*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xế chiều hôm đó, Mễ Lạp xuyên về thế giới của mình, còn nhân tiện mang theo hai cây táo tàu non và một sọt táo tàu. Vốn còn có thêm một con cá sống, kết quả là vượt biên thất bại. Vật còn sống từ thế giới bên kia, rõ ràng không thể mang qua được, ít nhất là hiện tại vẫn chưa được. Tiểu Bạch bị cô để lại chỗ Lão Bạch, nó và tên tiểu tử bạn nó chơi vui tới quên cả trời đất.

Sau khi về nhà, bấy giờ Mễ Lạp mới lên đường đi huyện Thanh Vi.

Ba Mễ và mẹ Mễ đã không gặp con gái trong một thời gian dài, nên dĩ niên phải hỏi han ân cần một phen, vô dùng vui vẻ.

“Về đúng lúc lắm, mau dọn cơm thôi.” Mẹ Mễ cười tít mắt, kéo Mễ Lạp vào nhà.

“Mẹ, con còn để vài thứ trên xe, con đem xuống trước đã.” Mễ Lạp nói xong liền đi mở cốp xe.

“Gấp gáp gì? Ăn cơm trước đi con.” Mẹ Mễ tỏ vẻ đi guốc trong bụng cô, “Mẹ còn không hiểu con sao, chắc là lại thực phẩm chăm sóc sức khỏe chứ gì, mẹ với ba con uống tới ngán rồi này.”

Mễ Lạp: “Ha ha.” Sao lại đả kích tấm lòng hiếu thảo của con gái mẹ như thế chứ?

“Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.” Ba Mễ đeo tạp dề, bày biện chén đũa một cách hiền hòa.

“Dạ.”

Mễ Lạp rửa tay xong, ngửi mùi cơm canh thơm phưng phức, thèm thuồng nói: “A, lâu rồi mới được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ba.”

Nói xong liền vội vã gắp một miếng thịt bỏ ngay vào miệng, hưởng thụ một cách thỏa mãn.

“Càng ngày càng không có phép tắc.” Mẹ Mễ vỗ nhẹ vào trán cô, “Lớn thế này rồi, sao cứ như con nít ấy?”

“Hết cách rồi, ai bảo ba mẹ cưng chiều con thế, cưng chiều tới nỗi con biến thành tiểu công chúa rồi đấy.” Mễ Lạp cũng rất bất đắc dĩ.

“Lắm mồm!” Mẹ Mễ vừa cười vừa nguýt cô một cái.

Ba Mễ bên cạnh cũng cười ha ha không dứt, bao nhiêu buồn phiền tích tụ trong lòng đều bị con gái bảo bối xua tan hết.

Ngay lúc cả gia đình dang vui vẻ ăn cơm, vài vị khách không mời mà tới bỗng hiên ngang xông vào, phá vỡ bầu không khí tốt đẹp.

“Ồ, ăn cơm à.” Gã đàn ông hói đầu đi đầu đoàn, quét mắt nhìn lần lượt cả ba người, cuối cùng dừng lại trên người Mễ Lạp, “Tiểu Mễ về rồi sao? Lâu quá không gặp, ngày càng đẹp ra đó nha.”

“Con chào bác hai.” Mễ Lạp đứng lên, lễ phép chào hỏi.

Bác Mễ không bận tâm đến ánh mắt xa cách của ba Mễ, tiếp tục giới thiệu: “Tiểu Mễ, đây là con trai của chú Đạt, Mễ Hướng Dương, 26 tuổi, hồi nhỏ hai con thường chơi chung với nhau đấy, nhớ không con?”

Mễ Lạp nhìn về phía Mễ Hướng Dương, người cao khoảng 180cm, vóc người gầy gò, tướng mạo cũng xem như đàng hoàng, nhưng đôi mắt tam giác đối xứng* lại lộ ra một chút tối tắm, cảm giác rất giống một tên tiểu nhân âm hiểm có thể bắn lén sau lưng mình bất cứ lúc nào.

*Mắt tam giác

“Mễ Chính, rốt cuộc ông có ý gì?” Ba Mễ gác đũa xuống, giọng nói có phần tức giận.

“Anh chỉ muốn dắt tiểu bối tới chào hỏi một chút thôi mà.” Mễ Chính vỗ vỗ vai Mễ Hướng Dương, gã cười làm đống thịt rung lên, xếp chồng chồng, trông rất giống một con sâu.

Chân trước Mễ Lạp mới về tới nhà, chân sau Mễ Chính đã theo tới cửa, còn đến đúng lúc người khác ăn cơm, đúng là quá ngang ngược phách lối.

“Chào hỏi thì cũng chào hỏi xong rồi, nếu không còn chuyện gì, phiền anh ra khỏi cửa đi.” Ba Mễ dùng một giọng điệu không mấy thân thiện để đuổi người.

“Đừng chứ.” Mễ Chính nhìn Mễ Lạp, cười ha ha, “Hôm nay anh tới mời Tiểu Mễ tới nhà anh làm khách. Tiểu Mễ à, ba con sắp thuê tòa núi hoang phía sau, con phải ráng khuyên bảo ông ấy một chút, nhận thuê núi hoang mạo hiểm lớn lắm, bác hai đây thật ra có không ít khu vực tốt, ngày mai con tới nhà bác hai ăn cơm, bác sẽ nói kĩ hơn với con.”

Con rể của Mễ Chính làm việc trong ngành ở ZF, con trai lại xin được vào biên chế, mặc dù chức vụ không lớn, nhưng quyền lợi cũng không nhỏ, đây cũng chính là lí do tại sao Mễ Chính dám lộng hành hống hách ở quê như vậy.

“Bác hai có khu vực nào tốt thì cứ giới thiệu cho ba con ạ, con chỉ là một con nhóc, đâu hiểu được chuyện gì.” Mễ Lạp trưng ra bộ mặt ngây thơ vô cùng.

“Con có kiến thức hơn ba con, nên bác với con bàn quan hệ thiệt hơn trước, sau đó con làm công tác tư tưởng cho ba con sau.”

Mễ Lạp cười ha ha trong bụng: Tư tưởng giác ngộ của ba tôi cao hơn ông nhiều, dùng cái mốc gì để làm tư với tưởng?

Mễ Chính nheo mắt, làm như nói bâng quơ: “Con cũng biết tính tình bác hai không tốt đấy, một khi không vui, sẽ làm ra chuyện kích động nào đó cũng không chừng. Ai cũng là họ hàng thân thích, phải giúp đỡ lẫn nhau. Tiểu Mễ là một cô bé hiểu chuyện, chắc cũng mong hai nhà chúng ta được vui vẻ hòa thuận, phải không con?”

Rõ ràng là uy hiếp.

Sắc mặt của ba Mễ và mẹ Mễ ngày càng kém, thấy là sắp bùng nổ tới nơi, Mễ Lạp liền lên tiếng đáp: “Bác hai nói đúng, thế ngày mai con xin phép đến làm phiền ạ.”

“Tốt tốt, bác hai chờ nhé.” Đạt được mục đích, Mễ Chính chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng, liền dẫn đoàn người nghênh ngang rời đi.

“Tiểu Mễ, sao con lại đồng ý với hắn ta?” Mẹ Mễ tức giận.

“Mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu ạ, con tự có biện pháp đối phó.” Mễ Lạp trấn an mẹ.

“Con thì có thể có biện pháp gì chứ!” Hầu hết người dân trong thôn Thanh Vi đều rất giản dị, chỉ duy nhất có tên Mễ Chính này là không đàng hoàng, chuyện bỉ ối đê tiện gì cũng làm được. Trước đây gã ta chẳng buồn đếm xỉa tới gia đình ba Mễ, dạo gần đây không biết hít trúng thứ gió gì lại đột nhiên để mắt Mễ Lạp. Gã ta ép Mễ Lạp tới nhà gã ăn cơm, rõ ràng là không có ý tốt.

“Nếu lần này con không đi, lần sau ông ta cũng sẽ bày ra chiêu khác.” Mễ Lạp ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm, dáng vẻ vẫn như bình thường.

“Con đúng là…” Mẹ Mễ quýnh quáng đến độ nói không ra hơi.

Ba Mễ cất tiếng: “Vậy cứ để Tiểu Mễ đi xem thử đi, tôi sẽ dẫn người canh chừng xung quanh nhà Mễ Chính, đề phòng bất trắc.”

Thấy hai cha con bọn họ đã quyết định như vậy, mẹ Mễ cũng không nói thêm nữa, chỉ là vẫn thấy bực bội trong lòng, đành âm thầm mắng lên đầu tên chó Mễ Chính kia.

Cơm nước xong, Mễ Lạp xin phép ba mẹ rồi ra ngoài một mình.

Cô đi dạo quanh vùng rừng núi gần thôn Thanh Vi, tìm dấu vết của chồn. Không sai, con cô nhập vào chính là Hoàng đại tiên*. Trong thôn thường có ít chồn lui tới, nhưng trong rừng núi lại có không ít.

(*Ở Trung Quốc, chồn vàng nâu được xem là một con vật tâm linh, linh thiêng, gắn liền với một vị tiên tên là Hoàng đại tiên, mặc dù chồn hay trộm gà, gây thiệt hại cho nông dân, nhưng người ta vẫn không dám bắt và giết chúng vì nghĩ giết chồn chính là giết chết Hoàng đại tiên, sẽ bị nó trả thù tới cả thế hệ tiếp theo)

Lúc nhập vào con chồn, độ thân thiện giữa cô và các đại tiên nhân này cũng đạt đến mức khá tốt, mặc dù con ở lại nhà của Tích Bạch Thần tình tình hơi nóng nảy, nhưng rất biết giữ lời hứa, không gây rối cho thôn nữa.

Một tiếng sau, Mễ Lạp mang theo một con thỏ đi ra ngoài cánh rừng. Con thỏ này chính là minh chứng cho mối giao hữu giữa cô và một vị đại tiên nào đó. Thật ra là Mễ Lạp dùng 50 cân thịt heo để đổi lấy. Ăn thịt thỏ chán chê, chúng nó cũng muốn thay đổi khẩu vị.

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng có tiếng kêu cứu.

Mễ Lạp liền khựng lại, sau đó chuyển hướng đi, men theo âm thanh đó để tìm tới.

Hằng năm, thôn Thanh Vi đều tiếp đón không ít du khách, rừng núi bên cạnh cũng là nơi mà du khách rất thích đến thăm. Địa thế của rừng núi này không cao, nhưng có vài khe núi tương đối nguy hiểm, thường phải đặt biển cảnh báo.

Không lâu sau, Mễ Lạp tới một chỗ sườn dốc bị cây cối che phủ, cô cúi người xuống nhìn, loáng thoáng thấy một vài vệt sáng chồng chéo bên dưới, đôi lúc còn xen lẫn tiếng kêu cứu mỏng manh.

Sườn dốc cao chừng một trăm thước, có hình tam giác ngược, sườn dốc có đá mọc lởm chởm, hình thù kì lạ, xếp chồng chồng chéo chéo, nếu mượn lực không đủ, leo không khéo, ngã xuống sẽ dễ mắc kẹt trong các đường cắt, tiến lùi cũng không được.

“Bạn ổn không?” Mễ Lạp hô to lên.

Nghe thấy tiếng động, người phía dưới quả thật mừng tới chảy nước mắt: “A, thật tốt quá, cuối cùng cũng được cứu rồi!”

Bởi do địa thế nghiêng, tầm mắt bị chặn, Mễ Lạp không thể nhìn thấy người phía dưới, chỉ có thể dựa vào ánh sáng lóe lên lúc anh ta huơ huơ tay để phán đoán vị trí.

“Bạn chờ tôi một chút.” Mễ Lạp xoay người đi vào cánh rừng, tìm mấy đoạn dây mây, nhanh nhẹn bện thành một sợi dây to, buộc một đầu lên cành cây khô, đầu còn lại thả xuống sườn dốc.

“Không được, tôi với không tới.” Người phía dưới lo lắng gọi.

Dây rủ xuống cách sau lưng người nọ khoảng hai mét, trừ khi anh ta dũng cảm phóng người qua, chơi trò đu dây trong không trung, bằng không không thể với tới đầu dây được.

Mễ Lạp đang nghĩ có nên chạy về thôn tìm thêm người tới giúp hay không, nhưng bây giờ trời đã gần tối, thời gian càng kéo dài, người phía dưới càng nguy hiểm.

“Khẹc khẹc…” Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.

Mễ Lạp ngẩng đầu lên nhìn, thấy có một con khỉ ngồi xổm trên nhánh cây, tò mò nhìn về phía bên này.

“A, Hầu ca, giúp một chuyện đi!” Mễ Lạp liền ngoắc tay.

Hầu ca do dự một lúc, sau đó đu người từ trên cây xuống, đáp ngay bên cạnh Mễ Lạp.

Mễ Lạp cầm dây lên: “Hâu ca, anh có thể đưa cái này cho người phía dưới kia không?”

Hầu ca nghiêng đầu, nói thẳng vấn đề: *Ích lợi, có không?*

Mễ Lạp sờ soạng trong túi, lấy túi kẹo mà mẹ Mễ đã lén đưa cho cô trước khi cô ra ngoài. Cô lấy một viên, đưa cho Hầu ca.

Chính vì thế, sau khi được hối lộ kẹo, Hầu ca liền cầm dây đu xuống dưới.

“Cô còn ở đó không? Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.” Người vẫn đang được cứu dưới kia, thấy bên trên nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, sợ rằng đối phương đã bỏ mặt anh ta, trong giọng nói yếu ớt còn mang theo chút nức nở tuyệt vọng.

“Đừng lo lắng, tôi tìm người tới giúp, nó xuống ngay đấy.” Mễ Lạp dùng giọng nói bình tĩnh để trấn an người kia.

“Giúp? Là… đệt, cái gì đây?!” Chập tối, một bóng đen đột nhiên lao vụt qua người đàn ông đang gặp nạn, lộp bộp, vài mẩu đá vụn rơi xuống, làm người đàn ông sợ giật bắn người, suýt nữa đã té xuống.

“Khẹc khẹc!” Hầu ca khinh bỉ liếc anh ta một cái, rồi ném đầu dây lên mặt anh ta.

Người đàn ông vội vàng chộp lấy, mặt mày còn mang theo biểu cảm chưa hoàn hồn.

“Bắt được chưa?” Mễ Lạp ở phía trên hô, “Buộc dây vào thắt lưng đi, tôi kéo bạn lên.”

“Bắt… bắt được rồi.” Cô nương, sao cô không nói sớm người mà cô tìm tới giúp là một con khỉ chứ, hù ông đây sợ đái ra quần tốt lắm à?

Người đàn ông dùng một tay bám vào sợi dây, tay kia cố hết sức quấn dây lên hông, sau khi xác định là đủ chắc mới cao giọng hô: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

“OK.” Mễ Lạp bắt đầu cố sức kéo, người đàn ông dần đi lên một chút.

Bảy, tám phút sau, cuối cùng người đàn ông cũng trèo lên được đỉnh dốc, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía ân nhân vừa cứu mạng mình, đang muốn nói cảm ơn, bỗng thấy phía sau cô có một hàng khỉ nối dài, hơn mười cặp mắt lúng liếng đang theo dõi anh ta chằm chằm.

Người đàn ông: “!” Thảo nào cô gái này có thể kéo anh ta lên dễ như vậy, hóa ra là được nhiều sự giúp đỡ thế!

Mễ Lạp ngồi xổm xuống, hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Người đàn ông lắp bắp trả lời, ánh mắt nhìn Mễ Lạp có chút nghệch ra, né hếch lên.

“Trên người có gì ăn được không?” Mễ Lạp chỉ chỉ bọn khỉ sau lưng, “Cho chúng nó chút thù lao.”

“À à.” Người đàn ông vội lấy ba lô xuống, lấy một lúc mì ăn liền, bánh bích quy, bánh mì, khoai tây chiên… ra ngoài.

Mễ Lạp nhặt từng cái, bắt đầu “chia của” với bọn khỉ: “Đây là của mày, đây là của mày… Mọi người chia đều cho nhau, không được tranh giành.”

Tuy thực phẩm rác rưởi này ăn không tốt cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng được.

Người đàn ông ngồi một bên nhìn mà trợn mắt há mồm, tam quan đều sụp đổ hoàn toàn.

“Đây là khỉ nhà cô nuôi à?” Anh ta nhịn không được, hỏi.

“Không phải, khỉ hoang.” Mễ Lạp đứng lên, phủi phủi tay, nhìn theo hướng đàn khỉ rời đi.

“Vậy tại sao bọn nó lại nghe cô sai bảo?”

Mễ Lạp nhìn xuống anh ta từ trên cao, đáp bốn chứ: “Thiên phú dị bẩm.”

Người đàn ông: “…”