin cha lần nữa xét lại vụ án của huynh, trả lại trog sạch cho huynh, sau đó… Huynh sẽ…”

Diệp đại hiệp: “Không sợ sau khi ta rửa sách tội sẽ chạy đi lưu lạc giang hồ, bỏ ngươi ở lại ư?”

Tiểu thiếu gia mím môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn: “Vậy huynh sẽ bỏ ta lại sao”

Diệp đại hiệp gõ chóp mũi của tiểu thiếu gia, khẽ mỉm cười: “Không”

Tiểu thiếu gia suy nghĩ một chút, bĩu môi thở dài: “Bây giờ thì huynh nói không, nhưng đến lúc đó thì chưa chắc. Huynh là đại hiệp nổi tiếng thiên hạ, ta làm gì có chỗ nào xứng với huynh. Chỉ sợ giờ huynh chỉ nhất thời vui vẻ…”

Diệp đại hiệp nở nụ cười: “Vậy ta có gì tốt?”

Diệp đại hiệp ôn nhu nói: “Dung mạo ngươi đẹp đẽ, tính tình trẻ con đáng yêu, ngây thơ hoạt bát, khiến người ta yêu thích vô cùng.”

Tiểu thiếu gia vẫn không tự tin.

Diệp đại hiệp đành phải thay đổi góc độ nói: “Cha là quan to trong triều, là quan nhị đại căn chính miêu hồng, có hộ khẩu ở kinh thành. Dưới chân hoàng thành trăm nghìn dinh thự, ruộng tốt vô số…. từ nhỏ ngươi đã là tiểu thiếu gia có cơm ngon áo đẹp mọi người vây quanh, chỗ nào không xứng với ta chứ? Còn ta, nghèo rớt mùng tơi, chữ không đủ một sọt, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết uống rượu ăn thịt, người nên lo lắng là ta mới đúng.”

Tiểu thiếu gia: “….”

Đúng là không có cách nào phản bác.

Tiểu thiếu gia cắt đứt liên hệ với bạn xấu, cũng không ôm mộng giang hồ nữa. Mỗi ngày đều chăm chỉ học tập dưới sự giám sát của Diệp đại hiệp, lại thêm chăm chỉ, thành tích rất nhanh có khởi sắc. Ở lần đầu trong cuộc thi mô phỏng thi Hương cậu đạt được thành tích đứng đầu, lần thứ hai thứ ba cũng giữ nguyên thành tích như vậy. Kỳ thi chính thức tiểu thiếu gia thành công thi đậu cử nhân.

Tiểu thiếu gia trúng cử nhân rồi, lão gia mừng phát điên, mở tiệc lớn mời khách.

Trong đêm tiệc, lão gia uống nhiều, tiểu thiếu gia bèn nhân cơ hội đi qua đòi thưởng: “Cha ơi, con đỗ cử nhân rồi, vậy có thưởng gì không cha?”

Lão gia: “Cha mua cho con một cái xe mới, mười sáu con ngựa kéo, sức ngựa tốt nhé?”

Tiểu thiếu gia: “Con không thích xe đâu.”

Lão gia: “Vậy cha cho con mười nha hoàn xinh đẹp thì sao?”

Tiểu thiếu gia: “Con không thích nha hoàn.”

Lão gia nhị thập tứ hiếu dè dặt cẩn thận nói: “Vậy…Mười tiểu tư tuấn tú nhé?”

Tiểu thiếu gia: “…”

Cha mình có phải đã nhìn ra cái gì không!!??

Tiểu thiếu gia mặt đỏ bừng: “Tiểu tư con cũng chả thích.”

Lão gia vung tay lên, vô cùng dũng cảm: “Vậy con nói xem con thích cái gì.”

Tiểu thiếu gia: “Con muốn xin cha điều tra lại vụ án của Diệp đại hiệp”

Thế là lão gia điều tra lại vụ án Diệp đại hiệp.

Tra án trải qua đủ loại rườm rà khô khan vô vị, mấy tháng sau, Diệp đại hiệp thành công thoát khỏi án oan. Bức hoạ truy nã dắn khắp thành rốt cuộc cũng được lột xuống.

Trước đây đi đường ngẩng đầu cúi đầu cái là nhìn thấy chân dung của Diệp đại hiệp, rất giống quảng cáo thiên hoàng siêu sao ngoài đường. Giờ đột nhiên không còn nữa, tiểu thiếu gia lại thấy có chút cô quạnh!

Diệp đại hiệp không bị quan phủ truy sát nữa, bèn tháo tấm mặt nạ kia tiếp tục làm ảnh vệ cho tiểu thiếu gia.

Thần kỳ chính là, cho dù tháo mặt nạ xuống thì toàn phủ vẫn không có ai phát hiện ảnh vệ của tiểu thiếu gia chính là Diệp đại hiệp. Bởi vì ảnh vệ thực sự rất ảnh vệ, cả ngày đến không hình đi chẳng bóng. Đến cả lúc ăn cơm cũng không thấy người, đầu bếp để cơm nước đã nấu xong lên bàn, quay người lại đã không thấy đâu, giống như có ma vậy.

Diệp đại hiệp mỗi ngày không cần trốn đông núp tây nữa. Ngày nào đó, bèn cùng những bạn tri kỷ ngày trước cùng lang bạt giang hồ tụ hội uống rượu, còn mang theo tiểu thiếu gia tới.

Không giống với những bạn xấu mà tiểu thiếu gia kết bạn lúc trước, những người bạn của Diệp đại hiệp đều là cao thủ chân chính. Trong môn phái của mình đều là nhân vật lớn số một số hai, là nhân vật yêu thích trong miệng tiên sinh kể chuyện. Lúc trước ở trà lâu tiểu thiếu gia đã ít nhiều nghe qua sự tích anh hùng của họ. Trong bữa tiệc Diệp đại hiệp lần lượt giới thiệu từng người, tiểu thiếu gia nghe thấy tên mỗi người đều kích động một hồi lâu.

Cuối cùng, Diệp đại hiệp ôm lấy tiểu thiếu gia, nói: “Vị này chính là Diệp phu nhân.”

Các đại hiệp sôi nổi ồn ào: “Chao ôi chao ôi Diệp phu nhân!”

Tiểu thiếu gia được nhiều đại hiệp thần tượng vây xem như vậy, hưng phấn muốn xỉu.

Diệp đại hiệp lại nói: “Mấy tháng trước em ấy trúng cử nhân.”

Tiểu thiếu gia vốn cho rằng mấy người họ xem thường loại người đọc sách xổ nho như mình, không ngờ các đại hiệp lại sôi nổi chắp tay tán thưởng.

“Ghê thật, là người có học đấy.” “Ta còn chưa từng thấy cử nhân sống sờ sờ đâu! Để ta nhìn một cái nào…” “Mẹ kiếp ở trước mặt người có học ngươi văn nhã chút đi!”

Tiểu thiếu gia được yêu mà sợ.

Diêp đại hiệp khoe khoang với các bằng hữu, giống như năm đó tiểu thiếu gia khoe hắn: “Các ngươi có biết phu nhân của ta lợi hại thế nào không? Em ấy trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trái biết binh pháp phải biết số học, cầm kỳ thi hoạ mọi thứ đều tinh.”

Tiểu thiếu gia phì cười.

Gì mà trái biết phải biết chứ!

Nhưng mà các đại hiệp đều bị chấn kinh đến ngây người…

Diệp đại hiệp: “Phu nhân ta không chỉ tư chất thông minh, các huynh có biết phu nhân ta có bao nhiêu nỗ lực không? Mỗi đêm em ấy đều cột tóc treo xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi*, mắc phong hàn đến ngất đi vẫn kiên trì học thuộc sách trong mơ. các ngươi có làm được không?”

*Điển tích Tô Tần đâm dùi vào đùi để khổ học: Link 

Các đại hiệp sôi nổi biểu thị không được không được, có người nói: “Ông đây chỉ có thể viết tên của mình thôi!”

Diệp đại hiệp ghé vào tai tiểu thiếu gia nói: “Tên hắn là Đinh Nhất” (Đinh Nhất:丁一 =))))

Tiểu thiếu gia: “Phì.”

Tiểu thiếu gia được tâng bốc hơn nửa ngày, cảm thấy rất thẹn thùng, quay đầu dặn tiểu nhị bày sẵn bút mực muốn xin những đại hiệp này kí tên.

Bút mực đến rồi, một câu “Xin kí tên” tiểu thiếu gia còn chưa nói ra miệng, các đại hiệp đã mắt sáng ngời vây đến, châu đầu ghé ai nghị luận sôi nổi.

“Cái này ta biết nè, đây là muốn làm thơ!” “Cái gì Lý hay Bạch gì gì ấy, à Lý Đặc Bạch là vừa uống rượu vừa làm thơ đấy.” “Được được được, ông đây cũng muốn xem làm thơ.”

Diệp đại hiệp đứng một bên phun rượu, quay đầu cười trộm.

Tiểu thiếu gia: “….”

Tiểu thiếu gia đành phải kiên trì múa bút vẩy mực mà làm bài thơ.

Được nhóm đại hiệp chữ không đầy một sọt này tán tụng lên trời.

Tiểu thiếu gia được khen đều hoa mắt chóng mặt. Diệp đại hiệp tiến lại gần kề tai nói nhỏ với cậu: “Ngươi thấy giang hồ tốt, giang hồ cũng thấy ngươi rất tốt.”

Tiểu thiếu gia: “….Ừ.”

Tiểu thiếu gia vốn lo rằng Diệp đại hiệp sẽ mượn cơ hội cùng bạn cũ hội họp để rời mình đi, cuối cùng cũng thả tim về nửa chỗ cũ.

Rượu quá ba tuần, có đại hiệp hỏi Diệp đại hiệp: “Lão Diệp, huynh tính toán lúc nào thì sẽ trở về ngao du cùng các huynh đệ?”

Diệp đại hiệp cười cười, nói: “Ta không định trở về.”

Các đại hiệp: “Không trở về vậy huynh sẽ làm gì?”

Diệp đại hiệp: “Làm ảnh vệ cho phu nhân ta.”

Các đại hiệp dồn dập biểu thị ta khinh thường ngươi!

Diệp đạ hiệp thản nhiên nói: “Làm ảnh vệ tốt lắm, không cần mỗi ngày phải đánh đánh giết giết. Có biên chế, mỗi tháng lĩnh tiền cố định, hoàn cảnh công tác tốt, ông chủ đáng yêu, thức ăn lại phong phú, mỗi ngày đều được ăn chân giò.”

Tiểu thiếu gia nghe xong câu ông chủ đáng yêu kia, đỏ mặt.

Mọi người sôi nổi biểu thị e rằng huynh bị chân giò làm mê muội rồi.

Diệp đại hiệp mỉm cười: “Ta là bị tiểu thiếu gia của ta làm mê muội.”

Tiểu thiếu gia thả toàn bộ trái tim về chỗ cũ.

Cậu đưa tay xuống bàn tìm kiếm, vừa vặn Diệp đại hiệp cũng tìm tay câu. Đầu ngón tay hai người vừa mới chạm nhau liền gắt gao cùng một chỗ.

Đêm đó, trong phòng ngủ tiểu thiếu gia…

Chăn dồn sóng đỏ.*

Chăn lại dồn sóng đỏ.

Lại dồn sóng đỏ.

*nguyên gốc là Bị phiên hồng lãng 被翻红浪: chăn gấm màu đỏ trên giường không ngay thẳng, nhìn giống như những đợt sóng, lấy từ bài Phụng hoàng đài ức xuy tiêu của Lý Thanh Chiếu. Ý chỉ cuộc mây mưa chăn gối.

Hoàn