Bừng tỉnh trong tiếng nói chuyện, Tích Bạch Thần nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên nhận ra một vấn đề: Thứ khỉ làm có thể ăn sao? Sẽ không ăn trúng lông khỉ hay kí sinh trùng chứ?

Giữa hai việc tranh thủ tình cảm của Tiểu Mễ và bảo toàn sức khỏe của mình, anh rơi vào một lựa chọn khó khăn.

*Sao không ăn đi?* Mễ Lạp nghi ngờ hỏi, *Đây đều là những món anh thích ăn.*

Tích Bạch Thần cầm đũa lên, gẩy cơm trong chén, nhìn vừa trắng vừa mềm, không phát hiện cộng lông khả nghi nào, nhưng não khiến anh phải lí trí hơn.

Mễ Lạp ngẫm nghĩ một lúc, đại khái đoán được lo lắng của anh, bèn móc một đôi bao tay từ bên cạnh ra: *Anh yên tâm, tôi có mang bao tay đầy đủ, đảm bảo sạch sẽ vệ sinh.*

Người ta đã suy nghĩ chu đáo như vậy, nếu anh không ăn, vậy chẳng phải sẽ phí công sức của cô.

Thế là Tích Bạch Thần không chần chừ nữa, bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình.

Tiểu Mễ đích thân nấu, quả nhiên vô cùng thơm ngon. Sau khi ăn vài miếng, cái gì lông, cái gì kí sinh trùng, tất cả đều bị anh quẳng tới chín tầng mây.

Thịt mềm, rau giòn, thịt hầm vàng óng, đậm đà hương vị. Dù chỉ có nồi cơm trắng thơm ngon thôi, anh cũng có thể ăn hết nửa kí.

*Uống nước không?* Mễ Lạp rót giúp anh một li nước, *Trong nhà không có trà, nhưng bây giờ là mùa hoa nở, lần sau tôi sẽ nấu trà lài cho anh.*

“Được.” Tích Bạch Thần ăn hết cơm nước không còn thừa một hạt, lười biếng tựa vào ghế, vẻ mặt thỏa mãn.

Trước đây Tích Bạch Thần có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, đôi khi không no, đôi khi lại ăn căng bụng, giống như một con cá muối, hoàn toàn không biết điều tiết lượng cơm. Trải qua thời gian chung sống, Mễ Lạp đã biết lượng cơm phù hợp với anh, phần thức ăn được kiểm soát vừa đủ, tất nhiên khiến anh vô cùng thỏa mãn.

*Anh viết tiểu thuyết cả buổi chiều à?* Mễ Lạp ngồi trên tay vịn ghế, bắt chéo hai chân, vừa nhìn Tích Bạch Thần rửa chén vừa nói chuyện phiếm.

“Ừ, cô muốn xem không?”

*Ừm.* Mễ Lạp tính toán thời gian, còn khoảng chừng ba bốn mươi phút, cũng đủ xem mấy vạn chữ.

Tích Bạch Thần rửa chén đũa xong, lau tay, sau đó dùng một tay kéo Mễ Lạp lên, tới cái đình nhỏ trong sân.

Mễ Lạp vịn cánh tay anh, mượn lực nhảy lên băng đá. Tích Bạch Thần ngồi bên cạnh cô, mở laptop ra, tìm tiểu thuyết mới lưu trữ.

Mễ Lạp thò đầu tới, nghẹo người, cảm thấy tư thế không thoải mái lắm, bèn nói: *Lão Bạch, dời laptop tới đây một chút.*

Tích Bạch Thần lại không di chuyển laptop, mà giơ tay ôm cô vào lòng mình, đặt cô ngồi lên đùi: “Như vầy dễ hơn.”

Mễ Lạp ngẩng đầu nhìn chiếc cằm râu đã mọc dài của anh, cân nhắc dáng vẻ của mình bây giờ, cuối cùng đành chấp nhận tư thế “Người khỉ hợp nhất” tuyệt vời này.

*Nữ chính tên là “Mễ Lạp”?* Cô thấy tên mình trong tiểu thuyết, bất ngờ sửng sốt.

“Ừm, đột nhiên nghĩ đến cái tên này, cô thấy thế nào?” Tích Bạch Thần liếc bàn chân khỉ nhỏ của cô, nhịn một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được bóp một cái.

Mễ Lạp đặt thẳng chân vào giữa lòng bàn tay anh, ý tứ rất rõ ràng: Muốn bóp thì cứ bóp, không cần mắc cỡ.

*Đây là nữ chính của anh, anh thích là được.* Mễ Lạp lập tức bổ sung thêm, *Nhưng anh nhất định phải cho cô ấy một kết cục mĩ mãn, nếu không tôi sẽ không nuôi anh.*

Tích Bạch Thần bày tỏ một cách dứt khoát: “Yên tâm, nữ chính của tôi, tất nhiên tôi phải cưng chiều thật tốt.”

*Ha ha, còn nữ chính trong tòa báo của anh thì sao?* Mễ Lạp không chút khách khí vạch trần anh, *Cách anh cưng chiều họ là làm cho họ chịu đủ tra tấn, thống khổ, nhận kết cục tồi tệ sao?*

Tích Bạch Thần: Không thể phản bác.

*Càng nói càng giận, sao anh có thể tra như vậy?!* Mễ Lạp nắm hầu quyền, tức giận nói, *Nữ chính đó và anh có thù oán gì, mà anh muốn đối đãi với họ như thế!*

Tích Bạch Thần phản bác: “… Kết cục của nam chính thật ra cũng không khá hơn nữ chính bao nhiêu.”

*Anh còn nói mà không biết xấu hổ!* Mễ Lạp càng tức giận, *Đên nữ chính viết thảm như vậy, tôi còn thấy anh có tâm lí của trai thẳng, nhưng anh còn đem nam chính viết thảm như vậy, cuộc sống của anh cũng có lúc thảm như vậy à?*

“Đây chỉ là tiểu thuyết…” Tích Bạch Thần suýt nữa đã quên, bất kể xem tiểu thuyết hay xem phim, Tiểu Mễ đều có tình cảm rất chân thật, dù nội dung não tàn tới cỡ nào cũng có thể nhập tâm hoàn toàn.

“Tôi sai rồi, tôi sẽ sửa.” Anh chủ động nhân sai, đổi chủ đề, “Tiểu Mễ, kết thúc mỹ mãn mà cô muốn là gì?”

Lực chú ý của Mễ Lạp quả nhiên bị dời đi, suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp: *Có đồ ăn thức uống, có nhà có xe, có bạn có bè, có gia đình có sự nghiệp, có cơ thể khỏe mạnh, có thái độ lạc quan và một cuộc sống tích cực.*

Tích Bạch Thần cười khẽ một tiếng.

*Anh không đồng ý à?* Mễ Lạp hỏi ngược lại.

“Không, cô nói rất hay.” Tích Bạch Thần nắm lấy chân cô, dịu dàng nói, “Tôi sẽ cho nữ chính của mình một kết cục mỹ mãn.”

Mễ Lạp hài lòng, thưởng cho anh một cái nắm tay nhẹ nhàng.

Hai người tiếp tục xem tiểu thuyết, cùng thảo luận diễn biến câu chuyện.

Mễ Lạp hoàn toàn bị thuyết phục bởi lối hành văn của Lão Bạch, nhịp điệu của câu chuyện cũng được nắm bắt rất tốt, tất cả kiến thức đều có ích, xung đột của các nhân vật ở một mức độ vừa phải, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Cũng nhờ Mễ Lạp ở đây, Tích Bạch Thần lấy được không ít linh cảm. Tên yêu quái thiên biến vạn hóa này, sống có ý nghĩa hơn bất kì ai, luôn có thể tìm được niềm vui khác trong cuộc sống bình thường này.

“Tiểu Mễ, chờ tôi viết bộ tiểu thuyết này xong, chung ta cùng ra ngoài du lịch nhé?”

“Tiểu Mễ?”

Tích Bạch Thần cúi đầu nhìn, phát hiện chú khỉ con đang tựa trong lòng anh ngủ.

Anh rủ mắt xuống, tình cảm mãnh liệt vừa dâng lên từ từ hạ xuống, anh ôm lấy khỉ con, đặt vào cái sạp nhỏ trong phòng, đắp chăn, sau đó sau người rời đi.

Mấy phút sau, khỉ còn từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, phát hiện chẳng hiểu sao mình lại ở một nơi xa lạ, vội nảy xuống đất, vội vã chay ra khỏi phòng, băng qua hậu viện, nhanh như chớp đã chạy mất dạng.

Ngày hôm sau, Mễ Lạp rửa mặt chải đầu xong, mở laptop ra, xem một video về khỉ trên internet, cẩn thận phân biệt tiếng kêu của chúng.

*Khẹc khẹc… Đứng lại! Đừng chạy!*

*Khẹc khẹc… Ăn ngon.*

*Chỗ này có ổ kiến…*

*Mẹ, con muốn ăn chuối.*

Mễ Lạp hào hứng nghe tiếng kêu của các con khỉ, mặc dù không thể nghe hiểu hoàn toàn, nhưng ý chính vẫn có thể hiểu.

Nếu sau này còn có cơ hội nhập vào động vật khác, nói không chừng cô có thể biến thành một chuyên gia ngôn ngữ động vật.

Ôm trong lòng giấc mơ đẹp của mình, tâm trạng của Mễ Lạp vô cùng vui vẻ.

Buổi chiều, côn nhận được điện thoại của cụ Triệu.

*Tiểu Mễ, cháu còn nhớ chiếc xe ô tô đụng vào ông lần trước không?*

“Dạ nhớ.” Ngay cả biển số của chiếc xe kia Mễ Lạp còn nhớ.

*Cảnh sát nói ông biết, bọn họ đã bắt được tên chủ xe kia rồi. Còn không phải nhờ lúc trước chúng ta báo án sao? Khi cảnh sát kiểm tra biển số xe, tình cờ tìm thấy video tên chủ xe kia đụng người ta bỏ chạy. Hắn đụng một người tới tàn tật, tình hình rất nghiêm trọng. Lúc đó hắn dùng biển đè, cảnh sát không tra ra được. Lần này chúng ta báo án, cảnh sát tìm được nguồn gốc mà tra ra được, cho nên cảnh sát bảo ông hôm nay đi lấy lời khai.* Trong giọng nói của cụ Triệu mang theo vài phần thổn thức.

Mễ Lạp hơi sững sờ, cười nói: “Vậy ông tìm ai đi cùng đi ạ, nếu ông báo cáo đúng, hẳn là ông sẽ nhận được một khoản bồi thường.”

*Bồi thường hay không không quan trọng, ông chỉ hi vọng người như thế sẽ bị trừng trị thích đáng thôi.*

“Nhất định ạ.”

Kết thúc cuộc gọi, Mễ Lạp nghĩ thầm, lười trời tuy thưa nhưng khó thoát. Cô cũng không biết, lúc tên chủ xe này bị bắt, ở thế giới bên kia, tên chủ xe có biển số tương đồng cũng bởi vì bị Tích Bạch Thần nhúng tay, mà bị người ta tố lên tòa.

Hai thế giới có tương lai phát triển khác nhau trong không gian song song, rồi lại ảnh hưởng lẫn nhau, mà sự xuất hiện của hai biến số là Mễ Lạp và Tích Bạch Thần, làm sự ảnh hưởng này càng trở nên rõ ràng hơn…

Ăn xong cơm tối, Mễ Lạp đóng gói vài bộ quần áo để thay, viết địa chỉ thôn Khai Minh, tìm chuyển phát nhanh gửi đi.

Lần trước định ôm gói hàng xuyên qua, kết quả không thành công, Mễ Lạp lại quyết định thực hiện quy trình chuyển phát nhanh.

Bưu kiện vừa được đưa vào kho, đã bị chuyển đến công ty hậu cần ở thế giới kia, sáng hôm sau đã đưa đến chỗ của Tích Bạch Thần ở thôn Khai Minh.

Tích Bạch Thần nhận lấy gói hàng, nhân tiện mở nó ra, thấy bên trong toàn là đồ dùng cho nữ, biểu cảm vô cùng quái dị.

Mễ Lạp còn đặc biệt dùng một cái túi chứa ba mươi cái quần lót, mỗi loại có kiểu dáng khác nhau.

Không phải vì lần trước không còn quần lót mới mà sinh oán niệm chứ?

Tích Bạch Thần không ngờ Tiểu Mễ nói muốn tự chuẩn bị quần, hóa ra là nghiêm túc…

Buổi tối, Mễ Lạp định ra ngoài dạo chợ đêm một chút, nhưng mới chuẩn bị ra tới cửa, cơn buồn ngủ đã xông thẳng lên đầu.

“A, lại nữa rồi.” Cô lập tức quay lại và đi thẳng vào phòng ngủ, bay lên giường, ngủ trong tích tắc.

Cô nhận thấy tần suất nhập vào người vật sống xuyên qua càng ngày càng bình thường, không cần đợi thêm hai ba ngày nữa. Mười mấy hai mươi tiếng là đủ.

Lần thứ hai mở mắt ra, cô lại trở về phòng ngủ của Tích Bạch Thần. Ánh sáng ngoài cửa sổ lấp lánh, hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa.

Lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Tích Bạch Thần cởi trần bước vào, cơ bắp mạnh mẽ tràn đầy sức sống, mặt trên còn lưu lại vài giọt nước chưa khô.

Anh vén chăn lên, ngồi xuống giường, mới đắp chăn, đã nghe thấy giọng của Mễ Lạp truyền từ phía dưới đến: *Lão Bạch, chúng ta thương lượng, đổi cái chăn khác nhé?*