Đại đa số thời điểm, Tiểu Hổ sẽ không có ấn tượng với người xa lạ chỉ gặp qua một lần. Nhưng cậu nhớ người trước mắt, cậu sờ sờ ngực, há miệng, "Dây chuyền của em..." Rất hiển nhiên, cậu hoàn toàn không có chút khó chịu đối với cách gọi "bạn nhỏ" của người nọ.
Phương Khởi Châu gật đầu, "Đúng vậy, dây chuyền của em."
Ngày hôm nay em trai giao thức ăn không đội mũ, ngồi trong nhà hàng cũng không làm việc, nhìn giống như đứa con của người chủ đang ôn tập cuối kỳ.
Hắn còn chưa có ngồi xuống, nhân viên trong nhà hàng đã đưa thực đơn tới trước mặt hắn, "Đi mấy người ạ?"
Phương Khởi Châu dừng một chút, tiếp nhận thực đơn, "Một người."
Màn Thầu đang chuẩn bị đuổi Tiểu Hổ đi, Phương Khởi Châu liền lên tiếng ngăn lại, "Cứ để cậu ta ngồi đây, không cần lo lắng."
Quả Ớt Đỏ là quán chuyên về món cay Tứ Xuyên, đồ ăn trong nhà hàng rất đặc sắc là do dùng màu đỏ rực của quả ớt, cho nên không khí đều là một cỗ sắc vị. Phương Khởi Châu không thể ăn cay, tùy tiện gọi một món không cay rồi nói chuyện cùng Chung Hổ.
"Ngày hôm qua định trả lại cho em, đột nhiên có việc, buổi tối lại đây đã đóng cửa. Sáng nay anh lại quên cầm theo, ngày mai đưa cho em được không?" Giọng nói Phương Khởi Châu rất nhẹ, nghe không ra lạnh lùng như thông thường. Đương nhiên, hắn thông thường cũng sẽ không nói chuyện như vậy với người khác.
Lần trước ở ven đường hắn nhìn thấy một đứa nhỏ bị lạc, còn chưa mở miệng đã dọa nó khóc, có thể nói lực hòa hợp của hắn là số không. Ở điểm này, không chỉ riêng một đứa nhỏ, mà là đối với bất kỳ người nào. Có thể lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều sẽ bị vẻ ngoài của hắn hớp hồn, trong tâm suy nghĩ cha mẹ như thế nào mới có thể sinh ra một đứa con đẹp mắt như vậy?
Ấn thư ký trong đám thảo luận từng nói: "Ông chủ liếc tôi một cái, tôi thật sự muốn bị đông lại. Nhưng mỗi lần tôi nhìn anh ấy, lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, muốn tan chảy."
Đầu tiên Tiểu Hổ lắc đầu, lại nhanh chóng gật đầu.
Phương Khởi Châu nói tiếp, "Anh không lấy đồ của em, ngày mai đúng giờ này, anh sẽ lại tới."
Bàn xong xuôi, Phương Khởi Châu ngồi ở chỗ đó yên tĩnh ăn cơm trưa, Chung Hổ cũng lặng yên vẽ vẽ. Phương Khởi Châu tình cờ liếc nhìn cậu một cái, cũng phát hiện bút bi kia đã không còn mực, trên giấy chỉ lưu lại dấu ấn ngòi bút nhợt nhạt. Phương Khởi Châu nhìn hồi lâu, trì hoãn cả bữa trưa, mới phát hiện cậu đang vẽ cảnh vật ngoài cửa sổ.
Đèn đường, cây, bên cạnh cây có mấy xe bán thức ăn vặt, hoa tuyết cùng ông già Noel dán trên cửa sổ qua hết giáng sinh còn chưa gỡ xuống.
Vẽ vô cùng nghiêm túc.
Phương Khởi Châu càng cảm thấy cậu kỳ quái, kỳ quái đến có ý tứ. Hắn buông đũa xuống, nói với đứa nhỏ, "Ngày mai anh trở lại."
Đứa nhỏ không trả lời, mãi đến khi Phương Khởi Châu ra khỏi nhà hàng, cách một phiến cửa pha lê đối diện với hắn, nhìn thấy đứa nhỏ không tiếng động mà há miệng, khẩu hình như là "tạm biệt".
Phương Khởi Châu nhận ra chính mình đang vô thức cong lên khóe miệng, là từ ảnh phản chiếu trên cửa kính pha lê chiếu lại. Động tác rất nhỏ, nhưng rất ít khi hắn vui vẻ như vậy, sửng sốt một giây mới phản ứng được, đã thấy đứa nhỏ ngồi bên trong một lần nữa cúi đầu vẽ tranh.
✰✰✰
"Ngải Lâm, trường học bên này khi nào thì nghỉ hè?"
Ngải Lâm không nghĩ tới ông chủ sẽ hỏi vấn đề thế này, suy nghĩ một chút đáp, "Sớm hơn một chút... Nhưng đều vào cuối tháng, đứa nhỏ cạnh nhà tôi hai ngày nay đang thi cuối kỳ rồi."
Phương Khởi Châu suy tư nói, "Không phải có nhiều học sinh vừa đi học vừa đi làm bán thời gian sao?"
"Hả? Đúng là có rất nhiều? Có nơi trả công cao, rất nhiều học sinh sẽ tới đó làm việc."
✰✰✰
Qua giữa trưa, khách cũng vãng dần. Chung Long đã thay một bộ quần áo khác, nhưng mùi khói dầu vẫn bám người đuổi mãi không đi. Mà Tiểu Hổ ngồi yên tĩnh ở chỗ đó vẽ đã hai giờ, vẽ những thứ gì, không một ai hiểu được. Thạch liếc mắt nhìn, hỏi cậu đang vẽ cái gì. Tiểu Hổ lắc đầu không nói. Thạch thấy trên giấy chỉ có một đoàn bút tích sắp bị chọc thủng, tối mặt xì một câu thật sự là kẻ ngu si, không thú vị mà rời khỏi.
Khi mới quen Chung Long cũng phát hiện thói quen này của Tiểu Hổ. Anh tưởng có lẽ trước đây Tiểu Hổ học qua vẽ vời, cậu thậm chí có thể ngồi bất động mấy tiếng mà vẽ vô cùng kiên trì, hơn nữa liếc mắt cảnh vật một cái đã có thể vùi đầu vẽ rất lâu. Việc này có chút mạc danh kỳ diệu, cho nên lúc Tiểu Hổ vẽ vời, Chung Long chưa bao giờ quấy rầy cậu.
Anh bắt lấy nhân viên trong nhà hàng, từng người từng người hỏi, "Ngày hôm qua ai dọn vệ sinh vậy? Có phát hiện thứ gì hay không?"
"Thứ gì?"
Mỗi ngày trong nhà hàng luôn có đồ vật của khách rơi lại, quan trọng hay không quan trọng đều nhất định phải nhặt cẩn thận, chờ chủ nhân của chúng trở về lấy.
"Là... Là..." Chung Long nhíu mày, "Một cái dây chuyền màu xanh lục giá rẻ, làm bằng phỉ thúy giả."
"Chưa từng thấy." Thạch chỉ chỉ rổ nhỏ phía sau quầy thu tiền, "Đồ nhặt được đều ở đó, tự tìm đi."
Ở đó không có, lúc Chung Long đến làm đã tìm rồi.
"Anh." Tiểu Hổ rốt cục cũng dừng lại, miệng nói mấy chữ không rõ, "Tìm, tìm..." Cậu mò xung quanh quần áo, cổ tay, "Dây chuyền."
"Tìm?" Chung Long mới vừa chạm vào cổ Tiểu Hổ, Tiểu Hổ đột nhiên co rụt đầu lại—— Chung Long thiếu chút nữa đã quên rồi, Tiểu Hổ rất mẫn cảm với chuyện tiếp xúc da thịt cùng người khác. Mặc dù bọn họ sớm chiều chung sống đã hơn một năm, còn có thể gọi mình một tiếng "anh", loại đột ngột đụng chạm này vẫn khiến Tiểu Hổ nổi lên bản năng chống cự.
Chung Long thu tay về, anh sờ sờ mũi, "Kia cái gì... Ở đâu tìm được?"
"Không phải, không, không tìm..." Chung Long nghe như sương mù, một hồi tìm được, một hồi lại không tìm được? Tiểu Hổ tiếp tục nói, "Có một chú nhặt được, rõ ràng, ngày mai đưa em..."
Nghe xong một câu nói, Chung Long hỏi dồn cậu, "Em nói có người nhặt được, hôm nay hắn đặc biệt đến để nói cho em ngày mai sẽ trả lại sao?"
Tiểu Hổ nặng nề gật đầu, nụ cười rất xán lạn, "Anh đừng khó chịu, ngày mai sẽ có!"
Chung Long cười phát khổ, anh không ôm hi vọng hỏi, "Vậy dáng dấp chú đó ra sao? Em còn nhớ không?"
Tiểu Hổ lại nặng nề gật đầu một cái, "Nhớ!"
"Ngoan, ngoan." Chung Long không nhịn được sờ sờ đỉnh đầu của cậu, cả người Tiểu Hổ lập tức cứng trong nháy mắt, tiếp theo liền thoải mái mềm xuống. Chung Long nghĩ thầm, người chú trong miệng Tiểu Hổ đại khái là đi làm giám định đi? Chờ người kia biết được giá trị của dây chuyền, tất nhiên là sẽ không trở lại. Ít có người có thể bất động tham niệm khi đột nhiên có tiền tài ập đến, lúc trước anh cũng bởi vì động tham niệm, mới có thể mang Tiểu Hổ về nhà.
Cùng ngày, anh thông qua quản chế trong nhà hàng tìm ra vị khách ngồi cùng Tiểu Hổ lâu nhất, đồng thời cũng là người duy nhất nói chuyện nhiều với cậu, là một người đàn ông mặc âu phục giày da, không chừng còn là giám đốc công ty nào đó. Bởi vì cho dù là từ A đến Z họa chất qua ống kính của quản chế, kia vẫn cứ là một nam nhân khí độ bất phàm, cùng đại đa số nam tinh anh trong khu vực này bất đồng khí độ.
Có thể Chung Long vẫn không yên lòng, bởi vì nơi này đại thể người đều nhìn thấy bề ngoài ngăn nắp, gặp lợi ích trước mắt thì mặt nạ ngụy quân tử cũng sẽ rơi xuống đất.
Buổi tối trước khi đóng cửa, Chung Long mang theo Tiểu Hổ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt. Tiểu Hổ thích ăn kẹo, Chung Long không dám để cho cậu ăn quá nhiều, liền mua cho cậu rất nhiều nho khô, không có cái gì trong miệng sẽ nhai một chút, như vậy có thể thay thế được kẹo. Vừa vặn anh cần phải cai thuốc lá, ăn nho khô cũng coi như là một cách hữu hiệu.
Anh thuê phòng cách Quả Ớt Đỏ một đoạn không gần, dù sao đây là khu tài chính, địa phương đều là tấc đất tấc vàng. Khu vực anh thuê là một phòng nhỏ, rách rách rưới rưới tầm hai mươi mét vuông, cũng phải hai ngàn đồng Đông Dương một tháng. Mỗi ngày đi tàu địa ngầm một canh giờ lại đây, tuy nói phải chen lấn, nhưng cũng không đến mức không thể chịu được. Về đến nhà cũng đã muộn lắm rồi, phòng cho thuê không có máy điều hoà không khí, bên giường là một cái cửa sổ gắn một mặt trời nhỏ rất cao. Đầu tiên Chung Long mở ra chăn điện, liền giục Tiểu Hổ đi tắm.
Buồng tắm chính là dùng cái mành góc trong phòng vệ sinh kéo qua, ánh đèn rất mờ, ban đêm làm người ta sợ hãi, đi vệ sinh cũng không tiện. Tường và sàn đều là xi măng, đường nước ngầm thỉnh thoảng chui ra một ít chuột gián. Ngày trước anh đi lượm một chút gạch nát trong nhà chính đi dán tường, tình trạng mới cải thiện đôi chút.
Kính cửa rất thấu, Chung Long nhìn chằm chằm bên trong, lòng nhủ phải thay cái bóng đèn tròn, sáng một chút anh mới có thể cách cửa kính nhìn thấy bên trong... Nghĩ tới đây anh liền cau mày một cái, sáng lên cũng có ích lợi gì, mành còn kéo xuống, anh cũng đâu xem hay sờ được.
Tiếng nước dừng lại, qua thời gian ngắn, Tiểu Hổ ăn mặc chỉnh tề mà đi ra. Chung Long hỏi cậu, "Muốn đánh răng sao?"
"Đánh răng."
"Ừm." Chung Long đứng dậy, sờ sờ nhiệt độ trên giường, "Lên giường nằm đi, anh cũng đi tắm."
Trên người Tiểu Hổ mang theo một luồng khí tức ướt át, mùi vị sữa tắm cũng giống như trên người Chung Long. Thế nhưng rất kỳ quái, cùng loại sữa tắm, anh tắm xong nhiều nhất cũng chỉ lưu lại nửa giờ, nhưng đến ngày mai lúc Tiểu Hổ dậy sớm vẫn còn dễ ngửi.
Chung Long xông vào nhà tắm, đem uể oải trên người và mùi khói dầu ở nhà bếp rửa sạch không còn cái gì. Lúc Chung Long lên giường, phát hiện Tiểu Hổ vẫn còn thức, "Tại sao còn chưa ngủ?" Nhìn cậu một hồi, Chung Long đứng dậy dựa nửa người trên vào gối, "Anh kể chuyện cho em nghe."
Chung Long mua truyện ngụ ngôn, mỗi buổi tối sẽ kể cho cậu một truyện. Tiểu Hổ đều có thể nghe hiểu, có thể thấy được kỳ thật đứa nhỏ này không ngốc, chỉ là ở phương diện nào đó chậm chạp một chút, cùng người thường không giống nhau thôi, thêm vào tự bế với người ngoài, liền trở thành ngốc si như vậy.
Nhìn mấy hàng chữ, Chung Long chậm rì rì kể hơn mười phút. Tiểu Hổ đã cúi hạ mí mắt, mơ mơ màng màng phát hiện anh kể xong, nhăn mũi lầu bầu, "Anh dùng kem đánh răng của em..."
Chung Long sững sờ, chụm bàn tay hà hơi, một luồng vị táo. Anh cười một chút, "Anh dùng hết rồi, sẽ mua mới cho em."
✰✰✰
Lúc Phương Khởi Châu trở lại nhà trọ thì đêm đã khuya, nhận một cú điện thoại từ Ngụy Bội Bội, chất vấn hắn tại sao còn chưa cứu em trai ra, hắn tốt tính nói: "Việc này không dễ như vậy..."
Kỳ thật nói dễ thì cũng dễ, nhìn mặt mũi Phương gia thì đóng hai tháng là đủ, vấn đề ở chỗ lão gia tử bên kia không chịu há miệng. Phương Nghĩa Bác trước kia đã dạy dỗ qua Phương Nghệ Nguy, nói gã: "Quan hệ nam nữ của con ta không quản, duy nhất hai điều cấm kỵ: đừng giết người, cũng đừng chơi ma túy."
Kết quả lần này Phương Nghệ Nguy hút hàng độc không nói, còn đánh người bị thương, làm cho người kia té từ lầu hai xuống, bây giờ vẫn nằm trong bệnh viện.
Sự tình bộc phát khiến Ngụy Bội Bội mỗi ngày đều khóc lóc kể lể với Phương Nghĩa Bác, "Tại sao Nghệ Nguy của chúng ta lại khổ như thế, hai tháng ở trong đó khác nào làm người ngốc, nó nhất định đã biết lỗi rồi, lần sau chắc chắn sẽ không tái phạm."
Ngụy Bội Bội một câu lại một câu bảo đảm, Phương Nghĩa Bác không nhúc nhích chút nào. Nói là người đã già, vị nhân tình phai nhạt, không bằng nói là bởi vì Phương Khởi Châu đã trở về, khiến Phương Nghĩa Bác rốt cục ý thức được, Nghệ Nguy quá kém cỏi.
Phương Nghệ Nguy chơi bời lêu lổng, Phương Khởi Châu thì lại cực kỳ phấn đấu, tuy rằng tình thân đạm bạc, nhưng đối với ông cũng tạm tôn kính. Ý nghĩ này của Phương Nghĩa Bác, Ngụy Bội Bội làm sao không biết, nhưng con trai đã không hăng hái thì cô có thể làm gì? Nếu sớm biết Phương Nghĩa Bác cùng Tôn Minh Mị qua lại, cô nhất định đã "bóp chết địch trong tã lót".
Bây giờ Phương Nghệ Nguy thất sủng, công ty không còn nắm quyền trong tay, cổ phần cũng cứ như vậy mất đi. Phương Nghĩa Bác căn bản không yêu cô, ngày cô tiến vào cửa nhà này đã rõ ràng. Không dễ dàng gì sinh được con trai, không nghĩ tới tỉ mỉ tính kế tất cả, quay đầu lại vẫn là công dã tràng, thậm chí còn rơi xuống đến nỗi phải cầu cứu Phương Khởi Châu.
Phương Khởi Châu đứng trong phòng khách một hồi, đột nhiên nghĩ đến dây chuyền phỉ thúy kia—— mà âu phục mặc ngày hôm qua để trên ghế sofa. Hắn bỗng nhiên nhớ ra, ban ngày nơi này sẽ có người đến quét dọn, sau đó sẽ mang quần áo đi giặt.