Sắc mặt đứa bé kia tái nhợt, thanh âm bình tĩnh, ánh mắt ướt sũng nhìn đáng thương vô cùng.

Dựa theo phương pháp của bác sĩ Tống, nó cũng phải ở lại đây nửa tháng, Tạ Đạc Duệ nghĩ, ôm nó đến cạnh mình, nói: “Tên rất quan trọng, chờ anh có thời gian mang em sang nhà ông nội của anh, anh nhờ ông giúp em đặt một cái tên có ý nghĩa chút được không?”

Đứa nhỏ mân mê môi quan sát vẻ mặt của hắn, như là để xác nhận hắn đang nói nghiêm túc, một lúc lâu sau, đứa nhỏ cười rộ lên, nghiêm túc mà nhìn Tạ Đạc Duệ nói: “Ân, anh đã hứa rồi, không thể gạt em.”

“Ai lại đi lừa một đứa nhóc như em.” Tạ Đạc Duệ bật cười.

“Vậy, anh tên gì?” Đứa nhỏ dần dần có tinh thần, kéo lấy vạt áo Tạ Đạc Duệ.

Tạ Đạc Duệ nhìn mà buồn cười, hắn bất quá chỉ là mang nó về nhà mà thôi, cho dù là ai thấy một đứa trẻ như vậy nằm ở nơi đó đều cũng sẽ như hắn không thể bỏ mặc, đứa nhỏ này sao lại như gà con mới nở, nhìn thấy ai đầu tiên liền đi theo người đó.

“Anh là Tạ Đạc Duệ, em cũng không cần phải biết, cứ gọi anh là được rồi.”

Đứa nhỏ mắt sáng lên, ngón tay nắm lấy áo hắn càng chặt.

Tạ Hoành Văn cùng Tống Thụy Cầm về đến nhà liền ngây ngẩn cả người, cảm thấy chính mình bận rộn một ngày bận đến hoa mắt rồi, đứa con tính tình ngoan liệt của họ lúc này chẳng những đang ở nhà, còn cùng một đứa bé mấy tuổi nói nói cười cười.

Thậm chí khi bọn họ tiến vào cũng không phát hiện, toàn bộ phòng khách đều tràn ngập tiếng cười của đứa nhỏ không biết từ đâu tới kia, Tạ Hoành Văn khụ hai tiếng, trong ánh mắt chăm chú của con trai cùng đứa bé kia ngồi xuống sofa, nhìn đứa nhỏ gầy còm vài lần, hỏi Tạ Đạc Duệ: “Đứa nhỏ này là con cái nhà ai?”

Tạ Đạc Duệ gật đầu chào mẹ mình một cái, sợ đứa nhỏ sợ hãi, để nó ngồi cạnh mình rồi mới trả lời: “Con nhặt được.”

Đứa bé nhìn nhìn Tạ Hoành Văn, lại nhìn Tống Thụy Cầm, càng sợ hãi mà xích lại gần Tạ Đạc Duệ, gật đầu sợ hãi nói: “Đúng vậy, là anh nhặt con về.”

Tạ Đạc Duệ cười thành tiếng, xoa xoa tóc nó.

“Càn quấy!” Tạ Hoành Văn nhíu mày, lớn tiếng nói: “Bình thường tùy ý cậu quậy phá còn chưa tính, đứa trẻ này là chuyện giỡn sao? Hiện tại là mấy giờ, con cái nhà ai, còn không mau đưa trở về?”

Đứa nhỏ bị dọa, trực tiếp chui vào lòng Tạ Đạc Duệ, Tạ Đạc Duệ bị mắng sắc mặt cũng trở nên không dễ nhìn, lập tức muốn nổi giận, Tống Thụy Cầm bất đắc dĩ mà nhìn đôi phụ tử chưa nói được ba câu đã muốn cãi nhau, giúp Tạ Hoành Văn rót một chén trà đưa qua: “ Lão Tạ, đừng mãi mắng Tiểu Duệ, con chúng ta thế nào ông còn không biết sao? Mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng tâm địa rất tốt, biết phân biệt đúng sai.”

Tạ Hoành Văn uống một hớp nước cũng đã bình tĩnh trở lại, Tạ Đạc Duệ bị mẹ hắn nói mấy câu liền cảm thấy không được tự nhiên, Tống Thụy Cầm thấy thế ngồi vào cạnh Tạ Đạc Duệ, ôn hòa mà nhìn đứa bé, sờ sờ tóc của nó trấn an nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tạ Đạc Duệ bĩu môi không nói, sắc mặt Tạ Hoành Văn lại trở nên khó coi, “Ba” một tiếng đem chén trà đặt mạnh lên bàn, đứa nhỏ bị dọa cả  người run lên, mặt mũi trắng bệch, Tạ Đạc Duệ đem người ôm vào trong lòng, vuốt lưng nó trấn an: “Tức giận thì uống trà hoa cúc hạ hỏa đi.”

Tạ Hoành Văn tức giận đến nỗi muốn lập tức đem chén trà ném vào mặt hắn.

Tống Thụy Cầm đau đầu, cũng may lúc ấy Dì Trương từ trong phòng bếp đi ra, vừa nhìn đến phòng khách liền biết chuyện gì xảy ra, vội vàng đem chuyện hồi chiều nói ra.

Tạ Đạc Duệ tuy rằng thật sự muốn không thèm quan tâm phản ứng của cha hắn, nhưng mà đứa nhỏ này còn phải ở nhà bọn họ  một thời gian còn phải được cha mẹ cho phép, cũng không nói, nhìn về phía đứa nhỏ đang sợ hãi trong lòng mình, nhéo nhéo mặt nó, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, chỉ cần tưởng tượng ông ấy là một củ cải trắng là được rồi.”

Đứa nhỏ: “…”

Tuy rằng nói rất nhỏ nhưng mọi người ai cũng nghe được, Tạ Hoành Văn nhất thời liền nổi giận, Tống Thụy Cầm cũng đen mặt, trách mắng: “Tiểu Duệ! Sao con lại nói ba như vậy!”

Tạ Đạc Duệ nhún vai, cũng không thèm để ý đến mẹ hắn đang nháy mắt với hắn, nói: “Dù sao nó cũng sẽ tạm thời ở lại đây, Giản Vưu đang tìm xem có nhà ai mất con không, nếu tìm không được, chờ nó hết bệnh con sẽ giúp nó tìm một gia đình thích hợp, sẽ không cần ba mẹ hao tâm tổn trí.”

Tạ Hoành Văn: “…” Hắn không thể nào hiểu được mình làm sao có thể sinh ra một đứa con như thế? Tạ Hoành Văn sống ba mươi mấy năm, vẫn luôn là một người có thủ đoạn mạnh mẽ, mấy năm gần đây càng là nói một không nói hai, con của hắn vẫn là người duy nhất dám cùng hắn nói chuyện như vậy, nhưng hắn lại thật sự không có cách nào đối phó.

Cũng may Tạ Đạc Duệ tuy rằng luôn dùng lời nói chọc giận hắn, nhưng đó cũng đã trở thành phương thức giao lưu quen thuộc của hai cha con, Tạ Hoành Văn cũng đã bình tĩnh trở lại, chờ hắn tỉnh táo lại phát hiện vợ mình cùng đứa nhỏ kia đã nói được không ít chuyện.

Tống Thụy Cầm là người ôn hòa lại yêu thích trẻ con, đối với đứa nhỏ này rất là yêu thích, luôn luôn cùng nó nói chuyện đùa giỡn, đáng tiếc đứa nhỏ kia vẫn luôn ở trong lòng Tạ Đạc Duệ, nàng muốn ôm một chút cũng không cho.

Nàng nhìn đứa con hiếm có được kiên nhẫn mà ôm đứa nhỏ, trong nhất thời tâm tình thật phức tạp.

Đứa nhỏ gầy như bộ xương khô, trên mặt vẫn còn được chút thịt, Tạ Đạc Duệ nhéo nhéo, cảm thấy không tồi, vì thế cứ nhéo nhéo chơi đùa không thôi, nhìn nó cứ ngồi với mình, mẹ hắn dụ dỗ thế nào cũng không chịu đi, tâm tình cũng trở nên phức tạp.

Tạ Hoành Văn nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: “Này là con trai hay con gái?”

Đứa nhỏ: “…”

Tạ Đạc Duệ: “Phốc…”

“…” Tống Thụy Cầm bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng quần áo bé gái, nhưng là vừa nhìn liền biết là con trai, mắt ông bị mờ rồi sao?”

Tạ Hoành Văn: “…”

Tạ Đạc Duệ nhịn cười.

Tống Thụy Cầm vẫn luôn hy vọng trong nhà có thể có nhiều thêm một đứa trẻ con, sẽ náo nhiệt hơn một ít, nhưng chính sách quốc gia không cho phép, Tạ Đạc Duệ vẫn không quá yêu thích trẻ con, cháu trai cháu gái cũng không thường xuyên đến nhà mình chơi, cho nên đối với đứa bé đột nhiên xuất hiện có thể thân cận với Tạ Đạc Duệ, nàng vừa là tò mò, vừa yêu thích.

Hơn nữa đứa bé kia lớn lên còn rất đáng yêu, Dì Trương bưng tới chén cháo cố ý nấu cho nó, Tống Thụy Cầm nhận lấy muốn đút cho nó: “Nào, dì đút cho con!”

Đứa nhỏ nhìn Tống Thụy Cầm, lại nhìn Tạ Đạc Duệ, khẩn trương mà lui vào trong ngực Tạ Đạc Duệ, rụt rè nói: “Con muốn anh đút.”

Tạ Đạc Duệ có chút đau đầu: “Anh sẽ không đút đâu, để dì cho ngươi ăn đi.”

Đứa nhỏ vì thế dùng ánh mắt ủy khuất nhìn hắn, Tạ Đạc Duệ bị gây sức ép đến cả người vô lực, nhấc tay đầu hàng: “Cái này anh thật sự sẽ không làm, em như thế nào lại quấn anh như vậy chứ.”

Đứa nhỏ nhìn hắn một lúc, xác định hắn sẽ không làm, liền cầm lấy chén tự lực cánh sinh, nó nhìn trộm Tống Thụy Cầm, nhỏ giọng nói: “Cám ơn dì.”

Tống Thụy Cầm nhất thời vui vẻ: “Thật lễ phép, con tên gì?”

Động tác ăn cháo của của đứa nhỏ dừng lại, Tạ Đạc Duệ sợ nó lại lộ ra ánh mắt đáng thương, vội vàng nói: “Nó không nhớ, con định cuối tuần sang nhà ông nội, nhờ ông đặt cho nó một cái tên.”

Tạ Hoành Văn vẫn luôn bị xem nhẹ rốt cuộc tìm được cơ hội chen vào, nói: “Ông nội con gần đây không khỏe lắm, việc nhỏ như thế đừng nên quấy rầy ông nghỉ ngơi.”

Tống Thụy Cầm cũng nói: “Gần đây ông nội con quả thật bận rộn, không bằng lão Tạ đặt đi?”

Tạ Hoành Văn nhìn con mình, thấy hắn không phản đối, trong lòng thở ra một hơi, hỏi: “Họ gì?”

Đứa nhỏ không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như muốn chui vào hết trong cái chén, Tạ Đạc Duệ nói: “Họ Tạ.”

Tạ Hoành Văn nhìn con mình liếc mắt một cái, cũng không đối với cái họ này có ý kiến gì, nghĩ nghĩ nói: “Tạ Như An, được không?”

Tạ Đạc Duệ nhìn nhìn đứa nhỏ trong ngực, nhẹ giọng nói: “Tạ Như An, như ý an khang, nghe cũng rất tốt, nhóc nè, em cảm thấy thế nào?”

Đứa nhỏ ôm cái chén cùng đầu nó không khác nhau lắm, nhẹ giọng nói: “Anh nói tốt thì là tốt rồi.”

Tống Thụy Cầm ngạc nhiên nói: “Chà, đứa nhỏ này sao lại nghe lời con như vậy?”

Tạ Đạc Duệ bật cười, nhéo nhéo mặt nó, hướng về phía Tạ Hoành Văn nói: “Cám ơn ba.”

Tạ Hoành Văn không biết nên khóc hay nên cười, hắn trăm triệu lần không ngờ tới, đứa con vẫn luôn như oan gia cùng hắn đối đầu, cư nhiên vì một đứa nhỏ mới nhặt về cùng hắn nói cám ơn.

Tạ gia vừa mới cơm nước xong xuôi, Địch Hành liền mang theo một túi lớn quần áo đến gõ cửa, Tạ Đạc Duệ đem người ngăn ở ngoài cửa, không chút khách khí mà nhận lấy bao đồ trong tay Địch Hành: “Mua xong rồi? Có mua giày không?”

Địch Hành khóe miệng co rút, bất đắc dĩ nói: “Tớ nói này Tạ đại thiếu gia, cậu có nói cho tớ biết đứa nhỏ nhặt được kia mang giày cỡ nào a.”

Tạ Đạc Duệ sửa miệng hắn nói: “Bây giờ nhóc con gọi là Tạ Như An.”

Địch Hành không có ổn trọng bằng Giản Vưu, bình thường nói chuyện hay nói to, vừa nghe thấy câu này, hắn liền tò mò, cũng không có trách Tạ Đạc Duệ xem mình như chân chạy vặt, đem đầu hướng vào trong nhà nhìn: “ Theo họ nhà cậu luôn? Mau mau kêu nó ra cho tớ coi coi, bộ dạng trông như thế nào, nhiều hơn người ta một cái mũi sao?”

Tạ Đạc Duệ một chưởng đánh bay Địch Hành ra khỏi cửa

Tạ Đạc Duệ, Địch Hành, Giản Vưu là đánh nhau từ nhỏ đánh tới thành bạn thân, đánh nhau đã rồi lại cùng nhau đi đánh người khác, Địch Hành đương nhiên sẽ không để ý hành động này của Tạ Đạc Duệ, chỉ cảm thấy hắn đã bắt đầu bao che khuyết điểm, ngày mai nhất định phải tìm thời gian lại đây xem xét xem Tạ Như An kia rốt cuộc là cái hình dạng gì.

Tống Thụy Cầm giúp Tạ Như An dọn dẹp một gian phòng cho khách bên cạnh phòng Tạ Đạc Duệ, trẻ con là phải đi ngủ sớm, hơn nữa Tạ Như An còn đang bị bệnh, cho nên phải nghỉ ngơi sớm.

Nửa đêm, Tạ Đạc Duệ đang chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện cửa phòng mình bị người nhẹ nhàng mở ra.

Tạ Đạc Duệ giật mình nhíu mày, nửa nằm ở trên giường chờ cửa mở.

Cửa phòng chầm chậm vang lên một tiếng, một cái đầu nhỏ chui vào, chủ nhân của cái đầu nhỏ thật cẩn thận mà ngẩng đầu, vừa lúc thấy Tạ Đạc Duệ đang nhìn mình cười tủm tỉm.

“Nửa đêm không ngủ đến phòng anh làm gì? Không mệt sao?”

Tạ Như An ôm một cái gối đầu chỉ nhỏ hơn nó một chút, thật cẩn thận nói: “Anh, em sợ, em muốn ngủ với anh.”

Thậm chí còn đáng thương mà chớp chớp đôi mắt.

“Buổi tối tắm chưa?”

“Dì Trương tắm cho em rồi. Anh ơi...”

Tạ Đạc Duệ: “… Vào đi.”