(Ngôn ngữ mạng, từ này xuất phát từ câu thoại của một nhân vật có máy đo sức mạnh chiến đấu trong Dragon Ball. Khi nhân vật này đến Trái Đất, người đàn ông Trái Đất đầu tiên mà anh ta nhìn thấy là một nông dân. Sức mạnh chiến đấu của nông dân được thể hiện là 5 trên máy dò. Bị một người yếu ớt như thế chắn trước mắt, anh ta cảm thấy mất kiên nhẫn, nói “Sức chiến đấu chỉ có năm mẩu”, nói xong liền giết đối phương trong nháy mắt. “Chiến ngũ tra” (chiến đấu năm mẩu) là từ viết tắt của “Sức chiến đấu chỉ có năm mẩu”, dùng với ý châm biếm.)

Hơn năm giờ chiều, Mễ Lạp vẫn chưa có dấu hiệu xuyên trở về, cô bắt đầu có chút lo lắng.

Tiểu Bạch ở nhà còn phần ăn đủ cho một ngày, tạm thời không cần lo nó sẽ bị đói, nhưng nếu một hai ngày nữa mà vẫn không trở về thì không ổn.

Hiện tại Mễ Lạp chỉ có thể cảm nhận trong vài phút trước khi xuyên qua, bình thường vốn không có điểm khác lạ, quá trình và cách xuyên đều không thể điều khiển… Hừmmm, hình như cũng không phải là không thể điều khiển. Nói chung, những vật mình tiếp xúc càng nhiều, ấn tượng càng sâu hoặc là khoảng cách càng gần, thì tỉ lệ trở thành mục tiêu nhập vào càng lớn.

Cho nên thứ cô nhập vào phần lớn là đồ dùng hàng ngày, lần đầu tiên nhập vào vật còn sống là sau khi mua Tiểu Bạch, tiếp theo là bản thân cô trực tiếp xuyên qua, thời gian xuyên qua cũng ngày càng dài, giống như đang từng bước thăng cấp.

Mễ Lạp không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, nhưng trước giờ vận may của cô rất tốt, cô tin tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

Sau khi tự nhủ với chính mình, tâm trạng của Mễ Lạp bỗng bao la rộng lớn như biển trời.

Cô cầm spatula, chuẩn bị làm cơm.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng hô: “Có ai ở trong không?”

Mễ Lạp ló đầu nhìn, thấy bên ngoài viện có hai nam hai nữ đang đứng, chính là nhóm phượt thủ đã gặp ở rừng táo tàu.

“Chị gái nhỏ, bọn em câu được hai con cá, hái được một ít rau dại, tối nay có thể ở nhà chị ăn cơm không?” Tiểu Bàn dùng ánh mắt tha thiết nhìn Mễ Lạp đang đi từ phòng bếp ra.

Mễ Lạp nhìn về phía Tích Bạch Thần, người phía sau phất phất tay, để cô tự lo liệu.

“Các em vào đi.” Mễ Lạp mời bọn họ ngồi trong sân, nhận lấy cá và rau mà bọn họ đem tới, sau đó vào phòng bếp rót cho họ một bình trà, “Các em ngồi ở đây trước đi, chị đi nấu cơm.”

“Dạ.” Tiểu Bàn khoái chí đáp.

Mễ Lạp vào phòng tếp, bốn người lễ phép đi loanh quanh trong sân. Bọn họ chọn tòa nhà này cũng không phải vì quen biết Mễ Lạp, mà vì tòa nhà này là nơi có kiến trúc xa hoa nhất trong thôn, phong cách khác xa với nhà cửa của bọn họ, niên đại khá xa, mang đậm phong thái cổ xưa, đáng tiếc là bị ra giường và chăn đệm đầy sân phá mất mỹ cảm.

“Chuẩn bị ăn cơm thôi.” Một tiếng sau, Mễ Lạp nhờ Tích Bạch Thần dọn bàn, mang cơm nước bưng ra ngoài.

Ánh trời chiều chiếu xa xa, núi non trùng điệp, gió mát phả vào mặt, tà dương dần vụt tắt, dùng cơm trong cảnh vật đẹp đẽ này, tất cả mọi người đều cảm thấy thư thái không tả nổi.

Càng khiến bọn họ vui mừng hơn chính là tài nấu nướng của Mễ Lạp, thịt lợn om khoai tây, súp cá trích sữa, thịt kho tiêu, củ sen, nấm xào đậu hũ, bồ công anh rang, cà xối dầu, đậu phộng bóc vỏ v.v… mười mấy món ăn đặc sắc dùng nguyên liệu rất dân dã, từng món từng món được mang lên bàn, màu sắc rực rỡ, hương thơm ngào ngạt.

Lúc đưa vào miệng, nước thịt trào ra, canh cá đậm đà, đưa vị giác vào cảm giác vô hạn, ngon đến muốn khóc.

Phương pháp nấu nướng mà Mễ Lạp tự nghĩ ra là độc nhất vô nhị ở thế giới này, món ăn được sáng chế cũng mang hương vị độc đáo, người từ trước tới nay chưa từng ăn qua, dĩ nhiên sẽ bị tóm gọn mà không chút phản kháng.

Tích Bạch Thần im lặng quan sát phản ứng cũng những người tới đây, sưu tập tư liệu sống. Bộ truyện mỹ thực mà anh sáng tác đúng lúc cần gói biểu cảm đơn giản, cường điệu, chậm phát triển này để kích thích cảm hứng.

“Qúa ngon!” Tiểu Bàn thể hiện biểu cảm hạnh phúc tới sắp chết, ánh mắt đong đầy nước lóe lên sự sùng bái và ánh sáng chói lọi.

“Chị gái nhỏ có phải đầu bếp không ạ? Món ăn chị làm còn ngon hơn cả đồ ăn trong nhà hàng năm sao.” Cô bé tóc bím đuôi ngựa cũng khen lấy khen để.

Cậu nam mặc áo len không nói gì, vẫn đang vùi đầu ăn chăm chỉ.

Gương mặt nghiêm nghị của cô bé cao gầy cũng hoàn toàn sụp đổ, động tác đũa không ngơi nghỉ chút nào.

Vốn là bọn họ chỉ định tới ăn đại một bữa cơm, không ngờ lại được hời như vậy, dùng có 300 đồng, mà ăn được một bữa tiệc ngon nghẻ đến thế.

“Chị gái nhỏ, ngày mai chúng em sẽ tới nữa.” Miệng Tiểu Bàn đầy dầu mỡ, mặt mày hồng hào, cả người trông như một cái bánh bao vừa xối canh nóng hầm hập.

Những người khác cũng gật đầu phụ họa. Những người vốn dự định chỉ ở lại một ngày, sau bữa cơm này đã quyết định ở lại thêm hai ngày nữa.

Mễ Lạp cười cong mắt, nói: “Hoan nghênh.”

Mấy người ùn ùn kéo nhau ra ngoài, lúc mới đi tới cửa, cô bé tóc tím đuôi ngựa đột nhiên hét toáng lên: “Á, có rắn!”

Mọi người nhìn theo tiếng kêu, quả thật thấy một con rắn sọc dài hơn hai mét đang vắt ngang giữa đường, dựng thẳng nửa người trước lên, lạnh lùng thè lưỡi với nhóm bọn họ.

“Đừng di chuyển.” Cậu nam áo len giơ tay ngăn cản mọi người, thấp giọng nhắc nhở, “Đây là rắn sọc, có độc tố nhẹ, tốt hơn hết là đừng chọc tới nó, chờ một lát xem nó có tự bỏ đi không.”

Cậu bé thanh tú nhặt một cây gậy gỗ từ bên cạnh lên, liều chết nhìn chằm chằm con rắn, bày trận địa sẵn sàng đón địch.

Rắn sọc dĩ nhiên không có ý rời đi, đầu nó nghiêng sang trái rồi sang phải, giống như đang tìm thời cơ để tấn công.

Mễ Lạp thò đầu từ phía sau nhóm người ra, cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, trong lúc vô ý, cô bỗng nhìn thấy một chiếc bóng đang ngồi cuộn tròn trên đầu tường, nhìn kĩ lại, hóa ra chính là quý ngài mèo mướp kia.

Nó lười biến híp mắt, buồn chán nhìn một nhóm nhân loại và một con rắn ngu ngốc giằng co.

“Hey ~~” Mễ Lạp bước tới, “Đại ca, giúp một chuyện đi.”

Mèo mướp trao cho Mễ Lạp một cái liếc mắt: *Tự giải quyết.*

Mễ Lạp cười nói: “Tôi không giải quyết được.”

Mèo mướp khinh bỉ: *Một con rắn cũng không giải quyết được, mày còn không biết xấu hổ mà nói mình là tộc mèo tinh?*

Mễ Lạp: Tới bây giờ tôi chưa từng nói tôi là tộc mèo tinh…

*Thế hệ em út bây giờ đúng là lụn bại.* Mèo mướp bất đắc dĩ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, trao cho Mễ Lạp một lời vàng châm biếm, sau đó ngẩng gương mặt lãnh diễm cao quý của mình lên, nhẹ nhàng nhảy xuống đầu tường, sải bước chân mèo tới trước mặt con rắn sọc.

Con rắn sọc ngoảnh đầu lại, nó bỗng cong người rồi bật lên, nhào mạnh tới, nhưng đón lấy nó là một bộ móng vuốt bảy tấc.

Rắn sọc co rụt người ra sau, há to miệng xông lên phản công.

Mèo mướp nhanh nhẹn tránh thoát, vòng ra phía sau con rắn sọc, lại vồ vuốt tới.

Một rắn một mèo chiến đấu với nhau, mày tới tao đi, đằng đằng sát khí, làm người đứng xem trừng mắt há hốc miệng.

Cô bé tóc bím đuôi ngựa nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, kích động chụp ảnh.

Những con mèo gần đó cũng bị thu hút tới, tốp năm tốp ba đứng bên cạnh vây xem, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng mèo kêu.

Người khác nghe không hiểu, nhưng Mễ Lạp lại nghe rất rõ.

*Đại ca, chơi khô máu đi!*

*Mấy con bò sát nho nhỏ mà dám chạy tới địa bàn của chúng ta dương oai? Đúng là không biết sống chết!*

*Đại ca V5!*

*Lâu rồi chưa ăn thịt rắn, chờ một hồi nữa sẽ lấy một con chuột đổi chút thịt rắn với đại ca.*

*Hôm nay tôi còn chưa bắt được con chuột nào, nghe nói tất cả đều chạy tới núp trong căn nhà này.*

Mễ Lạp sợ hãi: Cái gì? Các em nói thật à?

*Mèo hoang mới tới nhà này không mạnh, căn bản không bắt được chuột.*

*Hôm nào chúng ta tới dạy dỗ nó một chút đi, nếu nó vẫn không học được cách bắt chuột thì căn nhà này sẽ trở thành chỗ chứa chuột, lúc đó mặt mũi của tộc mèo tinh chúng ta biết cất chỗ nào?*

Mễ Lạp: Chân thành xin lỗi, vì tôi đã làm tộc mèo tinh mất mặt.

Đang lúc Mễ Lạp dỏng tai nghe góc tường, trận chiến bên kia đã gần đến hồi kết.

Mèo mướp có bộ miêu trảo rất dũng mãnh, cắn chặt lấy cổ rắn, thân rắn quấn lên người nó, cuối cùng giãy giụa một cái.

Sau vài cái vung vẩy, rắn sọc rốt cuộc cũng bất động, cơ thể mềm nhũn, không cam lòng chết dưới vuốt mèo.

Mèo mướp nhổ con rắn sọc ra, dùng móc vuốt khều một cái, sau khi xác định nó đã chết, lại ngậm nó lên, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, đi bước nhỏ tới trước mặt Mễ Lạp, đặt chiến lợi phẩm bên chân cô.

*Con này bắt được trước cửa nhà mày, mày tới xử lí đi.*

Mễ Lạp thấy mèo mướp đúng là một thủ lĩnh thưởng phạt phân minh, bảo vệ tốt cho đàn em.

“Đây là chiến lợi phẩm của anh, anh giữ đi.” Cô cũng là một hảo tiểu đệ biết tôn kính đại ca.

*Mày chắc là không muốn chứ? Bằng năng lực chiến ngũ tra của mày, sợ là cả đời mày cũng không dựa vào bản lãnh để bắt được thịt rắn.* Mèo mướp lộ ra biểu cảm cao lãnh “Nhìn mày kém như vậy miễn cưỡng lắm mới cho mày một chén canh mày còn không biết tạ ơn”.

Mễ Lạp: Giận nha, không được nổi cáu.

“Vâng, cảm ơn.” Cô nhẫn nhục nhận lấy.

*Ừ, học bắt chuột cho giỏi, không biết thì tới hỏi tao.* Mèo mướp bỏ lại một câu động viên, sau đó thản nhiên rời đi.

Mễ Lạp: Mmp, ngày mai sẽ đi mua bẫy chuột!

Thuốc diệt chuột chắc chắn không dùng được, nếu không sẽ xúc phạm tới các con mèo khác.

Nghĩ đến chuyện nhà của Lão Bạch sắp biến thành chỗ chứa chuột, trong lòng cô không hiểu sao sinh ra vài phần hổ thẹn: Đều do cô vô dụng, không bắt được chuột, lệ tuôn trào!