"Anh ơi! Dậy thôi!"
Tiểu Hổ gõ cửa "cốc cốc cốc", giọng nói vẫn cao lanh lảnh như mọi ngày.
Kì nghỉ dưỡng mà Mai Dược cho Chung Long đã kết thúc vào Tết nguyên tiêu, ngay khi tiếng gõ cửa vừa vang lên, Chung Long đã từ trong mộng tỉnh lại. Anh như một người vừa ngoi lên khỏi bể bơi, cảm giác thân thể vẫn có chút bủn rủn. Mà ở một phút trước, anh thậm chí còn cảm thấy Tiểu Hổ đang nằm bên cạnh anh, ánh nắng lọt qua khe hở của rèm cửa sổ nhuộm sống lưng cậu thành màu da cam, mà cậu ngủ say một cách yên bình, hô hấp đều đều, thậm chí có cả dấu hiệu trở mình.
Tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" ngưng hẳn, anh mới thấy rõ mặt Tiểu Hổ. Chung Long bật dậy khỏi giường, anh nhớ rồi, ngày hôm nay phải làm việc.
Bởi vì Tết nguyên tiêu, hôm nay mỗi vị khách đến nhà hàng đều được tặng một chén bánh trôi nhỏ, Mai Dược thậm chí còn đang dùng bút lông dầu viết lên áp phích quảng cáo bánh trôi bốn chữ: "Bếp trưởng trở về", dán sát phía trên bảng hiệu.
Quả nhiên, giữa trưa càng bận hơn nhiều, Mai Dược phải từ bỏ hạt dưa và phim Hàn, hết sức chuyên tâm mà thu tiền thối tiền, Tiểu Hổ thì lại ngồi trên thùng bia chơi Ngoạn Tiêu Tiêu Nhạc*.
*Trò chơi tên là 玩消消乐, giống như trò Candy Crush ấy nhưng thay vì mấy cái viên kẹo thì Tiểu Hổ chơi là mấy con thú vật, hình mình để cuối bài nha.
Mai Dược đưa chiếc điên thoại Samsung cho cậu, bởi vì trước đó có một loạt tin tức về Samsung note 7 bị nổ tung khiến mọi người bàng hoàng, Mai Dược thậm chí có một lần trên tàu điện ngầm chứng kiến tận mắt chiếc điện thoại bị nổ, vì vậy cô lập tức mua điện thoại di động mới. Nhưng mà sau đó mới biết, hóa ra không phải hết thảy Samsung đều sẽ nổ tung, cho nên máy cũ coi như làm quà năm mới cho Tiểu Hổ, điện thoại không gắn sim, nhưng Mai Dược đã tải không ít trò chơi giải đố, kết nối với wifi trong nhà hàng rồi dạy cậu cách chơi.
Kết quả đứa nhỏ này chơi một cái liền như tẩu hỏa nhập ma, ai làm gì cũng không phản ứng lại. Một lát sau Mai Dược đến xem, cậu đã qua được hai trăm màn.
"Hôm nay không vẽ tranh hả?"
Tiểu Hổ cũng không ngẩng đầu lên, "Dạ."
Mai Dược nở nụ cười, cảm thấy tặng món này làm quà năm mới cho cậu rất tốt. Tiểu Thạch vừa vặn giao thức ăn ngoài trở về, vừa tới nhà hàng liền vô cùng lo lắng nói: "Cái cao ốc 120 kia bị gì vậy, tôi mới vừa đi giao thức ăn, phát hiện chỉ còn duy nhất một nhân viên nữ." Hắn khá là tiếc hận, "Sếp của bọn họ có phải là bị ngốc rồi không."
Mai Dược chống cằm, không phản đối: "Là cái chỗ biểu diễn mà cậu lẻn vào lần trước đó hả?"
Biểu cảm Màn Thầu vô cùng đau đớn, "Về sau tôi không giành đi nữa, 120 tầng đó, đi thang máy cũng phải tốn hơn mấy phút, đến nơi chỉ thấy một nữ thư ký ngồi, thấy sắc mặt tôi chưa khỏe còn... Còn hỏi tôi, à đúng rồi, bà chủ, cô ấy hỏi em trai giao thức ăn lần trước đâu rồi, em trai nào vậy? Chị tuyển nhân viên tạm thời sao?"
"Lần trước?" Mai Dược quay đầu liếc nhìn đứa nhỏ đang vui vẻ chơi game, "Là Tiểu Hổ đi giao." Cũng bởi vì chuyện này, Chung Long kém tí nữa đã cãi lớn với cô một trận.
Màn Thầu nói: "Vậy được rồi, lần tới bảo em ấy đi đi, tôi thấy thư ký kia hình như rất yêu thích em ấy."
Mai Dược cười như không cười, "Anh Long của cậu mà nghe được nhất định sẽ đánh cậu."
Màn Thầu vừa nghe lập tức ngậm miệng, cởi nón mà đi làm việc.
✰✰✰
"Phương tổng." Ngải Lâm đặt hộp thức ăn lên bàn hắn, "Ngày hôm nay bên giao thức ăn ngoài có tặng món bánh trôi cho Tết nguyên tiêu."
Đôi mắt Phương Khởi Châu dời khỏi màn hình vi tính, phát hiện tên hiệu là Quả Ớt Đỏ.
"Đầu bếp khỏi bệnh rồi sao?"
"Lúc tôi đặt có hỏi qua, mới vừa trở về."
Phương Khởi Châu dừng lại, "Người giao thức ăn đâu rồi?"
"Hả?" Ngải Lâm không hiểu hắn hỏi việc này làm gì, "Đã đi rồi..."
Phương Khởi Châu nghe được, trong lòng không khỏi nghĩ có phải là Tiểu Hổ đến giao thức ăn hay không, mà hắn không thể trực tiếp hỏi Ngải Lâm, không thể làm gì khác hơn là bảo cô lui ra ngoài.
Buổi trưa ngồi chờ nửa tiếng ở phòng nghỉ ngơi, Vệ Tư Lý mang sắc mặt ngưng trọng cầm theo một xấp tư liệu tiến vào, đặt trên bàn của hắn.
"Tiểu Châu, lúc điều tra anh bạn nhỏ của cậu, tôi phát hiện một việc." Hắn duỗi tay chỉ vào phần tư liệu, "Chung Long, cha mẹ đã mất, là con một, gia đình ngoại trừ một số người họ hàng xa thì không còn người thân nào khác."
Phương Khởi Châu nhanh như gió mà xem lướt qua tờ tư liệu thứ nhất, "Bọn họ không phải anh em ruột sao?"
"Không chỉ không phải, ngay cả bà con xa cũng không liên quan." Vệ Tư Lý nói, "Vẫn đang tiếp tục điều tra, thế nhưng bây giờ vẫn chưa xác định được danh tính của Chung Hổ, có thể khẳng định khoảng chừng hai năm trước, cậu ấy bị Chung Long nhặt được. Muốn... Báo cảnh sát không?"
Phương Khởi Châu tiếp tục lật về sau, không có thông tin của Tiểu Hổ, đều là Chung Long.
Trong tư liệu viết rằng trước kia gia đình cậu ta kinh doanh ngọc thạch, rất nổi tiếng ở vùng Đằng Xung. Khoảng chừng mười năm trước, cha Chung Long tìm được một khối phỉ thúy giá trị rất lớn, không may mắc kẹt trong một đám cháy, té cầu thang mà chết. Mẹ Chung mang theo con trai trốn đến thành phố Vũ Hải, chưa tới một năm đã tiến thêm bước nữa, cha dượng cũng là một người làm ăn, bất hạnh gặp phải bất ổn tài chính, kinh tế vốn đang trì trệ lại càng chuyển biến xấu, không lâu sau đó đã phá sản, ông ta chết trong một trận cháy lớn, nguyên nhân là do cháy nhà bếp.
"Cháy nhà bếp?" Phương Khởi Châu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn.
"Đúng, cháy nhà bếp—— lúc đó cha dượng của cậu ta đang ở trong phòng ngủ, cửa thì khóa trái bên ngoài, mà Chung Long và mẹ cậu ta đều đang ở bên ngoài, may mắn tránh khỏi trận cháy. Mà cũng vì cửa khóa trái bên ngoài nên phía cảnh sát hoài nghi là cậu ta giết, vụ án vừa nổ ra đã huyên náo rất lớn, nhưng không biết tại sao, vụ án được giải quyết một cách khó hiểu, đã bắt được phạm nhân, thế nhưng không có tin tức nào nói là ai."
Vệ Tư Lý nói tiếp: "Trong mấy năm mà người cha dượng kia làm ăn thất bại, Chung Long bị ngược đãi nghiêm trọng, lúc đó mẹ cậu ta mang bệnh đã thời kì cuối, mà căn bản cũng không có tiền đi chữa bệnh, cho nên cậu ta đã đi vay mượn lãi suất cao. Ban đầu là mười vạn, sau đó lại mượn thêm hai mươi vạn, lãi suất chồng chất, số tiền nợ đã lên đến hàng triệu, thế nhưng không biết cậu ta đi đâu lấy được tiền, đã trả lại một nửa rồi."
Phương Khởi Châu tiếp tục lật về sau, phát hiện băng đảng cho vay nặng lãi kia gần đây rao bán một cái dây chuyền ở chợ đêm. Hắn nhìn chằm chằm chú hổ con kia, bàn tay đặt trên mặt bàn gõ một cái, "Mang cái này về."
Vệ Tư Lý tiếc nuối nói: "Đã bán rồi." Cũng không biết người mua nghĩ cái gì, so với phỉ thúy thì công điêu khắc nó còn đắt đỏ hơn nhiều lắm.
"Vậy thì mua với giá gấp đôi."
Vệ Tư Lý cười khổ nói: "... Tiểu Châu, tôi đã hỏi qua, dây chuyền đó đang được cầm đi đánh bóng rồi."
Phương Khởi Châu nhíu chân mày lại, suy nghĩ chốc lát, "Vậy thì giúp tôi tìm một thợ điêu khắc chuyên nghiệp."
Vệ Tư Lý giật mình, hắn ngẩn người một chút, sau đó đáp: "Được."
Sau khi Phương Khởi Châu về đến nhà, hắn vẫn còn lật xem những tư liệu kia, có một vài tờ giấy mà hắn lật đi lật lại mấy lần. Đến khi trời muộn, Vệ Tư Lý gửi đến một tin mới: Chung Long từng ngồi tù, tội danh là mưu sát cha dượng, nhưng đã có người thay cậu ta xóa hồ sơ.
Chân mày hắn nhíu càng thêm lợi hại, nhắn lại rằng: Tiếp tục điều tra.
Bây giờ Vệ Tư Lý còn đang sàng lọc lại danh sách những người mất tích trong nước, phù hợp với tình huống này thì không có nhiều, thậm chí làm cách nào cũng không tìm được, giống như đang có người cố ý không cho mọi người tìm thấy nó. Những nghi ngờ xung quanh cặp anh em giả mạo kia, dường như cũng nói lên thân thế của Chung Hổ không hề đơn giản.
Phương Khởi Châu ngồi trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng chưa ngủ, tia sáng ở phía Đông đã xuất hiện. Hắn vươn mình, tiến vào nhà tắm, cạo sạch râu, khoát nước rửa mặt, dưới đáy mắt đều tràn đầy vẻ mệt mỏi. Phương Khởi Châu dụi dụi mắt, ngồi ở ban công yên tĩnh mà ngắm biển.
Mặc dù có một bãi biển ở đây, thế nhưng bãi biển này vẫn chưa được phát triển. Bãi biển chia thành từng mảnh đất, ban đầu Phương Nghĩa Bác khoanh một vùng tròn trên bản đồ, mảnh đất kia lập tức được xây dựng thành tài sản tư nhân của Phương gia. Nhìn từ trên xuống dưới, biệt thự giống như một cái đinh cắm giữa biển rừng, mà ba bốn mảnh đất kia quanh năm không có người cư trú. Phương Nghĩa Bác đem mảnh đất này và nơi giải trí đồng loạt giao cho hắn, bao gồm cả mấy chiếc du thuyền đậu trên biển và một tuyến đường cố định cho du thuyền dẫn ra một hòn đảo cách đó không xa.
Vệ Tư Lý đúng giờ lại đây, đưa hắn đến sân bay.
Bởi vì phải dẫn theo con nhỏ, Tôn Minh Đường phải xuất cảnh điệu thấp*, một tay kéo vali, một tay bế Lucas tám tuổi khom lưng ngồi vào xe Phương Khởi Châu.
*Điệu thấp có nghĩa là giấu mình, giống như mấy ca sĩ đi sân bay che trùm kín mít để người ta khỏi nhận ra mình vậy á.
Lucas sung sướng mà lao vào trong lồng ngực của hắn, Phương Khởi Châu vội vàng đỡ lấy nhóc, dựa vào cửa xe mà hỏi: "Tại sao mang đứa nhỏ theo vậy?"
"Lucas thích con còn nhiều hơn ta thích." Tôn Minh Đường sờ sờ mái tóc màu nâu nhạt của con trai mình, "Lúc trước nó vừa vượt qua kì đánh giá, ta hỏi nó muốn cái gì, nó nói muốn đến đây nhìn con." Y thở dài nói, "Tuy rằng nó mới tám tuổi, nhưng nó thật sự tốt hơn con rất nhiều. Con còn nhớ lúc trước ta cũng hỏi con muốn cái gì hay không, nhưng con lại không muốn gì hết."
Y nheo mắt lại, định thần nhìn cháu trai, "Cho nên từ nhỏ ta đã nói Lucas, thích gì thì phải giành lấy, miễn cho sau này nhìn lại rồi hối hận. Ở điểm này, con còn không bằng một đứa bé."
Khóe miệng Phương Khởi Châu hơi nhúc nhích nhưng không dễ nhận ra, "Như vậy... Rất tốt."
Hắn cúi đầu nhìn vào con mắt xanh lam đậm của Lucas, trong đầu lại quanh quẩn lời nói của Tôn Minh Đường: "Thích gì thì phải giành lấy, miễn cho sau này nhìn lại rồi hối hận".
✰✰✰
Game mà bé Hổ chơi đây