Mỗi dịp cuối năm, người đến ngân hàng lúc nào cũng nườm nượp, người đi đường cũng đông đúc không kém, có lẽ Phương Khởi Châu chưa từng đi dạo phố, lúc nào cũng cách một tấm kính xe mà quan sát đường phố bên ngoài, đây vẫn là lần đầu tiên hắn mang theo Tiểu Hổ đi trải nghiệm cảm giác náo nhiệt mới mẻ này một lần.
Phương Khởi Châu trước giờ luôn không thoải mái khi đứng trong đám đông, thế nhưng Tiểu Hổ thường hay dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ra ngoài cửa xe, giống như cậu đang ở trong bóng tối, vô cùng khát khao được bước ra ánh sáng. Sau khi phát hiện, Phương Khởi Châu ăn chiều xong liền dắt cậu ra ngoài tản bộ nhưng hạn chế đưa cậu đến chỗ đông người. Mà khi Tiểu Hổ học được càng nhiều thì cậu càng ngày càng giống một người lớn, cậu sẽ bắt đầu nói ra một vài yêu cầu của chính mình, ví như bây giờ, bên ven đường một nhà hàng phương Tây có hai nhạc công đường phố, một người thổi kèn saxophone, một người chơi violon, Tiểu Hổ liền lôi kéo tay chú Phương bảo mình muốn ra xem một chút.
Hôm nay là đêm Giáng sinh, bọn họ đều đã nhận được táo của Tiểu Hổ, Ngải Lâm tặng lại cho cậu một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ và tặng táo cho ông chủ nữa. Tiểu Hổ nhận được quà liền rất vui vẻ, cậu đeo lên cổ, quấn vài vòng che mất cái cằm, mặt cậu đỏ rực, môi cũng đỏ, lỗ tai thì lại giống như có ai đó dùng cọ quét một lớp phấn má hồng lên, trông vô cùng hài hòa với bầu không khí của ngày lễ.
Lúc ăn xong bữa tối đang trên đường về nhà, Tiểu Hổ nhìn thấy hai nhạc công đứng bên ven đường, một thanh niên đeo rất nhiều khuyên tai, mang một cái kính râm dành cho người mù nhưng không che giấu được bộ dạng anh tuấn, một người khác là một ông chú có bộ râu rậm rạp, bộ dạng như một người đàn ông lang thang, ôm theo một cái saxophone có hơi cũ kĩ. Bọn họ mở hộp đàn ra để dưới đất, bên trong có rất nhiều đồng xu, đa số là năm đồng và mười đồng. Tiểu Hổ liền nhất quyết muốn xuống xe đi xem.
Mà Phương Khởi Châu xưa nay chưa từng từ chối được cậu.
Hắn đành phải dừng xe bên ven đường, vừa mở cửa xe, hơi ấm bên trong liền biến mất, đường phố ngày lễ náo nhiệt cũng không xua tan được cái lạnh buốt của thời tiết. Tiểu Hổ nhét tay vào trong túi, mũi bị gió lạnh thổi nên hít hà không ngừng, cả người cũng trở nên lạnh giá.
Phương Khởi Châu không quan tâm trên đường đang đông người, lập tức từ phía sau ôm lấy cậu, "Nếu em thích nghe nhạc, đợi về nhà chú sẽ đàn cho em nghe."
Tiểu Hổ lắc đầu một cái, có chút ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm hai người nhạc công đang chơi nhạc khi có khách cho tiền, bọn họ đứng gần một chút, bản nhạc đang chơi là "Jingle Bells" vô cùng thích hợp với ngày lễ, thanh niên kéo violon rất khá, cảm thụ âm nhạc cũng không tệ, tư thế đứng cho thấy anh đã học tập nhiều năm, cử chỉ của anh như một người mù có thính giác khác hẳn với những người mù bình thường.
Phương Khởi Châu ném không ít tiền vào trong hộp đàn. Tiểu Hổ nhìn chằm chằm thanh niên kéo violon, một hồi lâu sau mới nói: "Hình như em... Biết anh ấy."
Mặc dù cậu dùng từ ngữ chẳng hề có tính khẳng định, nhưng giọng nói lại rất chắc chắn.
Phương Khởi Châu im lặng nắm chặt bả vai của cậu, "Nhớ ra gì sao?"
Tiểu Hổ gật đầu một cái, vào một khoảnh khắc nào đó cậu nhìn ra khỏi xe, kí ức lại hiện về trong tâm trí cậu theo cách mà không ai lí giải được. Chỉ có một đoạn rất ngắn, trong trí nhớ của cậu, người kéo violon kia trẻ hơn một chút so với bây giờ, anh ấy là bạn học nằm cùng ban nhạc với "anh trai", lúc nào cũng đứng ở phía sau cùng, thờ ơ lạnh nhạt không lên tiếng.
Sau đó có một lần, anh ta đã lén lút nói một câu với cậu rằng: "Anh trai em muốn bán đứng em, bản thân em phải cẩn thận một chút, đừng đi ra ngoài cùng hắn."
Tiểu Hổ chưa từng rời khỏi tầng hầm, quả thật nếu có người muốn đưa cậu ra ngoài, cậu nhất định sẽ không từ chối được lời cám dỗ đó.
Sau đó xảy ra chuyện gì, cậu đã quên mất tất cả rồi.
Kí ức của cậu giống như trò chơi ghép hình, đôi lúc lại bất thình lình mà ghép được một khối, nhưng nhìn tổng thể thì chẳng được bao nhiêu cả.
Tiểu Hổ ngơ ngác mà đứng tại chỗ, Phương Khởi Châu thấp giọng hỏi cậu: "Em muốn qua đó chào hỏi cậu ấy không?"
Tiểu Hổ do dự một chút, rồi lại cúi đầu, yên lặng mà lắc đầu, "Không... Em không đi."
Những điều mà cậu không nhớ được làm cho cậu cảm thấy rất sợ hãi, có lúc ở trong mơ cũng từng nhớ đến vài chuyện trong quá khứ, mỗi lần liền khiến cậu như bị bóp nghẹt thở không nổi, cậu biết nó không giống với giấc mơ khác, những giấc mơ khác cậu không cần phải truy hỏi đầu đuôi câu chuyện quá phiền phức như vậy, chỉ cần chấp nhận hiện thực trước mắt là được rồi. Nhưng những giấc mơ này thì khác, cậu biết rõ rằng những việc này đều là chuyện quá khứ, hình ảnh tối tăm khiến người ta khó chịu tột độ. Chỉ khi nào cậu bật tỉnh, hồi tưởng lại thì mới không còn cảm giác khó chịu trong giấc mơ ấy nữa.
Nhưng cậu vẫn rất sợ sệt, những lúc như vậy, cậu đều sẽ ôm chú Phương thật chặt, dùng cảm giác ấy để phân biệt quá khứ và hiện tại.
Bản nhạc kết thúc, Phương Khởi Châu ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên kia, vừa vặn anh ta cũng xoay đầu lại, thế nhưng người thanh niên được cho rằng bị mù kia khi nhìn qua đây đã dừng lại một chút. Chỉ một khoảnh khắc ấy không rõ ràng lắm, nhưng Phương Khởi Châu rất chắc chắn một chuyện, cậu ta không hề bị mù.
Hơn nữa cậu ta nhất định đã nhớ ra Tiểu Hổ.
May mà vì một vài nguyên nhân nào đó mà Tiểu Hổ không đụng vào phần kí ức này, thế nhưng điều đó vẫn không thể khiến Phương Khởi Châu yên lòng được, phàm là người hay sự việc nào đó trong quá khứ liên quan đến Tiểu Hổ đều làm cho hắn giống như gặp phải địch lớn. Hắn không biết được Tiểu Hổ nhớ được bao nhiêu, những kí ức đó có quá sức chịu đựng hay không, chỉ thấy Tiểu Hổ ở trước mặt mình lúc nào cười thật vui vẻ, Phương Khởi Châu rất sợ có cái gì đó đột phát bất ngờ, cướp niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này đi mất.
Ngày hôm sau, Vệ Tư Lý liền mang kết quả điều tra đến.
Có vài bức ảnh chụp lén người thanh niên mù kia tháo kính râm, ngồi xổm ở bên tường hút thuốc, nếu là người đi đường nhìn sơ thì chỉ thấy đây là một cậu thanh niên hoàn toàn không cần phải xuống phố mưu sinh, huống chi thanh niên này đã tháo kính râm của người mù xuống, lộ ra đôi mắt trắng đen rõ ràng, rất có hồn, đôi mắt cũng có tiêu cự, rõ ràng chính là giả làm người mù.
"Lúc nhìn bức ảnh tôi thấy rất quen mắt, có lẽ là tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi..." Vệ Tư Lý từ từ nói tiếp: "Tiểu Châu, nhớ thông tin điều tra Phương Nghệ Nguy lúc trước không..." Tay hắn chỉ vào trong hình, lấy ra một xấp tư liệu khác, so sánh nói: "Hai năm trước, người này chính là học sinh cấp ba tên Trình Tự, là người bị Phương Nghệ Nguy cường bạo nhưng thất bại, sau đó thì mất tích."
Nhịp gõ bàn của Phương Khởi Châu rốt cuộc cũng dừng lại.
"Đứa con ruột được chứng nhận của giáo sư Ngô Phương Long là bạn học của Trình Tự, cùng là thành viên của một ban nhạc, quan hệ bọn họ rất thân thiết." Vệ Tư Lý nói thêm.
Cho nên Tiểu Hổ nhất định biết người này, rất có thể là vì Trình Tự lấy tư cách là bạn của anh trai để đến nhà chơi, cho nên cậu sẽ có ấn tượng, Phương Khởi Châu kết luận chuyện này rất nhanh, thế nhưng hắn luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.
"Người nhà Trình Tự luôn luôn tìm cậu ta, ban đầu tôi cho rằng chuyện cậu ta mất tích là do dì hai giải quyết giúp Phương Nghệ Nguy, nhưng dường như là cậu ta chỉ tự né tránh mọi người, trốn trong đám đàn ông lang thang này thật sự là không dễ bị tìm ra, huống hồ cậu ta còn giả làm người mù." Vệ Tư Lý nói: "Cậu ta... Tôi đã cho người theo dõi, có nên báo cảnh sát đã phát hiện người mất tích không, hay là..." Hắn mở mắt ra nhìn thần sắc bất định của Phương Khởi Châu.
Tiểu Châu làm việc luôn tính bước sâu xa, không bao giờ có quy tắc, chỉ làm theo cảm tính, cho nên Vệ Tư Lý ở bên cạnh hắn lâu như vậy cũng rất ít khi nhìn thấu được tâm tư.
Phương Khởi Châu bắt chéo tay trước bụng, "Tôi muốn tìm cậu ta hỏi một chuyện."
Ngày cuối của năm trải qua với những đốm hoa tuyết rơi nhẹ, nhỏ bé như những cơn mưa phùn mùa hạ nên chẳng được mấy ai chú ý, chỉ khi thoáng nhìn lên bầu trời mới có cảm xúc mát lạnh rơi trên má. Đường phố vắng vẻ, Trình Tự cất một lượng đồng lẻ lớn vào trong túi, thu hồi violon, kéo dây lại rồi vác lên vai.
Ông chú kia cũng cất đi saxophone, "Tôi đi mua hai củ khoai nướng, cậu ở đây chờ tôi."
Trình Tự gật gật đầu, anh bỏ gậy người mù đi, chậm rì rì bước thong thả qua ven đường.
Đột nhiên có một chiếc xe hơi dài màu đen dừng ở trước mặt anh.
Người tài xế mang găng tay trắng xuống xe, trông không phải là người bản địa, hắn mở chiếc dù đen để ngăn hoa tuyết thổi vào người, giày da rất sáng, lại nói một câu tiếng phổ thông rất lưu loát.
"Cậu Trình, ông chủ chúng tôi muốn tìm cậu hỏi chút chuyện." Giọng nói lịch sự, so với những người "giàu" mà Trình Tự gặp qua đều không giống nhau, không hề tỏ ra cao ngạo, cũng không có ghét bỏ một người đàn ông lang thang như anh. Hơn nữa, bọn họ biết anh là ai, Trình Tự đột nhiên nghĩ đến một cậu bé và người đàn ông đứng bên cạnh lúc anh đang diễn tấu bên ven đường đêm Giáng sinh hôm trước.
Trình Tự giả dạng người mù, giống như không biết trước mặt là người như thế nào, bình tĩnh nói: "Ông chủ của các anh là ai?"
"Không cần lo lắng, chúng tôi không làm hại cậu, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cậu." Vệ Tư Lý thờ ơ kéo cửa ra, giọng điệu vô cùng xa cách, "Mời cậu, tôi biết cậu có thể nhìn được."
"Tôi không quen biết ông chủ của các anh."
Anh không biết sợ hãi mà giãy dụa, nào có biết người đàn ông ngoại quốc thoạt nhìn có vẻ hiền lành kia lại cao hơn anh rất nhiều, nhấc anh lên như xách một đứa bé rồi nhét vào buồng xe rộng lớn phía sau, còn thấp giọng nhắc nhở anh, "Tốt nhất là cậu nên thành thật."
Trình Tự lắc lắc cái cổ, nhìn thấy cửa xe chậm rãi đóng lại, anh thấy ông chú cầm khoai nướng vội vội vàng vàng chạy theo, trong miệng gào thét gì đó, còn người tài xế ngoại quốc kia, bởi vì động tác của hắn mà áo khoác bị mở ra, bên trong cất một khẩu súng đen, lạnh lùng tuyên cáo anh nếu không ngoan ngoãn phục tùng thì chắc sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Anh sợ đến không dám động đậy, mồ hôi lạnh thoáng chốc nhỏ xuống từng giọt.
Anh chật vật ngồi dậy từ dưới buồng xe, này mới nhìn thấy có một người đàn ông ngồi ở ghế cuối cùng.
Đúng như anh suy đoán, đó là người đàn ông mà anh thấy qua ở cửa sổ nhà hàng vào đêm Giáng sinh. Nhưng không giống với buổi tối ngày hôm ấy, bản thân anh ở trong xe cảm thấy rất khó thở, không phải do ngạt khí mà là một loại cảm giác bí bách, vô hình mà tồn tại. Anh chưa từng gặp qua một người như thế, bao gồm cả người tài xế ngoại quốc kia, trên người bọn họ đều có một loại cảm giác—— là một loại cảm giác rất nguy hiểm. Buổi tối đó lúc chạm mặt, người trước mắt này rõ ràng trông ôn hòa khó mà diễn tả thành lời được, mà giờ khắc này, vẻ ôn hòa lại bị kiềm chế, kiềm chế rất chặt chẽ
Anh hoảng hốt nghĩ, đây có lẽ mới là bộ mặt thật.
"Trình Tự..." Phương Khởi Châu gọi anh một tiếng, "Không cần lo lắng, ngồi đi, uống chút gì không?"
Trình Tự ngồi cách hắn rất xa, anh muốn mở cửa sổ, nhưng anh căn bản không biết cách mở cửa sổ của loại xe này, mà anh cũng không dám mở.
"Tôi không uống rượu."
"Được, tôi có một vài vấn đề muốn hỏi cậu, cậu trả lời xong thì có thể đi."
"... Được." Anh hình như có thể đoán được người này muốn hỏi điều gì.
Phương Khởi Châu đi thẳng vào vấn đề chính, lấy bức ảnh Tiểu Hổ đưa cho anh xem, "Cậu biết em ấy chứ, nói cho tôi tất cả những gì cậu biết."
Anh gật đầu, nói thẳng: "Cậu ấy là người nhà của Vân Sam, Vân Sam là bạn cùng ban nhạc với tôi..."
Ngô Vân Sam—— chính là người "anh trai" của Tiểu Hổ, hai năm trước đã chết cùng cha mẹ do bị nổ khí gas.
Trình Tự nói tiếp: "Tôi có sang nhà Vân Sam mấy lần, đều là lúc gia đình cậu ta không có ở nhà, cũng có những người khác trong ban nhạc cùng đến. Một ngày kia Vân Sam đột nhiên nói một bí mật cho chúng tôi, cậu ta tỏ ra thần bí mà mở ra cửa tầng hầm—— mà tầng hầm nhà bọn họ rất kì lạ, có nhiều cánh cửa, mỗi cánh cửa đều có một chìa khóa riêng. Chúng tôi cứ như thám hiểm mà đi vào, còn tưởng rằng bên trong cất giấu nàng tiên cá hay gì đó, kết quả bên trong có một cậu bé. Tuổi cậu bé ấy có lẽ xấp xỉ chúng tôi, nhưng lại gầy trơ cả xương, trốn ở góc phòng như chưa từng thấy người bao giờ, dùng đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm chúng tôi. Cậu bé ấy gọi Vân Sam là "anh trai", nhưng Vân Sam lại nói cậu bé ấy không phải em trai mình."
"Cậu ta nói... Nói đây là bí mật, bảo chúng tôi không được nói ra ngoài."