*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng tối om, tường vách đổ sập khiến nơi này rơi vào trạng thái mất điện.

Đồng Dật cao lớn, bước vào phòng như vậy có chút khó khăn, Mễ Nhạc vẫn còn ở cửa cố gắng dịch đồ vật chắn cửa.

Bên ngoài cửa bị hai người họ thu hút hàng trăm hàng ngàn thây ma, họ chỉ có thể vọt vào một căn phòng, lấy cầu thang làm nơi bảo vệ mình.

Đồng Dật đi trước dò đường bên trong, xem qua nhiều truyện, liền trở nên cực kỳ cẩn thận, tay chân nhẹ nhàng, sợ đột nhiên lại nhảy ra cái gì đó.

Mễ Nhạc từ phía sau đuổi kịp hắn, hỏi: "Bên trong có thể đi không? Nếu không có nước không có thức ăn, chúng ta muốn ở đây lâu dài thì chính là chờ chết."

Đồng Dật quay đầu lại nhìn về phía Mễ Nhạc hỏi: "Nhân lúc phòng tối còn không có ai nữa hai ta làm gì đó thân mật đi?"

"Đầu của cậu có thể nghĩ đến cái gì khác không hả?"

"Thật vất vả nói chuyện yêu đường, còn chưa có bắt đầu ngọt ngào đâu, lại đột nhiên tận thế..." Đồng Dật cảm thấy tủi thân thật đấy, nhỏ giọng oán trách.

"Đồng Dật tiểu ca ca bảo hộ em nha!" Mễ Nhạc đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo Đồng Dật.

Đồng Dật lập tức bị lấy lòng, cười ha hả mà nói: "Được được."

Hai người lại thử đi vào một đoạn, phát hiện bên trong là đường chết.

Đồng Dật đứng trước đống đổ nát rơi vào trầm tư, Mễ Nhạc đang tự hỏi làm sao để sống sót, Đồng Dật lại hỏi một câu khác: "Hai chúng ta đều là đối tượng yêu đương của nhau, sao cậu còn gọi tôi là Đồng Dật tiểu ca ca?"

"Vậy gọi cậu là Chim Bự nhé?"

"Cậu thử hỏi lòng mình đi, cậu muốn gọi tôi là gì?"

"Oan gia."

"Tôi không thích."

"Tiểu oan gia, cậu làm gì cũng giống tên ngốc." Mễ Nhạc còn nói thêm một câu: "Nhưng mà cậu không phải giống, cậu chính là tên ngốc."

"Cậu thật sự không thể nói hai câu tốt đẹp hơn hả? Nếu không tôi ném cậu vào đám thây ma."

"Vậy gọi cậu là Điêu Điêu?"

Đồng Dật tức giận nắm lấy eo Mễ Nhạc: "Gọi chồng yêu."

"Có thấy xấu hổ không hả? Chân ba tấc kim liên, chim thì bé tí bỏ túi còn được, vậy mà không biết xấu hổ đòi làm công?"

"Ai bảo cậu chim tôi bé tí bỏ túi được hả?"

"Không phải như vậy vì sao không cho tôi kiểm tra?"

"Trước nay tôi cũng chưa từng bị người khác chạm qua nên hơi rụt rè thôi."

"Cậu có thể so cùng đám Lý Hân, sao lại không thể cho tôi chạm vào?"

Đồng Dật đứng một lúc lại hỏi: "Cậu ghen hả?"

"Không có!"

"Tôi đây an tâm rồi."

"..."

"Đều đã đến tận thế, nói không chừng hiện tại hai mình tùy tiện nhìn nhau một cái, đều là lần cuối cùng nhìn nhau, cậu không thể thỏa mãn một chút di nguyện cuối cùng của tôi hả?" Đồng Dật vẫn đang rối rắm vấn đề này.

"Vậy cậu chuẩn bị gọi tôi là gì?"

"Tôi đã sớm nghĩ kỹ rồi, gọi Mễ em yêu."

"Ha?"

"Có phải rất êm tai không?"

"Bệnh tâm thần à? Không cho ba cậu gọi biệt danh, chính cậu lại gọi như thế, có biết xấu hổ không hả?"

"Tôi đặc biệt thích ăn bánh gạo que của ông Mễ, chắc về sau tôi cũng sẽ thích ăn cây que của Mễ em yêu." Đồng Dật trả lời rất thẳng thắn.

Mễ Nhạc không nhịn được, "Xì" cười một tiếng: "Cậu xác định cậu đã từng là thẳng nam hả? Thẳng nam không có người nào nhận thức chuyện này như cậu cả."

"Cho nên cậu phải gọi tôi Dật chồng yêu."

Mễ Nhạc nhìn thấy cách đó không xa có một ô cửa sổ, bò lên đống đá vụn ngồi xổm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quay đầu lại vẫy tay với Đồng Dật: "Oan gia, cậu lại đây."

"Cậu đừng gọi tôi như thế!" Hắn rất không hài lòng với cách xưng hô này.

"Bên ngoài có chuyện thú vị đấy." Mễ Nhạc nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ.

Đồng Dật cũng bò lên, ngồi xổm trên tảng đá bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không nhịn được hỏi: "Đang đánh nhau à?"

"Cậu nhìn kỹ trên đầu bọn họ đi." Mễ Nhạc nói.

Đồng Dật nheo mắt nhìn kỹ, thấy có một đám thây ma trên đầu quấn một tấm vải, trên đó viết "Anti-fan".

Chính là những thây ma đã tấn công họ trước đây.

Mặt khác, một đám khác trên đầu vải là màu đỏ, trên đó viết "OTP là chân ái".

Hai nhóm thây ma bắt đầu đánh nhau. Chân ái có sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa có ý thức tập thể, họ sẽ tổ chức thành nhóm để chiến đấu.

Anti-fan còn lại thì tổ chức lỏng lẻo, dần dần bị đánh bại.

Ngay sau đó, các chân ái bắt đầu giơ cao đèn cờ, thậm chí còn dựng lên một lá cờ lớn, trên đó viết ba chữ "Nhạc Dật là thật" to tướng.

"Thật cảm động! Đã thành thây ma rồi còn tiếp tục ủng hộ chúng ta, tận thế còn giơ cao lá cờ, có thể thấy được tình yêu của họ dành cho chúng ta lớn như nào." Mễ Nhạc không khỏi cảm thán.

"Vậy hiện tại chúng ta có thể đi ra ngoài không?"

Mễ Nhạc lắc đầu: "Không, càng đáng sợ. Khi còn là người, họ vẫn có thể giữ được lý trí, nhưng nếu là thây ma, nhìn thấy người mình thích, có lẽ sẽ ăn tươi nuốt sống."

"Đáng sợ như vậy hả?"

"Nếu cậu biến thành thây ma, nhìn thấy tôi sẽ thế nào?"

"Sẽ bảo vệ cậu."

Mễ Nhạc lập tức thẳng người, dựa vào Đồng Dật: "Tôi thì không giống cậu, tôi nhất định sẽ ngấu nghiến cậu hết miếng này đến miếng khác, không thể để cho người khác chiếm tiện nghi của cậu."

Đồng Dật rùng mình, cảm thấy điều này đối với Mễ Nhạc không nhất định là một cơn ác mộng, nhưng đối với hắn thì tuyệt đối là một cơn ác mộng.

Mễ Nhạc nhìn thấy vẻ sợ hãi của Đồng Dật, cười hì hì cắn vành tai Đồng Dật: "Chỉ sợ cái này thôi đã sợ rồi hả? Suy nghĩ thật của tôi còn có rất nhiều thứ đáng sợ hơn."

"Chẳng hạn như cái gì?" Đồng Dật quay đầu nhìn cậu.

Cậu vẫn lười biếng dựa vào người Đồng Dật, sau đó dùng giọng điệu lười biếng nói: "Ở trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ về các kiểu tư thế chịch cậu."

"Đừng nói nữa được không? Chân tôi dài tới nách, cậu còn muốn chịch tôi hả? Tôi quỳ trên giường, cậu còn phải lót hai chiếc gối dưới đầu gối mình, bằng không không thể với tới tôi."

Mễ Nhạc lập tức khó chịu, giơ tay tát vào ót Đồng Dật.

Kết quả hắn lập tức ngã xuống.

"Đừng ăn vạ, tôi không có dùng lực." Mễ Nhạc lập tức cảnh cáo nói.

"Sao tôi cảm thấy cả người không tốt lắm? Còn cực kỳ nóng nữa."

"Cho nên hiện tại muốn tôi cởi quần áo cho cậu hả?"

"Cậu có thể đứng đắn một chút được không?" Đồng Dật lập tức kẹp chặt đùi.

Mễ Nhạc duỗi tay sờ trán Đồng Dật, phát hiện đầu hắn thật sự rất nóng, lúc này mới luống cuống: "Là bệnh trạng mạt thế hả?"

"Tôi sẽ chết sao?"

"Tôi sẽ không để cậu chết!" Mễ Nhạc lập tức duỗi tay đỡ Đồng Dật, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn mang Đồng Dật đi ra ngoài.

Mễ Nhạc sợ cái chết.

Cậu đã từng nhìn thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của Đào Mạn Linh, vẫn luôn có bóng ma tâm lý, cho nên cậu cũng sẽ không muốn nhìn thấy Đồng Dật chết.

Đỡ Đồng Dật từ cửa sổ chạy ra, lập tức hấp dẫn đàn thây ma đến.

Lúc này cơ thể Đồng Dật đã không còn sức lực, Mễ Nhạc đỡ thân người cao như Đồng Dật tốc độ chậm đi không ít.

"Cậu bỏ tôi lại chạy trước đi, tôi không muốn liên lụy cậu phải cùng tôi bị thây ma cắn xé từng miếng đâu." Đồng Dật lẩm bẩm mở miệng.

"Đừng nói lời vô nghĩa, không có khả năng!"

Hai người bọn họ chậm chạp mà đi trước, phía sau kéo theo một đám thây ma giơ cao cờ CP của bọn họ, là đám thây ma chân ái đuổi theo sau.

Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên phía xa có một chiếc xe chạy đến mở cửa ra, tiếp theo có người lôi kéo Mễ Nhạc lên xe, hỏi: "Bạn của cậu bị thây ma cắn rồi hả? Nếu đã bị cắn thì mau bỏ hắn đi."

"Thân thể cậu ấy đột nhiên không có sức lực, còn nóng lên, có điều không có bị cắn."

"Là biến dị."

Ngay sau đó Đồng Dật đã bị kéo lên xe.

Đây là một chiếc xe thiết giáp, bọn họ chạy khắp nơi tìm kiếm người sống sót, bên trong còn có vài người khác, cũng là được cứu.

Mễ Nhạc tiền vào xe liền đỡ Đồng dật lên, hỏi quân nhân đã cứu bọn họ: "Biến dị là cái gì?"

"Sự việc này đã phát sinh hai ngày nay, trong đội ngũ của chúng tôi cũng có người xảy ra biến dị, sau khi kiểm tra bọn họ thì có thông tin khái quát là, có ba loại biến dị là Alpha, Beta, Omega. Trong đó, Alpha có sức chiến đấu mạnh nhất, còn có các loại dị năng..."

Mễ Nhạc khoát tay, nói: "Được rồi, không cần nói nữa, tôi đã hiểu."

Mễ Nhạc không nghĩ tới, cậu chẳng những mơ ra thời mạt thế, mà còn là loại ABO.

Hiện tại Đồng Dật là người biến dị trước tiên, cậu còn chưa có nửa điểm phản ứng.

Đồng Dật gia nhập hội đọc đam mỹ, ở Tấn Giang đọc qua không ít các thể loại, nhưng không hiểu thể loại này, vì thế nhỏ giọng hỏi Mễ Nhạc: "Này có nghĩa là gì?"

"Cậu sẽ biến thành O, sau đó tôi đánh dấu cậu, cậu thành người của tôi, lúc sau là có thể sinh ra anh em hồ lô cùng tiên nữ biết bay rồi."

"Còn sinh nữa hả? Cậu thích sinh con đàn cháu đống lắm hả? Tôi không muốn có con."

Đồng Dật tức giận đến không chịu được, dựa vào trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mễ Nhạc còn có chút chờ mong xem Đồng Dật sẽ biến dị thành gì, đến khi bọn họ được đưa đến nơi an toàn, liền có bác sĩ đến kiểm tra cho Đồng Dật.

Đông Dật dần cảm thấy bản thân khá hơn nhiều, ngồi dậy hoạt động thân thể một chút: "Sao tôi cảm thấy bản thân hiện tại so với trước còn tốt hơn nữa."

"Bởi vì cậu là Alpha." Bác sĩ trả lời.

"Ỏ, là cái loại lợi hại nhất hả?" Đồng Dật hưng phấn mà hỏi, trong mắt còn có sao lấp lánh.

Bác sĩ gật gật đầu, nói với quân nhân bên cạnh: "Đội ngũ chúng ta lại có thêm một người có sức chiến đấu mạnh mẽ nữa rồi."

Quân nhân cũng rất kích động, đi đến bên người Đồng Dật vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Đồng chí rất tốt, kiểm tra dị năng của cậu xem."

Đồng Dật không dám biểu diễn trước mặt người khác, sợ lúc này lại có dị năng biến ra một đống hoa tươi, vì thế túm lấy Mễ Nhạc tới chỗ ít người.

Đồng Dật bắt đầu kiểm tra dị năng của mình, rất nhanh liền xuất hiện kỳ tích.

Hắn vung tay tạo ra một con lóc mạnh.

Hắn đặt tay xuống, lập tức tạo ra mưa to ập xuống.

"Hô mưa gọi gió, trâu bò!" Đồng Dật hưng phấn đến không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Mễ Nhạc: "Sau này tôi có thể bảo vệ cậu thật tốt rồi."

Mễ Nhạc hơi hơi nhíu mày, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Đồng Dật nhìn cậu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không biết tôi sẽ biến dị thành cái gì?"

Giấc mơ của Mễ Nhạc đều có điểm ám chỉ.

Lúc trước Mễ Nhạc cố gắng phủ nhận mẫu người như Đồng Dật không phải là kiểu cậu thích, liền xuất hiện một giấc mơ, tự mình biến Đồng Dật thành hình mẫu mình thích.

Sau đó Mễ Nhạc cực lực phủ nhận mình thích Đồng Dật, tự nhủ rằng "dù là ai mình cũng có thể thích", liền xuất hiện một giấc mộng, xuất hiện một đám người lung tung rối loạn, chứng minh chỉ có Đồng Dật mới làm mình thích.

Hai ngày nay Mễ Nhạc cực lực phủ nhận, nếu cậu cùng Đồng Dật ở bên thì cậu chính là 0.

Hiện tại nằm mơ, còn là mộng ABO, chằng lẽ cuối cùng Đồng Dật sẽ là Alpha cường đại, mà cậu là Omega sao?

Giấc mộng của cậu muốn nói cho cậu biết cậu thật sự là 0 hả?

Không không không, không có khả năng.

Lúc trước cậu còn mơ thấy Đồng Dật sinh con cho mình, cho nên cậu vẫn là 1 mới đúng.

Đồng Dật tự kiểm tra dị năng xong thì quay về biểu diễn, khiến cho toàn bộ khu căn cứ an toàn đều sôi nổi.

Vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dị năng lợi hại như vậy, mọi người đều cảm thấy bọn họ có hy vọng được sống an toàn rồi.

Quân nhân rất quyết tâm mượn sức mạnh của Đồng Dật, tính toán muôn kéo hắn nhập bọn, còn cấp phát quần áo quân trang cho hắn.

Mộng chính là mộng, cực kỳ thái quá, Đồng Dật mặc trang phục quân trang còn rất vừa người.

Một bộ đồ bộ đội đặc chủng, còn có áo choàng đen, trong áo choàng còn có các loại vũ khí.

Đồng Dật còn mang mắt kính, thời điểm đi đến mang dáng vẻ oai phong lẫm liệt, khí chất giống như tướng soái, đẹp đến mức Mễ Nhạc không khép miệng được.

Đồng Dật đi tới, Mễ Nhạc còn giúp hắn sửa sang lại kiểu tóc: "Cậu như thế này cực kỳ đẹp trai! Hiện tại tôi ôm cậu có tính là quấy rối người thi hành công vụ không?"

"Không có, không tính." Đồng Dật nói rồi cúi người xuống.

Mễ Nhạc lập tức ôm lấy mặt hắn hôn một cái, ngay sau đó liền cảm thấy một trận choáng váng, ngã vào lòng ngực Đồng Dật.

"Trên người tôi không có sức lực..." Mễ Nhạc suy yếu mà nói.

"Không có việc gì đâu, cậu là đang biến dị, đợt một lúc cậu cũng có dị năng rồi hai chúng ta liền đánh một trận, lần trước lúc đánh nhau tôi biến ra cả đồi hoa, đánh rất khó chịu."

Mễ Nhạc nhịn không được trợn trắng mắt, bạn trai cậu thật sự rất đơn giản thô bạo, không phải muốn làm cậu, thì chính là muốn "làm" cậu.

Hai nghĩa khác nhau nhưng đều cùng một động từ.