Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mọc lên ở phương Đông.

Một tia nắng ôn hoà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, tạo nên một vệt nắng loang lổ dưới nền đất nhạt màu, càng lộ thêm vẻ yên tĩnh an bình trong căn phòng ấy.

Chuông gió treo trên cửa sổ đột nhiên chập chờn mấy lần dù trời không có gió, phát ra vài tiếng vang thanh thúy, Mục Thần cảnh giác mở mắt ra, mờ mịt nhìn sang, cách màn giường chỉ nhìn thấy được vài tia nắng sớm nhỏ vụn.

"Ngươi ngủ tiếp một lát đi, ta đi xem có việc gì." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Mục Thần uể oải ngẩng đầu, vừa vặn thấy được đôi mắt cười của Cố Vân Quyết, cánh tay quấn trên eo hắn không hề có ý định buông ra, da thịt dưới áo gấm của hai người dính sát vào nhau, hấp thu nhiệt độ lẫn nhau.

Nghĩ đến chuyện tối qua, Mục Thần nhắm mắt lại, nhàn nhạt ừm một tiếng, kéo chăn qua che lại gương mặt đang giả vờ lạnh lùng, không để cho cảm xúc ngượng ngùng của mình lộ ra ngoài. Nhưng mà đôi tai hắn đã đỏ ửng, ngay cả lông mi cũng run nhẹ mấy lần.

Cố Vân Quyết khẽ cười một tiếng, cũng không nói ra, y ôn nhu vuốt tóc Mục Thần, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn lên trán hắn, nhẹ giọng nói: "Ta đi một lát sẽ trở lại."

Mục Thần ừm một tiếng, nhắc nhở một câu, "Ít sát sinh."

"Ta biết." Cố Vân Quyết đứng dậy mặc quần áo vào, lại nhìn Mục Thần thêm một lần nữa, trông hắn có vẻ uể oải, y tri kỷ bố trí xuống một cái kết giới tĩnh âm, lúc này mới rời khỏi.

Mục Thần lại tiếp tục mở mắt ra, nhìn bóng lưng rời đi của Cố Vân Quyết, mãi đến khi đối phương đóng cửa rời khỏi nơi này mới chịu thu hồi ánh mắt, thấp giọng mắng một câu: Nghiệt đồ!

Đã đến ngoài cửa, Cố Vân Quyết hấp háy mắt, sau đó nhếch miệng, lại bố trí thêm một cái kết giới ở tầng gác.

Chuông gió này có liên kết với trận pháp bảo vệ bên ngoài tiểu Viêm Dương cung, chỉ khi gặp phải công kích thì nó mới vang lên để cảnh báo. Vốn có thể tiếp tục ôm người yêu ngủ thêm một lát, dù cho không ngủ, y chỉ cần nằm ở bên cạnh Mục Thần nhìn gương mặt của hắn lúc ngủ thôi cũng là một loại hưởng thụ rồi. Mà bây giờ, thậm chí có người dám phá vỡ thời khắc ôn nhu như vậy của y.

Sắc mặt của Cố Vân Quyết trong nháy mắt lạnh xuống.

Kính Minh đang ngồi xổm ở trên Bát Giác đình* trong rừng trúc, ngửa mặt đầy hứng thú nhìn mấy tên yêu tu đang cố gắng công kích phi hành pháp khí này, không hề có một chút ý định động thủ, thấy Cố Vân Quyết đến, hắn quay đầu nhìn y một cái, rầm rì một câu, lại quay đầu đi. Cả người của y đều là mùi vị của sư tôn, ỷ vào bản thân được sủng ái nên chiếm đoạt luôn cả người của sư tôn, ngay cả ngủ cũng được ngủ chung, sư huynh kiểu gì mà chẳng đúng chuẩn gì cả!

Vốn cũng đang xem trò vui, Hắc Đản sau khi nhìn thấy Cố Vân Quyết lập tức nhận ra được nguy hiểm, con ngươi của nó đảo một vòng, vèo một cái bay mất.

Cố Vân Quyết thả người rơi vào vùng trời của rừng trúc, mâu sắc sâu thẳm nhìn về phía đối diện, mười mấy tên yêu tu, mỗi người nắm một pháp khí đang công kích về phía kết giới đối diện với y.

Kính Minh cũng không quay đầu lại, nói: "Bọn họ nói nếu ta giao ra bảo bối này thì sẽ tha mạng cho ta, ta không giao, ta để cho bọn họ mệt chết." Lời nói này còn rất đắc chí, mang theo hàm ý ta thông minh như vậy đó, ngươi có ước ao cũng không thể được đâu.

Cố Vân Quyết ghét bỏ nhìn Kính Minh một cái, cảm thấy mức độ thông minh của con sói ngốc này chính là số không. Nếu như Kính Đình có thể chia bớt cho hắn một chút, vậy mức độ thông minh của hắn cũng không đến nỗi thấp như vậy.

Trên núi này đột nhiên xuất hiện thêm một cái cung điện, rất dễ trêu chọc mấy kẻ liều mạng của Yêu giới đến đánh cướp, mấy chuyện giết người đoạt bảo này xuất hiện càng thêm thường xuyên hơn so với Tiên giới.

Cố Vân Quyết vốn cũng không định mở miệng hỏi, y giơ tay, một đạo ma lực quét ngang qua, trực tiếp giam giữ đám người đó lại, y dùng bàn tay bóp một cái trong hư không, nhẹ nhàng vặn mười mấy cái cổ phía đối diện, âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên cùng lúc với hành động ấy, mâu sắc của Cố Vân Quyết vẫn không thay đổi, một ngọn lửa cực nóng lập tức cháy lên, trực tiếp đốt sạch thần hồn của bọn họ.

Kính Minh khiếp sợ trợn mắt lên, trong ánh mắt rõ ràng đang viết THẬT – LỢI – HẠI!

Dù sao đối phương cũng không phá được kết giới, Kính Minh vốn định ngồi đó vui vẻ xem diễn trò, không ngờ sau khi Cố Vân Quyết vừa ra ngoài đã giải quyết được.

Người này giết quá nhanh, hệt như lốc xoáy, hắn có chút không phản ứng kịp.

Sau đó hắn chợt thấy Cố Vân Quyết tựa cười mà không phải cười nhìn mình, Kính Minh nghiêng đầu, trong nháy mắt nhận ra được một cảm giác nguy hiểm tràn đến, phản ứng nhanh nhẹn truyền lưu trong huyết mạch khiến Kính Minh lập tức nhảy khỏi đỉnh tháp dù đầu óc chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng chạy về phía tầng gác của Mục Thần.

Nhưng mà, mới vừa chạy vài bước đã bị Cố Vân Quyết một phát bắt được.

Kính Minh cười khan một tiếng, xoa xoa cặp móng vuốt bóng nhẫy, hắn nhìn thấy một vệt màu hồng trên cổ Cố Vân Quyết, lập tức trợn mắt lên nghi ngờ hỏi: "Bây giờ Sư tôn vẫn còn đánh ngươi hả? Ngươi lớn như vậy rồi sao còn chọc cho Sư tôn nổi giận? Còn có chuyện này nữa, ngươi ngụy trang thật là giỏi, trông hệt như Ma tu, công pháp này chuyển đổi như thế nào vậy? Dùng đan dược à?"

Cố Vân Quyết khẽ cười hỏi hắn: "Muốn học?"

Kính Minh gật đầu, vô cùng muốn học!

Cố Vân Quyết buông hắn xuống, giơ bàn tay lên, dùng một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Kính Minh, chưởng lực ép xuống, tia sáng trắng chợt lóe, một con chó con màu trắng bỗng xuất hiện tại chỗ. Cố Vân Quyết ném Kính Minh vào rừng trúc, mỉm cười nói: "Nếu ngươi thích xem náo nhiệt, vậy cứ ở chỗ này xem trò vui đi, xem xét lại bản thân cho kỹ, chờ tâm tình của ta tốt lên sẽ dạy ngươi."

Kính Minh kinh ngạc nhìn hai móng vuốt nhỏ xù lông của mình, trong lúc nhất thời ngây ngốc tại chỗ.

Hắc Đản đang trốn ở đằng xa dùng cánh che khuất mắt, có chút không đành lòng xem tiếp, tầng cuối cùng của Luyện Hồn Ma Công có thể bẻ cong thời gian, tuy rằng không thể thay đổi tư duy, nhưng có thể thay đổi hình thể to nhỏ, chủ nhân đã thí nghiệm ở trên người nó vô số lần, có một lần thậm chí biến nó thành một cái trứng chim. Con sói ngốc này, lúc nãy vậy mà không biết chạy trốn, lúc chủ nhân đi ra rõ ràng đã có sát khí, tự tìm chuyện hại mình.

"Gâu gâu... gấu gấu ~" Kính Minh vừa thấy Cố Vân Quyết nhấc chân đi, liền dùng bốn cái chân ngắn đuổi theo, tất cả lời nói đều biến thành gâu gâu. Kính Minh khiếp sợ ngồi dưới đất, ngay cả năng lực ngôn ngữ cũng thoái hóa?!

Lúc này Hắc Đản mới bay qua, ngậm Kim Đản ném xuống đất, dùng một cái móng vuốt đạp lên, vô lại hỏi: "Nhá, chó con, chơi đá cầu không?"

————

Mục Thần ngủ đủ giấc, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, hắn ngồi ở bên giường, dùng một cái áo trắng như tuyết che lại vết tích tình ái trên thân thể, nhưng lại không giấu được vệt màu hồng đầy ám muội nơi cổ.

Cố Vân Quyết mỉm cười đi tới, nịnh nọt đưa qua một chén trà xanh mà ngày thường Mục Thần thích nhất, vươn tay vuốt sợi tóc trên trán Mục Thần, y thấp giọng hỏi hắn: "Có muốn nghỉ ngơi thêm một lúc không?"

Mục Thần uống trà, ngước mắt lạnh lùng nhìn Cố Vân Quyết, duỗi lòng bàn tay ra, "Lấy hết ra."

Hắn đã biết mình bị Cố Vân Quyết lừa, tai mèo tai hồ ly gì đó chỉ là thủ đoạn ấu trĩ mà y dùng để lừa gạt mình, đôi tai mèo kia đã sớm bị hắn kéo xuống đốt thành tro, bây giờ hắn muốn tịch thu toàn bộ những đồ chơi ấu trĩ trong tay tên nghiệt đồ này, đỡ khiến hắn phải tốn nhiều tâm tư.

Cố Vân Quyết thức thời nộp lên toàn bộ, còn tỏ vẻ hối lỗi, làm cho sắc mặt của Mục Thần tốt lên một chút. Dùng một ngọn lửa thiêu hủy toàn bộ mấy thứ ngổn ngang này, ánh mắt Mục Thần nhìn Cố Vân Quyết vẫn còn lạnh lẽo, cái tên nghiệt đồ này, càng ngày càng cả gan làm loạn, đã lừa hắn nhiều chuyện, bây giờ vẫn dám lừa hắn!

"Đi ra ngoài chịu phạt quỳ, không được gọi thì không cho phép ngươi tiến vào." Mục Thần chỉ chỉ ngoài cửa, cảm thấy bản thân rất cần xây dựng lại hình tượng nghiêm sư một lần nữa.

Rõ ràng lúc sáng sớm vẫn còn mơ mơ màng màng, dịu ngoan không chịu nổi, bây giờ ngủ đủ giấc rồi bỗng dưng bắt y đi phạt quỳ, tình huống này chuyển biến quá nhanh khiến người ta không thể nào chấp nhận được, Cố Vân Quyết vẫn còn chưa tin vào sự thật này, "Cái gì?"

"Đi ra ngoài phạt quỳ."

Tiếng nói của Mục Thần vừa dứt, bên ngoài bỗng truyền đến một trận cười khẽ, một luồng yêu khí quen thuộc không hề che giấu chút nào trực tiếp xuyên qua kết giới mà đến, âm thanh hoa lệ dường như vang lên cùng lúc với luồng yêu khí, xuyên thấu qua màng nhĩ tiến vào nơi thần hồn sâu xa.

"Ta nói mấy ngày nay bỗng dưng mí mắt cứ nhảy lên, nguyên lai là khách tới, thực sự là khách quý đường xa đến." Chính là Phượng Cửu Lê.

Sau khi Mục Thần nghe thấy động tĩnh, hắn vươn tay cầm lấy một bộ pháp y mới được gấp bên gối, nhanh chóng mặc vào, bên ngoài dĩ nhiên truyền đến vài tiếng kêu to của Hắc Đản, tuy rằng hình dáng của Tam Túc Kim Ô rất giống con quạ, nhưng mà nó cũng không phải quạ thật. Bởi vì nó dùng linh hồn làm thức ăn, thủ đoạn công kích đương nhiên dùng linh hồn làm chủ yếu, bằng không Cố Vân Quyết cũng sẽ không cho Hắc Đản làm linh sủng.

Hắc Đản cảnh giác hí dài, trong thanh âm mang theo một loại sóng âm có thể khiến người ta mê muội, không thể nói là khó nghe hay êm tai, nói chung là quái dị khiến thần trí khó chịu.

Mục Thần không cần ra xem cũng biết Hắc Đản nhất định đang giương cánh tự đắc. Ý đồ khiêu khích đối phương. Lá gan của con vịt này không lớn, vừa có gió thổi cỏ lay là nó sẽ nghĩ đến vấn đề an toàn của bản thân đầu tiên, có thể trốn thì trốn, có thể giấu thì giấu, nhưng khi vừa gặp thiên địch là nó lại tự tìm đường chết. Với tu vi bây giờ của Hắc Đản, nếu Phượng Cửu Lê thật sự muốn tính toán với nó, dùng một ngón tay đã đủ phế bỏ nó rồi.

"Ngu muốn chết luôn!" Mục Thần mặc quần áo xong, ghét bỏ nói một câu, lại nhìn người bên cạnh, càng thêm ghét bỏ, "Chủ nhân nào nuôi linh sủng nấy, ngu xuẩn y hệt."

Cố Vân Quyết bị mắng cũng không giận, nhìn đôi môi đang mở ra khép lại của Mục Thần, y nhanh chóng đến gần hôn một cái, lại lập tức phủ thêm cho Mục Thần một cái áo choàng trước khi hắn trở mặt, y nghiêm túc buộc áo cho Mục Thần, che kín lại cổ của hắn.

Mục Thần nhíu mày, mất kiên nhẫn kéo kéo, bây giờ hỏa độc của hắn đã được giải, ở nơi có hỏa linh lực vây quanh thế này, linh lực của hắn sẽ vận chuyển càng nhanh, tự dưng mặc áo choàng cho hắn làm gì?

"Sư tôn nhẫn nại một tí, cái này có thể ngăn cản thần thức của người khác điều tra, xong chuyện này ta sẽ tìm cho ngươi một cái áo khác đúng ý thích." Cố Vân Quyết chỉ chỉ cái cổ của Mục Thần, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Ta sợ một lát nữa ngươi sẽ thẹn quá hóa giận, lại muốn đánh ta." Đương nhiên, y cũng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Mục Thần, dáng vẻ này chỉ mình y có thể xem.

Mục Thần hiểu ra lời nói của đối phương có ý gì, sắc mặt vẫn thanh lãnh như ngọc, mâu sắc bất biến, hắn đột nhiên nện một quyền vào bụng Cố Vân Quyết, nện xong liền sửa lại vạt áo của mình, sãi bước đi ra ngoài.

Không biết tại sao, bỗng dưng cảm thấy dáng vẻ hiện tại của tên nghiệt đồ này rất thiếu đánh. Sư tôn đánh đồ đệ, thiên kinh địa nghĩa, đánh thì đánh, đương nhiên, quỳ vẫn phải quỳ, một lát bù sau.