Kể từ lần trước sau khi ăn no nê rồi bị đánh cho một trận, Cố Vân Quyết vẫn luôn cho Mục Thần thời gian để từ từ tiếp thu sự chuyển biến trong mối quan hệ của hai người, nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Mục Thần mềm dần, chậm rãi tiếp nhận y, Cố Vân Quyết sao có thể nhịn được nữa?

Mục Thần nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên eo mình, thắt lưng cũng đã bị mở ra, lại bắt lấy một bàn tay khác, vạt áo trên ngực lại bị gỡ bỏ, hắn vừa định mở miệng, trước mặt lại bị một nụ hôn nóng bỏng ngăn lại, trực tiếp chặn hết mọi lời nói.

Thân thể đã được tình ái thanh tẩy trở nên rất mẫn cảm, khoái cảm tiêu hồn thực cốt vốn đã cố ý lãng quên, nay bị nhẹ nhàng trêu chọc liền dậy sóng thêm một lần nữa. Có lúc thân thể thành thật hơn tư tưởng rất nhiều, hết thảy cảm quan của Mục Thần đều tập trung vào những nơi bị đụng chạm, trong đầu trở nên trống rỗng.

Bản năng của Mục Thần muốn từ chối, nhưng hắn lại không biết tay của mình lúc này đã vô lực như thế nào, bây giờ trong mắt Cố Vân Quyết, đây chỉ là một chút tình thú "đã thích mà còn ngại". Nhưng mà da mặt của Mục Thần mỏng, tính tình lại biệt nữu, muốn để hắn ngoan ngoãn bất động căn bản không khả năng.

Lần thứ hai hai tay của hắn bị nắm lấy rồi kéo qua đỉnh đầu, trong ngày thường Cố Vân Quyết luôn luôn ôn hòa cưng chiều hắn, vâng lời răm rắp, nhưng lúc này lại bất ngờ trở nên cường thế, căn bản không cho Mục Thần từ chối. Yêu sâu bao nhiêu, tình lại nồng bấy nhiêu, tình cảm nóng rực làm hô hấp nóng lên, rơi vào trên người Mục Thần, hệt như đang dùng yêu thương đốt lên một ngọn lửa, nhiệt độ thiêu đốt hai người đến gần như tan chảy, Cố Vân Quyết lôi kéo Mục Thần cùng nhau rơi vào bể tình.

Mục Thần thở hổn hển, khí chất thanh lãnh lúc trước đã biến mất, da thịt trắng nõn nhiễm phải một tầng sắc hồng, nơi bị hôn qua lại càng thêm đỏ ửng. Cố Vân Quyết ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, trong mắt y không giấu được thỏa mãn và ý cười.

Mục Thần nghiêng đầu, thấp giọng mắng một câu: "Nghiệt đồ!"

Giọng nói của hắn đã không còn trong trẻo và dễ nghe như trước, lúc này có hơi trầm xuống. Cảm giác khàn khàn lại trở nên càng thêm dụ người. Cố Vân Quyết cúi đầu, đặt trán lên trán của hắn, thần hồn của hai người ôm lấy nhau, cảm giác sung sướng truyền đến từ thần hồn khiến Mục Thần ngâm khẽ một tiếng, cả người đều run rẩy theo mấy lần.

Cố Vân Quyết khẽ cười, tiếng nói trầm khàn chậm rãi vang lên bên tai Mục Thần: "Rõ ràng sư tôn rất yêu thích, nhưng mà hết lần này tới lần khác đều từ chối, đã thành thói quen mất rồi. Như vậy là không tốt, sư tôn phải bỏ tật xấu này đi."

Mục Thần xấu hổ trừng mắt nhìn đối phương, hắn nhìn đôi môi đang gần sát bên tai mình, tức giận cắn một cái, cái tên nghiệt đồ này! Dám trêu chọc hắn!

"Ui!" Cố Vân Quyết hít vào một ngụm khí lạnh, mâu sắc càng thâm thúy hơn, "Ngươi thực sự là... sớm muộn gì ta cũng bị ngươi giày vò đến điên mất!"

————

Trong Phủ Thành Chủ của Tuyết Thành.

Say hơn ba tháng, trong lúc trên dưới phủ Thành Chủ đều cho rằng người này vẫn chưa tỉnh lại, Mục Thanh dùng gương mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Đan Phòng, nhận ra bên trong không còn sóng linh lực quen thuộc, hắn quay đầu nhìn về phía tỷ đệ Bạch Hiểu Nguyệt, "Người đâu?"

Bạch Hiểu Vũ buông tay, "Sớm đã đi rồi."

"Đi? Đi đâu vậy?!" Mục Thanh cảm thấy đầu mình vẫn còn vang lên tiếng ong ong, vốn định điều tra xem rượu mình uống là loại gì, nhưng Cố Vân Quyết đã thu dọn gọn gàng sạch sẽ, ngay cả một chút cặn rượu cũng không chừa lại cho hắn. Vừa nghe Mục Thần đã đi rồi, Mục Thanh nắm tóc đến thất thần, cảm thấy đầu óc của mình vẫn còn mơ màng, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.

Bạch Hiểu Nguyệt giải thích tình trạng gần đây của Tiên giới cho Mục Thanh hiểu rõ, đặc biệt là lời đồn đại liên quan đến thân phận của Cố Vân Quyết, còn có việc gần đây hai thầy trò bọn họ biến mất, cũng không ai biết rõ được tình huống bây giờ.

Sùng Vân môn vẫn chưa tỏ rõ lập trường của mình, cũng không trục xuất Mục Thần và Cố Vân Quyết khỏi sư môn, phàm là tán tu đến gây phiền phức, chỉ cần đi vào phạm vi của Sùng Vân môn đều bị đệ tử trong môn phái xem là đối tượng tập luyện. Bình thường đều sẽ bị vài ba người tạo thành tiểu đội tập kích hoặc là đánh lén, nhẹ thì bị thương, pháp bảo trên người bị cướp sạch hết, nặng thì mất mạng, nói chung nơi đây đã thành bãi săn bắn.

Nhạc Minh Trạch xem những người kia như đá mài dao cho đệ tử trong môn, hắn vẫn chưa công bố chuyện liên quan đến Mục Thần, khiến cho bên ngoài không biết được gì cả. Xem tình hình trước mắt, tán tu trong Tiên giới đều muốn tìm ra thầy trò bọn họ, không quản Cố Vân Quyết có phải là con của Ma tôn hay không, chuyện này không có gì ảnh hưởng tới bọn họ, thế nhưng trên người của Mục Thần có vô số trân bảo, tùy tiện lấy ra một cái cũng có giá trị liên thành.

Chỉ tiếc, hai thầy trò này giống như bốc hơi biến mất, không thể nào điều tra được.

"Không tìm được!" Mục Thanh nghe xong liền siết quả đấm một cái, lôi quang trong tay tách tách vang vọng, tức giận đến nổi tóc bốc khói. Hắn vò mái tóc mang theo điện quang màu tím, dập tắt đốm lửa đang cháy, Mục Thanh vén tay áo lên, xé rách hư không, trực tiếp đi đến Sùng Vân môn.

Cũng may Sùng Vân môn có thần thức mà hắn để lại, lần này không bị lạc đường, lúc trở về còn nhận ra được khí tức của Mục Thần, yếu đến nỗi khó có thể phát hiện, Mục Thanh không hề dừng lại, trong nháy mắt liền đuổi theo.

Nhưng mà không đuổi được bao lâu, khí tức của Mục Thần đã biến mất!

Lần này Mục Thanh thật sự nổi giận, khí tức giống như bị người giấu đi, một chút vết tích cũng không có! Nhưng mà, Cố Vân Quyết lại bị rò rỉ một chút linh lực ở đây, khiến cho Mục Thanh nổi lên nghi ngờ, vợ của đệ đệ, dường như cũng không ngoan hiền như bề ngoài! Ma khí!

————

"Hắt xì!" Cố Vân Quyết đang ngồi bên cửa sổ lau mai rùa cho Kim Đản bỗng hắt xì một cái, nhất thời cảm thấy sau lưng mát lạnh.

Mục Thần nghiêng người nằm ở trên giường, lười biếng xem phương pháp luyện đan trong tay, sau khi nghe tiếng hắt xì liền nhíu mày nhìn đối phương một cái, nhắc nhở: "Lau cho đàng hoàng, không được lười biếng."

Cố Vân Quyết ủy khuất nói: "Sư tôn, ngươi chính là kẻ vắt chanh bỏ vỏ."

Thanh âm thanh lãnh lười biếng lập tức trả lời một câu: "Nói hưu nói vượn nữa là ngươi phải ra ngoài sau phạt quỳ đấy."

Cố Vân Quyết chậc một tiếng, tự nhủ: "Người ta nói mỗi lần ăn chỉ nên ăn ít thôi, ăn quá nhiều trong một bữa sẽ không tốt cho thân thể, nhưng đáng tiếc, có bữa trước không có bữa sau, bây giờ vừa đói bụng lại còn bị phạt." Nói chung bây giờ Mục Thần nhìn y thế nào cũng thấy không vừa mắt, lại còn tìm mấy việc vặt vãnh kỳ quái để trị y, Cố Vân Quyết chỉ có thể ngọt – ngào chịu đựng.

Mục Thần giật giật mí mắt, bắn qua một ánh mắt sắc như dao, thành công khiến cho Cố Vân Quyết câm miệng. Nhìn dáng dấp đối phương cúi đầu phục tùng, Mục Thần bĩu môi, vò chặt phương pháp luyện đan trong tay, vo thành một quả cầu, cong ngón tay búng thẳng lên đầu Cố Vân Quyết.

Một tiếng "rắc" vang lên, cục giấy mang theo linh lực đập thẳng lên ngọc quan, Cố Vân Quyết bất đắc dĩ nhìn tóc của mình buông xuống, ngọc quan nát tại chỗ, y vẫn tiếp tục ra sức lau mai rùa.

Kim Đản theo bản năng cảm giác được nếu cứ bị lau như thế, có khả năng nhà nhỏ của nó sẽ bị người ta lau thủng, vì vậy nó lặng lẽ duỗi ra cái đuôi nhỏ ngoắc ngoắc cái mai của mình, đôi mắt to như hạt đậu vô tội nhìn Cố Vân Quyết, linh tinh nói ra vài chữ: Mai, của, ta.

Cố Vân Quyết nhếch miệng lên, thấy Mục Thần không chú ý, y dùng một đầu ngón tay nhấn giữ đuôi của Kim Đản, nhìn nó vặn vẹo như một con sâu mập, gương mặt tuấn tú rốt cục lộ ra mấy phần ghét bỏ, trả mai rùa lại cho đối phương, thoáng qua liền ôm lấy Mục Thần, ủy khuất nói: "Ta cảm thấy có người đang tính kế ta."

Mục Thần không nói nổi, "Ngươi không tính kế người khác là tốt lắm rồi, ai lại chán sống như vậy?"

Cố Vân Quyết ngẩng đầu, đến gần cẩn thận hỏi: "Nếu như đại ca muốn đánh ta, sư tôn phải che chở ta!"

Mục Thần nhíu mày lại, cảm giác bối phận này sắp xếp có chút loạn, nhưng hắn vẫn an ủi: "Đừng sợ, nếu hắn không phải người của Tiên giới, khẳng định sẽ chịu hạn chế của Thiên Đạo, không dám tùy ý động thủ."

Mục Thanh có thể xuống đây, khẳng định cũng là do thân phận đặc biệt, cũng giống như phụ thân của hắn vậy, nếu không, ai phi thăng đến Thần Giới cũng muốn quay ngược xuống dưới này, nơi này không phải sẽ loạn hay sao? Không nói đến người khác, ngay cả sư tôn Đan Dương Tử của hắn, chắc hẳn mỗi ngày đều sẽ chạy xuống chọc giận hắn một lần. Cho nên mới nói, có thể mấy ngày nữa đối phương phải quay về, cũng giống như lần trước, Mục Thanh có tìm được bọn họ hay không vẫn còn chưa biết được.

Hắn còn nghe nói, Mục Thanh là một tên lộ si, là cái loại kêu đi thẳng thì sẽ quẹo sang đường khác.

Cố Vân Quyết vẫn không chịu buông tha, "Ta muốn sư tôn che chở ta."

Mục Thần lạnh mặt, không thèm để ý đến cái tên nghiệt đồ này nữa, ôm chăn, ngủ!

Kim Đản ở một bên mang mai rùa của mình vào, lăn lộn phơi nắng, Hắc Đản đứng bên cạnh liếc nhìn hai người đang dính vào nhau ở trên giường, dùng tư thế người từng trải nói với Kim Đản: "Chủ nhân rất đáng sợ, thấy y thì chạy xa một chút."

Kim Đản không hề bị lay động.

Hắc Đản tiếp tục nói: "Cung chủ mềm lòng nhất, thỉnh thoảng cũng có thể làm nũng."

Kim Đản nghiêng đầu, "Chạy?"

Hắc Đản thấy nó phản ứng quá chậm, cũng không dễ thực hiện chữ "chạy" này, ngữ trọng tâm trường nói: "Thôi, ngươi co vào bên trong mai rùa là được, có can đảm làm rùa đen rút đầu cũng là một loại anh hùng!"

Kim Đản nghe lời rút đầu vào mai, hồi lâu sau mới trả lời một câu: "Ừm."

Nhất định là vấn đề liên quan đến chủng loại, cũng không phải là vấn đề trong quá trình ấp giống như cung chủ nói! Hắc Đản bất đắc dĩ đá ngã ấm nước trên bệ cửa sổ, làm nước dội lên Kim Đản, cảm khái nghĩ.

Hắc Đản trong thời kỳ thiếu niên cứ ngồi ở trên bệ cửa sổ như vậy, ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, biểu tình xa xăm, cô quạnh bất đắc dĩ —— thật muốn tìm ra kẻ thù cũ của loài vịt!

————

Chỗ giao nhau của hai giới Tiên Yêu.

Một đạo kết giới dường như hạ xuống từ ngang trời, bổ ra hai giới Tiên Yêu, hình thành một bình phong cực lớn, chung quanh là một tầng mây mù trắng xóa, không biết bên trong chứa đựng những gì, thậm chí ngay cả thần thức cũng khó mà xuyên thấu.

"Bước qua kết giới này, chính là Yêu giới." Cố Vân Quyết nói.

Mục Thần gật đầu, biểu tình có hơi kích động, "Đi qua là có thể gặp được Kính Đình và Kính Minh."

Cố Vân Quyết vốn định giơ tay đặt lên kết giới, muốn dùng thần thức cảm ứng nơi nào yếu nhất, kết quả nghe thấy lời này của Mục Thần, bình dấm chua trong lòng y bị đạp đổ, ngay cả sắc mặt cũng lạnh xuống.

Mục Thần bất mãn nhìn sang, "Làm Đại sư huynh, ngươi quá không xứng chức." Đầy người đều là vị chua, ngay cả dấm chua của sư đệ cũng ăn, cái tên đồ đệ ngu xuẩn này.

Cố Vân Quyết dùng ánh mắt ám muội quét một vòng trên eo Mục Thần, một mặt nghiêm túc nói: "Cho nên ta chỉ có thể làm Sư công của bọn họ."

Sắc mặt của Mục Thần lập tức đỏ lên, lời của Cố Vân Quyết cũng không thể xem là sai, điều này làm cho hắn không có cách nào phản bác, vì vậy thẹn quá hóa giận! Cái tên nghiệt đồ thiếu đánh này, lại dám tranh luận với hắn!

Thấy khuôn mặt lạnh lẽo của hắn lần thứ hai xuất hiện lãnh ý, Cố Vân Quyết nhanh chóng yếu thế, "Sư tôn, ta mở không ra."

Mục Thần đi tới kết giới, táo bạo đẩy Cố Vân Quyết ra, hai tay đè lên kết giới, kéo qua hai bên trái phải, trực tiếp xé kết giới thành một lỗ thủng to.

Xưa nay hắn đều dùng tay xé kết giới!

Đồ đệ chính là đồ đệ, sư tôn chính là sư tôn!

Cố Vân Quyết kinh ngạc nhíu mày, sau đó bị chọc phát cười. Kiếp trước, quan hệ của bọn họ có thể thân cận hơn thầy trò bình thường một ít, những cũng không thân đến mức nơi nào cũng đi cùng nhau. Sau khi rèn luyện xong, bọn họ vẫn luôn tách ra. Cho nên dù biết Mục Thần một mình xông qua rất nhiều bí cảnh, đi vào những nơi người khác chưa từng đi, nhưng y cũng không biết hắn đi vào thế nào. Bây giờ mới biết, nguyên lai là dùng tay xé, đây nhất định cũng là do Luân Hồi Châu.

Sự phát hiện này khiến cho y hứng thú tràn đầy, trên người Mục Thần còn có thật nhiều bí mật nhỏ chờ y phát hiện, cũng giống như phản ứng trên thân thể của hắn vậy, rất nhiều thứ đều chờ y khám phá.

Mục Thần đang chờ xem ánh mắt sùng bái của đồ đệ ngu xuẩn, không ngờ khi nhìn vào mắt đối phương lại chỉ thấy toàn sắc tình, "Nghiệt đồ! Ngươi đang suy nghĩ gì?"

Làm sư tôn, gần đây Mục Thần dường như không tạo nổi uy tín trước mặt đồ đệ, đối phương luôn dùng một loại ánh mắt bao dung sủng nịch để nhìn hắn, hơn nữa tu vi của hắn đã thấp hơn đồ đệ, điều này làm cho Mục Thần vẫn luôn không hài lòng. Thật vất vả mới có cơ hội phát huy, cái tên nghiệt đồ này lại dám động dục! Thật sự nên đánh chết y, đánh chết bớt lo!

Cố Vân Quyết nhanh chóng duỗi ra ngón tay cái, đàng hoàng trịnh trọng tán dương: "Sư tôn thật mạnh mẽ!"

"Hừ!" Mục Thần mặt lạnh, khẽ hất càm, không hài lòng lắm nhấc chân bước qua kết giới.

"Sư tôn!"

Mục Thần mới vừa nhấc chân, liền bị Cố Vân Quyết kéo, trước mắt lóe lên bạch quang, hắn thấy trong tay đối phương cầm mấy đôi tai động vật, mỗi cái đều là lông xù vô cùng đáng yêu.

Mục Thần nhíu mày nhìn sang, "Làm gì đó?" Cho dù đưa lễ vật cho hắn, hắn cũng sẽ không cao hứng đâu, hắn đã thấy rõ mấy thủ đoạn mà tên nghiệt đồ này thường dùng rồi. Tên tiểu hỗn đản này quên rằng hắn đã nuôi y nhiều năm như vậy, y vừa nhúc nhích là hắn đã biết y muốn đại tiện hay đánh rắm rồi!

"Sư tôn đi qua Yêu giới, có biết yêu tu đều có đặc thù của chính mình hay không, tiên khí trên người của sư tôn có thể dùng đan dược để ẩn giấu, nhưng hình dáng bên ngoài vẫn phải điều chỉnh một chút." Cố Vân Quyết nghiêm túc cầm mấy đôi tai đưa tới, ánh mắt vô cùng chân thành, "Sư tôn chọn một đôi đi, yêu thích tai Mèo hay tai Thỏ, ta thấy tai Hồ Ly này cũng không tồi, cái tai Gấu con này cũng được, có thể giấu tóc tai ở bên trong, cũng không dễ dàng bị người phát hiện thật giả."