*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng, câu lạc bộ kịch vẫn đặt nhà hàng mà Lê Tư nói.

Nhà hàng này vì muốn làm ăn tốt, còn có một số quy định, đó là chỉ nhận tiệc cưới, không nhận các loại tiệc khác như sinh nhật, liên hoan.

Vì có thể ăn liên hoan gần đây, câu lạc bộ kịch đặt bàn tiệc cưới, lập tức đặt bốn bàn, nhìn qua còn rất khó coi.

Mọi người đến lúc hẹn thì gặp nhau ở cổng trường.

Khi Mễ Nhạc đến thì phát hiện mọi người đều mang theo xe đạp, chỉ có mình cậu không chuẩn bị, vì cậu lái xe ô tô.

Theo nghe nói, từ trường học của họ phải đi xuyên qua con đường nhỏ để đến tiệm cơm, xe ô tô không có đường đi.

"Tôi đưa cậu qua nhé?" Đồng Dật ở một bên hỏi.

"Sao cậu lại ở đây?" Mễ Nhạc nhíu mày hỏi.

"Tư Lê nói các cậu muốn đi ăn liên hoan, qua nhà hàng đặt bốn bàn thì người ta nói số lượng không đủ, có quy định là phải đặt năm bàn để dự phòng, các cậu còn không có nhiều người như vậy, đội bóng chuyền chúng tôi đi là đủ số, hơn nữa chúng tôi tự trả tiền bàn của mình."

"Thế nào lại có quy định này?"

Đồng Dật nhún vai: "Tôi chưa kết hôn bao giờ, cũng không biết nữa."

Mễ Nhạc nhìn quanh, tìm thấy Tả Khâu Minh Húc, Tả Khâu Minh Húc chỉ chỉ xe đạp xà ngang của mình: "Cái này cậu có thể chứ?"

Mễ Nhạc lắc đầu.

Lại nhìn nhìn xe những người khác, cuối cùng vẫn là lên xe đạp Đồng Dật có yên sau.

Con đường nhỏ rất xóc nảy. Mễ Nhạc ngồi ở phía sau vịn yên xe, dù vậy cũng không thể trụ vững được, rất nhiều lần thân thể đều bắn lên.

"Mông còn dùng được không?" Đồng Dật hỏi Mễ Nhạc.

"Không tốt lắm."

"Tôi biết rồi, cậu da thịt non mịn, nếu không tôi nhẹ nhàng hơn một chút?"

"Hai chúng ta nói chuyện có phải hay không không quá thích hợp?"

Đồng Dật trầm mặc một hồi, mới xem như hiểu ra, lại hỏi Mễ Nhạc: "Cậu trông rất đứng đắn, như thế nào đầu óc toàn màu vàng vậy?"

"Rõ ràng là cậu nói chuyện kỳ quái."

"Tôi chỉ hỏi bình thường thôi mà."

"Kỹ thuật lái xe của cậu không được tốt."

"Phốc ——"

Đồng Dật cười nửa ngày, mới xem như bình tĩnh lại, sau đó hỏi: "Nếu không cậu tới cưỡi, tôi xem xem kỹ thuật lái xe của cậu thế nào."

Nói xong thật đúng là dừng lại.

Mễ Nhạc cũng xuống xe, ngồi phía trước lái xe.

Đồng Dật ngồi ở phía sau trông thật cao lớn giống như cái ô che nắng vậy, phong thái đĩnh đạc mà trực tiếp ôm lấy eo Mễ Nhạc.

"Cậu mau buông tay ra." Mễ Nhạc cảnh cáo.

"Không được, tôi ngồi ngoài sau với tư thế hai tay nắm xe đạp, mấy người bên cạnh nhìn tôi giống như ông già đẩy xe (*) vậy."

(*) Ông già đẩy xe ý nói tư thế bành bạch đó.

"..." Mễ Nhạc không nói nữa.

"Eo cậu thon thật đó." Đồng Dật cảm thán.

"Này, tay đặt đâu đấy hả?"

Đoàn người liền như vậy mà mênh mông cuồn cuộn cưỡi xe đạp đi tham gia "Hôn lễ".

Tới nhà hàng, liền nhìn thấy một cái cổng khí cầu màu đỏ, mặt trên còn treo biểu ngữ, chúc mừng "Hoàng Thể Dục" cùng " Hàn Nghệ Thuật" kết hôn làm vợ chồng.

"Cái chữ này là chuyện gì vậy?" Mễ Nhạc hỏi.

Đồng Dật nhìn mà không nhịn nổi cười, giải thích: "Chúng ta là đại học H, cho nên dùng họ bắt đầu bằng chữ H, chúng tôi là khoa thể dục, các cậu là khoa nghệ thuật, kéo bè với nhau ăn cơm, liền ghi như vậy."

"Thật là... làm người khác cạn lời."

Đừng nhìn Mễ Nhạc ở câu lạc bộ kịch đức cao vọng trọng, nhưng thật ra lúc ăn cơm không ai nguyện ý ngồi cùng bàn với cậu.

Chủ yếu là ăn cơm cùng Mễ Nhạc cảm thấy rất áp lực.

Mễ Nhạc ngồi xuống bàn đã đầy phân nửa, đội bóng chuyền không ngồi cùng nhau một chỗ, mà có vài người đến đây ngồi, Đồng Dật thuận thế ngồi bên cạnh Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc còn chơi di động, liền nghe thấy Đồng Dật cùng Tả Khâu Minh Húc nói chuyện phiếm: "Tiểu Minh, cậu không ở trong câu lạc bộ kịch, sao cũng đi tới đây?"

"Tôi hút hồn câu lạc bộ kịch rồi." Tả Khâu Minh Húc trả lời.

"Cậu ấy thường xuyên đến đây hỗ trợ." Cung Mạch Nam nói.

Đồng Dật gật gật đầu bắt đầu sửa sang lại bộ đồ ăn, thấy Mễ Nhạc không có ý nhúc nhích nên thuận tiện duỗi tay giúp Mễ Nhạc luôn.

Mễ Nhạc ngẩng đầu xem một cái, lại nhìn nhìn Đồng Dật.

Tả Khâu Minh Húc: "Cậu lấy ra cũng không có gì dùng, cậu ấy mỗi ngày đều ăn giống nhau rất ít ăn cái gì khác."

"Ồ, đúng rồi, nghe nói cũng không có món luộc hay hấp gì."

Chờ đồ ăn lên, ông chủ đến hỏi Tư Lê: "Nhóc con, cô dâu chú rể đâu?"

"Hầy... Từ hôn rồi."

"Sao lại thế?" Ông chủ cực kinh ngạc.

"Vốn dĩ trong nhà không cho kết hôn, cho nên người đến đây đều là bạn bè cô dâu chú rể, cũng không thông báo cho người nhà. Kết quả là người nhà của cô dâu biết, cô ấy bị người nhà đưa về quê không cho kết hôn nữa. Đây là tiệc đính hôn, nên chúng cháu đến ăn."

Ông chủ dường như thấy được trái dưa lớn, hỏi thêm vài câu: "Chú rể đâu, tâm trạng chắc chắn rất không tốt nhỉ?"

"Không sao, nhưng cũng không có tâm trạng đến đây."

"Hiện nay người trẻ tuổi các cậu, loại chuyện này vẫn là nên nghe lời người trong nhà, không nghe lời người lớn, có hại trước mắt."

Đồng Dật cũng đáp lại vài câu: "Đúng vậy, nhưng mà không chỉ có vậy, còn phải tìm đối tượng có tính tình tốt, bằng không mỗi ngày đánh lộn với nhau."

"Đúng vậy, tính tình không tốt khó ở chung lắm." Ông chủ cảm thán.

Đồng Dật quay đầu hỏi Mễ Nhạc: "Cậu đó, về sau cậu phải cưới một người biết kính Phật, bằng không người bình thường không chịu nổi cậu."

Mễ Nhạc: "..."

Đồ ăn lục tục bưng lên, cả đám bắt đầu ăn ăn uống uống.

Quả nhiên Mễ Nhạc rất ít động đũa, nhìn thấy rau xanh ăn hai miếng.

Tư Lê ăn cơm mà tức cái miệng, nhìn một cái rồi nói: "Cá rất to, cái này ăn ngon, ba ba cậu nếm thử đi, ăn ngon thật đó, tôi lấy mạng chó ra đảm bảo."

"Cậu chính là mạng chó, tôi là ba ba cậu, tôi cũng là chó luôn hả?" Mễ Nhạc hỏi.

Tư Lê: "..."

Đồng Dật ăn một hồi, thấy Mễ Nhạc tiếp tục ăn rau, đứng dậy đi ra sau bếp dạo một vòng, tiếp theo về lại rồi nói: "Tôi đi nhìn, thấy phòng bếp rất sạch sẽ, ăn chút đi, lâu lâu ăn một ít cũng không có việc gì."

Mễ Nhạc nghe xong không nói gì, nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều đang ăn, chần chừ một lúc rồi cũng ăn theo một miếng, sau đó buông đũa ngồi yên, sợ mình lại động đũa.

Ngồi một lúc, thấy mọi người đều đang ăn, còn ăn rất ngon, Mễ Nhạc lại lần nữa lặng lẽ cầm đũa lên ăn thêm một lúc, rồi nhanh chóng buông đũa xuống.

Lúc này, có người đến nâng ly chúc rượu Mễ Nhạc.

Người này nói là đại diện cho sinh viên năm nhất, muốn chúc Mễ Nhạc một ly.

Mễ Nhạc cũng không do dự, rót một ly rồi trực tiếp uống cạn.

Sau đó, mọi người bắt đầu ăn uống, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, đội bóng chuyền đang nóng lòng muốn kết bạn với mấy em gái.

Bên cạnh Mễ Nhạc luôn có người liên tục nâng ly chúc rượu, khiến Mễ Nhạc uống liên tục năm ly.

Lúc người thứ sáu đến, Đồng Dật đang ăn cơm, hắn duỗi tay lấy ly rượu của Mễ Nhạc, uống một hơi cạn sạch: "Tôi thay cậu ấy uống, cảm ơn cậu, được rồi."

Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật ngẩn người.

Người chúc rượu thức thời mà rời đi.

"Chúng ta làm chút chuyện khác đi, mọi người bình thường có chơi trò gì không? Ví dụ như chơi xúc xắc?" Đồng Dật chủ động chuyển hướng sự chú ý của mọi người, để họ không tập trung vào uống rượu, nếu không người đến bên cạnh Mễ Nhạc chúc rượu sẽ không ngừng.

"Chúng tôi gần đây đều đang chơi trò trời tối thỉnh nhắm mắt." Một thành viên trả lời.

"À...... Được rồi......" Đồng Dật ấp úng mà trả lời.

"Thua sẽ bị trừng phạt nha!" Trong đó một người đề nghị.

"Như thế nào?" Mễ Nhạc hỏi.

"Thua một lần liền phải trả lời thật lòng câu hỏi của những người thắng."

Mễ Nhạc hơi nhíu mày, vì nếu cậu bị đào ra cái gì không tốt, thật sự phiền toái, thế nhưng không muốn làm mất hứng mọi người, cậu vẫn đáp ứng.

Trước khi chơi Đồng Dật nhịn không được hỏi: "Bí quyết chơi trò này có phải trước tiên đem Mễ Nhạc diễn giỏi đánh rớt không?"

Cung Mạch Nam khó có lúc gật đầu đáp lại: "Chính xác."

Tả Khâu Minh Húc nói theo: "Mễ Nhạc chơi tới vòng 6, vì để gia tăng cho tính thú vị của trò chơi, đầu tiên xử lý Mễ Nhạc là lựa chọn sáng suốt."

"Đúng vậy, lớn lên trông sạch sẽ, nhưng tâm đặc biệt dơ!" Đồng Dật tiếp tục nói móc méo Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc: "..."

Trò chơi bắt đầu, sau khi cảnh sát mở mắt, Mễ Nhạc cùng Đồng Dật nhìn nhau.

Đồng Dật: "..."

Mễ Nhạc: "..."

Chơi tới phân đoạn bỏ phiếu, Đồng Dật không vote cho Mễ Nhạc, Tả Khâu Minh Húc nhịn không được cười ha hả hỏi: "Đồng Dật, cậu không phải không muốn xử lý Mễ Nhạc hả?"

"À... Kỳ thật không đánh rớt cũng được mà." Đồng Dật trả lời.

Tả Khâu Minh Húc lập tức cười đến ngửa tới ngửa lui.

Mễ Nhạc: "..."

Đơn thuần như hai mét một vẫn không hiểu, hỏi Đồng Dật: "Vì sao cậu ta cười vậy?"

1 mét 8 trả lời: "Có thể là tại vì đội trưởng lật lọng đi?"

Quả nhiên, lần nhắm mắt tiếp theo, Mễ Nhạc bị giết chết rồi.

Vòng kế tiếp, Đồng Dật bị giết chết luôn.

Người dân thì không thể mở mắt, cho nên không biết đồng đội là ai.

Chỉ có cảnh sát cùng đạo tặc là có thể mở mắt, Đồng Dật không giết Mễ Nhạc, chứng minh biết Mễ Nhạc chính là đồng đội của mình.

Đạo tặc mở mắt không thấy hai người bọn họ mở mắt, liền chứng minh hai người kia là cảnh sát.

Giết chết hai người bọn họ chuẩn không sai.

Vòng này không thể nghi ngờ, cảnh sát cùng người dân thua.

"Cùng đội với người có chỉ số thông minh thấp tè, cơ bản không thể diễn qua vòng gửi xe." Mễ Nhạc nhịn không được xỉa xói Đồng Dật.

Đồng Dật tủi thân nói: "Tôi đã rất cố gắng chơi rồi chứ bộ."

"Nhưng cậu thực sự rất thật thà, cậu sau này tìm một cô gái ngốc bạch ngọt yêu đương còn được. Nếu mà tìm một cô gái thông minh, lúc nói dối lập tức sẽ bị phát hiện. Nếu tìm người như Mễ Nhạc, cậu diễn chừng một phút là đã bị phát hiện." Tả Khâu Minh Húc nhịn không được nói.

Đồng Dật không phục: "Tôi là một nam nhân cao bảy thước, yêu đương sẽ phụ trách đến cùng, diễn á, nói dối á, loại chuyện này tôi sẽ không làm!"

Ngay sau đó, một số người cho hắn tràng vỗ tay thưa thớt.

Đồng Dật tức giận đến che mặt.

"Nói thật!"

"Từ Đồng Dật trước đi."

"Đạo tặc thắng, mỗi người hỏi một câu đi."

Tả Khâu Minh Húc cùng Đồng Dật không thân, nghĩ nghĩ sau hỏi Đồng Dật: "Cậu...... Nụ hôn đầu tiên là khi nào?"

"Không có nụ hôn đầu." Đồng Dật trả lời.

Tả Khâu Minh Húc không quá tin.

Hai mét mốt lập tức nói: "Tôi làm chứng, cậu ấy quả thật chưa yêu đường, cấp hai có em gái tính cưỡng hôn cậu ấy, nhưng không với tới miệng, lúc sau bị né tránh."

Câu không với tới miệng làm mọi người cười điên không ngừng.

Hình ảnh này quả thật tưởng tượng ra! Hơn nữa còn là cảnh khôi hài.

Đồng Dật chắc chắn không thể diễn được phim tình cảm thần tượng, nhiều lắm là phim gia đình miền Đông Bắc, tự mang hiệu ứng hài hước.

Một người khác hỏi Đồng Dật: "Bao lâu quay chim một lần?"

"Thật cmn tổn hại..." Đồng Dật đều bị nhóm người này làm cho hết hồn, nửa ngày không trả lời được, mặt già đỏ lên.

"Nhanh lên nhanh lên, tớ còn muốn hỏi nữa!" 1 mét 8 sốt ruột thúc giục.

"Tâm trạng tốt thì..." Đồng Dật do dự một hồi, lại hỏi: "Đang có nữ sinh ở đây nói cái này có được không?"