Sau 6 tiếng, Mễ Lạp một lần nữa “da hồn hợp nhất”, khi tỉnh lại, cả người đều có cảm giác lúng túng, giống như mới vắt óc giải một bài toán cả chiều, trong đầu toàn là một đống mã hóa lộn xộn.

Một tiếng click vang lên, Tích Bạch Thần dùng điện thoại di động chụp cho Mễ Lạp một bức ảnh vô cùng xấu, còn đưa cho cô thưởng thức: “Đây là bức ảnh chân thực nhất mà anh từng chụp đấy.”

Mễ Lạp: “…” mmp, chia tay! Nhìn bộ dạng tóc tai bù xù, mặt mày ngu đần này của cô, mà anh còn cảm thấy là vẻ chân thật của nhân gian sao!

Mễ Lạp quyết định từ nay trở đi phải luyện tập tinh thần lúc ngủ dậy, cô giơ chân đạp lên bụng người đàn ông kia một cú, sau đó căm giận nhảy xuống giường, chạy tới toilet, mười lăm phút rau, cô bước ra ngoài với gương mặt căng bóng chói lòa, ngồi trên giường, ôm gà con nhồi bông màu vàng, bày ra một dáng pose vừa thoải mái vừa khiêu khích người khác, ngoắc ngoắc tay với Tích Bạch Thần: “Chụp cho em bức khác đi.”

Tích Bạch Thần giơ di động lên, nhấn click click, chụp cho cô vài bức ảnh rồi đưa cho cô nhận xét.

Mễ Lạp mới thấy đã thổ huyết: “Thẩm mỹ của trai thẳng đúng là hết thuốc chữa, một thân tiên khí như vầy lại có thể bị anh chụp thành phim ma!”

Tích Bạch Thần ngồi dựa vào người cô, dùng một tay ôm lấy thắt lưng cô, nói với một tinh thần cầu thị: “Anh cảm thấy cũng không tệ mà.”

Còn hơn là thịt khô, quạ đen, ít nhất vẫn có thể nhìn ra hình người.

“Không tệ chỗ nào?” Mễ Lạp chỉ vào gương mặt mờ căm trên bức ảnh, “Cái người âm trầm đáng sợ, nở nụ cười dữ tợn như vậy có chút tương đồng nào với em sao? Có phải anh có bất mãn với mỹ mạo của em không?”

Làm thế nào mà anh có thể chụp ra cái bức ảnh tràn ngập sắc thái kinh dị như vậy???

Tích Bạch Thần: “…”

Sau khi xem đi xem lại, Mễ Lạp phát hiện hóa ra bức mà anh chụp đầu tiên kia đúng là bức ảnh chân thực nhất mà anh từng chụp được!

Sau khi nhận ra tiền đồ không triển vọng của tên đàn ông nhà mình, Mễ Lạp quyết định sau khi trở về sẽ gửi cho anh vài bức ảnh mà cô tự chụp, để ảnh được rửa mắt và sửa lại gu thẩm mỹ vặn vẹo của bản thân.

“Em đói rồi, anh có gì ăn không?” Mễ Lạp trả điện thoại di động lại cho anh.

“Có.” Tích Bạch Thần ôm cả người và gà con lông vàng đến nhà ăn, sau đó đặt cô lên ghế.

Mễ Lạp không ăn cơm trưa, có một mình Tích Bạch Thần nên anh cũng không thèm ăn, lúc này đói không tả được, bốn món ăn, một món canh, một món tráng miệng đều bị hai người quét sạch.

Cơm nước xong thì đã hơn 8 giờ tối, Mễ Lạp ở đây gần 9 tiếng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu xuyên trở về.

Cô đã cố gắng nhiều lần, nhưng vẫn hoàn toàn không thể cảm nhận được thế giới bên kia. Cô tự hỏi có phải do hôm nay ý thức đã di chuyển quá nhiều lần nên mới khiến bản thân không đủ năng lượng hay không? Lúc trước khi dùng bản thể xuyên qua lần đầu tiên, cô cũng không thể xuyên lại trong suốt mấy ngày, vì thế cô không vội, dự định nghỉ ngơi dưỡng sức rồi tái chiến sau.

Mễ Lạp tựa vào giường chơi điện thoại, gác hai chân lên gà con lông vàng, thỉnh thoảng lại dùng chân khều khều cái mỏ nhọn của nó. (Gà con lồng vàng: mmp, lấy cái chân thối của cô ra, lão tử không cần face sao?)

Tích Bạch Thần bước ra khỏi phòng tắm, eo quấn một chiếc khăn, lộ ra đường cong cơ thể cường tráng rắn chắc, khi anh bước đi, cơ thể còn tạo ra một loại nhịp điệu khó diễn tả bằng lời.

Một bóng người bao trùm xuống, Mễ Lạp chỉ cảm thấy chân trống trải, gà con lông vàng đã bị người ta lấy đi, thay thế bằng một cơ thể ấm áp.

Nhìn thấy chân của mình bị người nào đó bắt được rồi đặt lên eo, thân mật quấn chặt vào nhau, tư thế đột nhiên khó diễn tả bằng lời, Mễ Lạp liền cứng đờ người ra.

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, tuy hôn hít sờ soạng đều đã làm qua, nhưng vẫn chưa thực sự làm gì.

Tích Bạch Thần nghiêng người về phía trước, giơ tay lấy thứ gì đó trong ngăn kéo, nói: “Hôm nay mình thử món này nhé?”

Mễ Lạp nhìn thử, phát hiện thứ anh đang cầm trên tay chính là một hộp bao cao su, đích thị là hộp hương dâu mà cô từng nhập vào.

Mễ Lạp ngả người ra sau, nhịp tim đột nhiên tăng mạnh, cố gắng trấn định, nói: “Lâu như vậy rồi, anh chắc là nó không hết hạn chứ?”

“Thời hạn sử dụng là 5 năm.” Tích Bạch Thần dùng đôi tay thon dài đã viết ra vô số tác phẩm cẩu huyết chậm rãi tháo nó ra.

“Một hộp, có mấy cái?” Mễ Lạp run rẩy hỏi.

“Hộp nhỏ, không nhiều lắm, 3 cái.” Tích Bạch Thần tao nhã rút ra một cái.

“3 cái…. là đủ rồi đúng không?” Chẳng phải trong truyền thuyết mấy anh trai to khỏe đều có thể một đêm bảy lần sao?

Ánh mắt Tích Bạch Thần tối sầm lại: “Một lần giữ lâu một chút là đủ rồi.”

Mặt ngoài Mễ Lạp tỏ vẻ vân đạm phong khinh, bộ dạng lái xe lão làng, nhưng nội tâm thì đã trời sụp đất nứt, phong vân biến sắc.

A a a làm sao bây giờ? Lái hay không lái? Có nên thị phạm với đạn thật không? Cái loại cảm giác vừa kích thích vừa ngại ngùng, vừa mong đợi vừa căng thẳng này là sao?!

Không được, cô không thể để người đàn ông này nhìn thấu bản chất ngốc bạch ngọt của mình được! Nếu muốn làm, phải mạnh dạn làm!

Mễ Lạp xoay người một cái, đè Tích Bạch Thần xuống dưới, lấy khí thế bá – vương – ngạnh – thượng – cung hôn một phát lên môi anh.

Tích Bạch Thần bất ngờ không kịp phòng bị, tất cả bao cao su trong tay anh đều rớt lả tả xuống đất.

Động tác của Mễ Lạp vừa ngô nghê vừa mềm mại, giống như một con cừu con đang khám phá những điều mới lạ. Đầu lưỡi lướt lên đôi môi và răng anh, gây ra một trận run rẩy.

Tích Bạch Thần ngậm lấy chiếc lưỡi thơm tho và nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô. Ngọn lửa bùng cháy một chút, sau đó dần dần quét khắp toàn thân. Hai bóng người chồng lên nhau, cuối cùng hòa hợp thành một.

Sáng sớm hôm sau, Mễ Lạp tỉnh dậy dưới ánh Mặt Trời, trên eo có một cánh tay, vững vàng ôm cô vào lòng.

Cô quay đầu lại, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Tích Bạch Thần, nhịn không được hôn trộm một cái.

Tích Bạch Thần vẫn nhắm mắt, nhưng khóe miệng lại len lén hiện lên một đường cong khó phát hiện.

Nhưng vẫn bị hỏa nhãn kim tinh của Mễ Lạp nhìn thấu, cô giơ tay véo mặt anh: “Anh dám giả bộ ngủ!”

Tích Bạch Thần mở mắt ra, trong mắt toàn là ý cười, con ngươi nhạt màu phản chiếu ánh nắng ban mai, thần thái vô cùng chói lọi, làm tan đi vẻ tịch mịch của quá khứ, chỉ còn lại một cỗ ấm áp dịu dàng khiến người khác mê say.

Mễ Lạp buông tay ra, khen từ tận đáy lòng: “Lão Bạch, nhìn anh đẹp trai muốn chết.”

“Em thích là tốt.” Tích Bạch Thần cúi đầu vùi vào cổ cô, ngửi mùi thơm trên cơ cô.

Mễ Lạp thấy hơi ngứa, không nhịn được muốn lùi ra sau, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.

“Lão Bạch…” Tiếng nói mong manh lại thẹn thùng, cảm giác bị lấp đầy khiến Mễ Lạp không nói nên lời.

Nửa tiếng sau, Tích Bạch Thần bước vào phòng tắm, bế cô nàng Mễ Lạp đang bủn rủn vào chung, cùng nhau tắm uyên ương.

“Sáng nay muốn ăn gì?” Tích Bạch Thần ôm lấy eo Mễ Lạp, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Cháo gạo kê, sandwich, salad.” Mễ Lạp gọi món không chút khách khí.

“Được.” Tích Bạch Thần hôn lên má cô một cái, sau đó đứng dậy đi vào bếp.

Mấy tháng trước, anh vẫn là một trạch nam mười ngón tay không dính chút nước, chỉ ăn mì gói và kêu đồ ăn takeaway, nhưng bây giờ, anh đã được Mễ Lạp dưỡng thành một người đàn ông tân thời có thể ra khỏi nhà và vào nhà bếp.

Mễ Lạp vui mơn mởn dọn dẹp giường, cả người đều toát lên sắc thái của tình yêu. Trong lúc đang nhặt quần áo rơi vãi trên đất, một vật gì đó bất ngờ rơi ra. Cô cầm lên xem, thì ra là một hộp bao cao su vẫn còn chưa mở gói.

Mễ Lạp: “……” Một hộp bao cao su, chưa dùng lấy một cái?

Cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, cô hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm bao nhiêu lần… Sau khi chợt nhận ra, cảm giác ngượng ngùng liền nhảy lên trong bụng, cô vội che gương mặt nóng bừng, cả người như con tôm bị luộc chín.

“Tiểu Mễ, ra ngoài ăn cơm?” Giọng Tích Bạch Thần truyền từ phòng bếp đến.

Mễ Lạp lấy lại tinh thần, cố gắng làm dịu đi nhịp tim đang đập dữ dội của mình, cô nhanh chóng dọn dẹp phòng và chạy lon ton ra ngoài.

Trên bàn cơm đã bày sẵn những món mà Mễ Lạp yêu cầu – cháo gạo kê, sandwich, rau salad, bên cạnh bàn còn có một người đàn ông đẹp trai ngon cơm đứng chờ. Cảm giác thèm ăn của cô tăng cao, liền chạy đến tặng anh một nụ hôn ngọt ngào, sau đó cùng anh thưởng thức bữa sáng ngon lành.

“Ăn xong em có muốn ra ngoài mua sắm không?” Tích Bạch Thần đề nghị.

“Ừm.” Mễ Lạp vui vẻ đồng ý, “Mang theo Tiểu Bạch nữa.”

Anh chàng Tiểu Bạch dạo này không đeo bám người khác, ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi dậy ăn, cả người đều phát phì. Mễ Lạp đăng ảnh chụp của nó lên mạng, nhóm fan hâm mộ còn xót xa nói dạo này nó gầy đi, hoàn toàn phớt lờ số liệu cân nặng mà cô công bố.

“Cái xe điện kia của em tính sao đây?” Tích Bạch Thần đột nhiên hỏi.

“Ô, anh có thể giúp em tìm người tới sửa được không.” Mễ Lạp đáp thờ ơ.

Tích Bạch Thần nhìn chằm chằm cô một hồi, chắc chắn là cô hoàn toàn không biết gì, nên lại hỏi: “Em có biết là có người giở trò với phanh xe của em không?”

“Cái gì? Có người giở trò?” Mễ Lạp kinh ngạc nhìn anh.

“Gần đây em có đắc tội với ai không?” Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tích Bạch Thần.

Mễ Lạp chỉ vào bản thân: “Một cô gái tỏa nắng đáng yêu xinh đẹp người gặp người thích như em thì có thể đắc tội với ai chứ?”

Tích Bạch Thần vỗ nhẹ lên đầu cô một cái: “Đừng ba hoa nữa, nghĩ kĩ lại xem, nếu không nghĩ ra thì sau này đừng hòng được phép lái xe.”

Ngữ khí của anh rất quả quyết, vẻ mặt nghiêm túc.

“Hả?” Mễ Lạp nhăn mặt, vắt óc suy nghĩ như vắt một lát chanh.

Đột nhiên, trong đầu bỗng lóe lên một hình ảnh. Lúc đó khi cô chuẩn bị rẽ, một chiếc xe máy chợt lao lên chặn cô lại, mặc dù người lái xe kia đội nón bảo hiểm, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

Chính là hắn ta! Em trai của Đoàn Tiểu Vũ – Đoàn Tranh Vanh!

Đầu óc Mễ Lạp bỗng thông suốt, lập tức rõ ràng mọi chuyện. Cô lấy thân phận chủ nợ của Đoàn Tiểu Vũ, phá hoại âm mưu tranh đoạt tài sản của một nhà Đoàn Tranh Vanh, cho nên hắn ta sinh oán hận, lén động tay động chân với xe của cô.

Lần này nếu không phải mình gặp may, e là đã bị xe tông chết từ lâu. Có lẽ hắn ta không nghĩ tới chuyện giết cô, nhưng ý nghĩ gây ra một vài vụ tai nạn để cô chịu đau khổ chắc chắn là có.

Tích Bạch Thần thấy biểu cảm của Tiểu Mễ khác đi, bèn hỏi: “Nghĩ tới chuyện gì?”

“Ừm, đại khái em biết là ai rồi.”

“Ai?”

“Một tên nhỏ nhen không đáng để tâm, em sẽ giải quyết được.” Tuy Mễ Lạp muốn anh giúp, nhưng hai thế giới cách xa nhau, cho dù người đàn ông nhà cô có tiền có thế có hậu phương vững chắc thế nào cũng không giúp được.

Tích Bạch Thần trầm giọng nói: “Nói anh biết danh tính của kẻ đó.” Với tính cách vô tâm của Tiểu Mễ, chỉ sợ chớp mắt mấy cái là cô đã quên, anh thật sự rất lo lắng.

“Em chỉ biết hắn ta tên là Đoàn Tranh Vanh, mới ngoài hai mươi tuổi, lang thang thất nghiệp, còn chuyện khác thì không rõ lắm.” Mễ Lạp thản nhiên tiết lộ một chút thông tin, để anh không tiếp tục truy hỏi nữa.

“Ừm.” Tích Bạch Thần gật đầu, đem chuyện này nhớ kĩ trong lòng.

Sau khi ăn sáng, anh dắt Mễ Lạp và Tiểu Bạch ra ngoài dạo phố. Ăn trưa ở ngoài xong, hai người một mèo lại vui vẻ trở về nhà.

Vừa trở về, Mễ Lạp đã lập tức chạy vào phòng ngủ trưa, Tích Bạch Thần đứng trên ban công, gọi điện cho ai đó, nhờ anh ta điều tra một người thất nghiệp tên là “Đoàn Tranh Vanh”.

Điều khiến Mễ Lạp không nghĩ tới là, cô chỉ vô tình tiết lộ một chút tin tức, thế nhưng lại thật sự khiến Tích Bạch Thần tra ra được một chút manh mối, chẳng qua người mà anh tra ra tên là “Đoàn Trinh Dung” (Đoàn Tranh Vanh và Đoàn Trinh Dung đồng âm), ngoại trừ một số khác biệt về tên, các thông tin còn lại đều rất nhất quán. Hơn hai mươi tuổi, không nghề nghiệp, nhiều lần bị bắt giam vì tội trộm cắp và phá hoại tài sản công cộng.

Sau khi Mễ Lạp thức dậy, Tích Bạch Thần liền đưa một tư liệu tới trước mặt cô: “‘Đoàn Trinh Dung’ mà em nói là hắn ta đúng không?”

Mễ Lạp nhìn tư liệu và những tấm ảnh được đính kèm, một lúc lâu sau mới khẳng định: “Đúng, chính là hắn.”

Gã này có tên phát âm giống với tên của Đoàn Tranh Vanh, cũng là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp gây phiền phức cho xã hội, Mễ Lạp không chút nặng lòng xác nhận thân phận của hắn ta.