*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mễ Nhạc nhìn tin nhắn, thân thể cứng đờ.

Đồng Dật lại vô cùng vui vẻ, liền gửi thêm mấy tin nhắn qua.

Đồng Dật: Đừng nghĩ sẽ dùng vòi sen để rửa sạch sẽ, tôi đã khóa nước rồi.

Đồng Dật: Hiện tại gọi một tiếng ca ca là được, tôi sẽ không ghét bỏ một tiếng gọi bốc mùi này.

Mễ Nhạc: Tôi không gọi đó.

Đồng Dật: Vậy cậu ở trong WC ngồi xổm hoài đi, dù sao lúc sau tôi cũng phải đi chạy bộ buổi sáng.

Mễ Nhạc: Ca.

Đồng Dật dường như không nghĩ tới Mễ Nhạc lại gọi nhanh đến vậy, bộc phát một trận cười ầm lên, Mễ Nhạc ngồi ở trong toilet đều nghe được rõ ràng.

Giết người là phạm pháp...

Giết người là phạm pháp...

Kết quả Đồng Dật cười hoài không dứt.

Đồng Dật: Gửi tin nhắn thoại kêu một tiếng Dật ca.

Mễ Nhạc: [tin nhắn thoại]

Thật sự ngoan ngoãn kêu anh Dật.

Mễ Nhạc ngồi ở trên bồn cầu, nghe được bên ngoài lặp đi lặp lại tin nhắn thoại thì tức giận đến nghiến răng.

Sao tên này chơi dơ thế không biết?

Đồng Dật: Lại gọi một tiếng Đồng Dật tiểu ca ca.

Mễ Nhạc: [tin nhắn thoại]

Đồng Dật: Thừa nhận lần trước là gài bẫy tôi, tôi hoàn toàn không có đánh cậu.

Mễ Nhạc: Là tôi gửi nhắn tin trước, gọi Tả Khâu Minh Húc đến đây.

Đồng Dật: Ồ, cậu quay đầu lại, ở két nước bồn cầu có cái bao nilon.

Mễ Nhạc buông điện thoại, quay đầu lại mở két nước bồn cầu, từ trong lấy ra cái bao nilon, Đồng Dật vậy mà bao lại ba lớp.

Cũng biết ơn ba lớp này, vì vậy giấy vệ sinh một chút cũng không bị ướt.

Bên ngoài, Đồng Dật cũng mở van nước, làm toilet khôi phục lại bình thường.

Mễ Nhạc ở trong toilet sửa sang lại một hồi mới đi ra ngoài, đi ra liền nhìn thấy Đồng Dật còn cầm di động, lại nghe hắn phát đi phát lại tin nhắn thoại cậu gọi hắn là ca ca.

Mễ Nhạc đi đến trước mặt Đồng Dật, nhìn chằm chằm Đồng Dật.

Đồng Dật không hề sợ Mễ Nhạc, nếu như Mễ Nhạc động thủ trước, hắn liền nói là mình phòng vệ chính đáng, cùng lắm thì không đánh lại chỉ phòng vệ thôi.

Bấm vài cái vào điện thoại rồi bỏ vào trong túi, bình tĩnh đối diện với Mễ Nhạc, hỏi: "Mễ Nhạc đệ đệ, có việc gì?"

"Tôi nói rồi tôi không thích người khác chạm vào đồ vật của mình."

"Ồ, trí nhớ của tôi không tốt lắm."

Mễ Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại hướng về trước đi một bước.

Đồng Dật không tránh không né, liền nhìn Mễ Nhạc, tiếp theo nhìn đến Mễ Nhạc không kiềm chế được chính mình mà cười trước.

Lúc này cười không giống ngày thường lắm.

Lúc trước Mễ Nhạc cười rất khiến người ta ghét, giống như cậu rất thông minh, còn người khác đều là thằng ngu.

Lúc này cười rất thuần khiết, chính là bị chọc cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy khá buồn cười, cười đến hơn nửa ngày cũng chưa dừng.

Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc cười, bởi vì khoảng cách gần nhau, nên có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt cong cong khi Mễ Nhạc cười, cười lên rất đẹp.

Khi cười so với lúc lạnh lùng còn đẹp hơn nhiều.

Mễ Nhạc cười một hồi, mới khụ một tiếng nói: "Nếu như cậu đã trả thù lại, chúng ta xem như huề nhau rồi phải không?"

"Ồ... cứ xem là vậy đi."

"Về sau hòa thuận ở chung."

"Lần trước cậu vu khống tôi đánh cậu, còn nghĩ đến chuyện chúng ta ở chung hòa thuận sao?"

"Ò? Vậy cậu muốn đánh nhau!"

"Đánh cái gì mà đánh, cậu lại định trang điểm hãm hại tôi hả?"

Mễ Nhạc đi đến bên người Đồng Dật, duỗi tay sờ soạng trên người hắn.

"Làm gì vậy, sờ sờ, lục soát cái gì." Đồng Dật lập tức giãy giụa, muốn né tránh.

Nhưng mà di động vẫn bị Mễ Nhạc lấy ra.

"Ơ, ghi âm đâu, cậu đột nhiên khôi phục chỉ số thông minh hả?" Mễ Nhạc đóng lại chức năng ghi âm rồi hỏi.

"Tôi bị oan uổng, trong lòng không phục!" Đồng Dật nói, liền lấy di động về.

Mễ Nhạc dùng thân thủ nhanh nhẹn lập tức né tránh, còn mở WeChat của Đồng Dật ra, xóa tin nhắn thoại của mình.

Đồng Dật vừa nhìn thấy liền nóng nảy, bắt không được di động, liền ôm lấy Mễ Nhạc, ấn Mễ Nhạc không cho cậu xóa: "Không được xóa, tôi còn phải trông cậy vào cái này để vui sướng mấy ngày nữa đó."

Mễ Nhạc đã xóa xong một cái, còn có một cái chưa xóa được. Đồng Dật đặt lực chú ý toàn bộ lên di động, vẫn chưa chú ý tới thời điểm hai người tranh đoạt xếp thành cái hình gì.

Lý Hân đi ra ngoài mua bữa sáng trở về ngay lúc này, đẩy cửa liền thấy một màn này.

Mễ Nhạc bị Đồng Dật ôm chặt trong ngực. Tay Đồng Dật dường như còn ấn lên chỗ nào đó trên người Mễ Nhạc.

Trên mặt Mễ Nhạc viết rõ không tình nguyện, dùng cả hai tay ngăn cản.

Lý Hân sửng sốt trong nháy mắt, ngay sau đó nhanh chóng chạy, chạy đến tè ra quần, đóng cửa lại liền không nhận người quen, tiếng cửa đập vào kêu một cái oanh liệt.

Ở trong phòng ngủ hai người đều sửng sốt.

Mễ Nhạc dùng hai tay cầm điện thoại, cảm thấy ngăn cản không nổi, đôi tay giữ chặt di động, còn kẹp ở giữa chân.

Đồng Dật ôm cậu đoạt di động, một tay cũng đặt ở chỗ khó nói.

Hai người ngừng giằng co, tiếp theo liền thấy điện thoại Đồng Dật nhận được tin nhắn của Lý Hân.

Lý Hân: Anh Dật, bình tĩnh, cậu ghét cậu ta cũng không thể khinh bạc cậu ta.

Lý Hân: Cậu sử dụng sức mạnh như vậy không tốt đâu?

Lý Hân: Người ta lớn lên xinh đẹp cũng không phải lý do để cậu không khống chế được con thú trong người.

Lý Hân: Xã hội văn minh, chúng ta phải giữ tình hữu nghị tốt đẹp.

Hai người đều thấy tin nhắn nhắc nhở, lập tức tách nhau ra, Đồng Dật cũng thuận thế đoạt lại di động trong tay Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc khụ một tiếng sửa sang lại quần áo cùng tóc tai, sau đó liền nghe được Đồng Dật kiểm tra tin nhắn thoại, còn nghe được giọng mình gọi: Đồng Dật tiểu ca ca.

Thật...CMN xấu hổ!

Nhưng mà Đồng Dật rất hài lòng, lập tức khóa di động, ra khỏi phòng ngủ.

Mễ Nhạc đứng ở trong phòng ngủ, còn có thể nghe được một đám người liên tục chào hỏi Đồng Dật, nhân duyên tốt phết.

Đồng dật ra hành lang hỏi: "Đi đâu ăn vậy?"

"412, phòng Lê Tư."

"Ok." Tâm tình Đồng Dật rất tốt, ngữ khí trả lời đều sung sướng.

Hôm nay Đồng Dật huấn luyện lúc nào cũng vui vẻ.

Phải biết rằng, sau khi hắn bị Mễ Nhạc gài bẫy không vui mấy ngày liền, hôm nay rốt cuộc trả được thù.

Đáng tiếc... Ngày vui ngắn ngủi.

Thời điểm Đồng Dật về khu vực nghỉ ngơi, lấy di động ra xem thì thấy tin nhắn tới, rất nhanh liền chấn động.

Nhóc ác: [hình ảnh]

Là hình ảnh tủ giày của Đồng Dật.

Nhóc ác: [hình ảnh]

Tấm ảnh thứ hai là toàn bộ giày của Đồng Dật đều không có dây giày.

Đồng Dật: Cậu đã làm gì tụi nó!?

Đồng Dật: Chúng nó đều là con nít thuần khiết vô hại, không hại cậu không trêu chọc cậu, an phận thủ thường, cậu không thể buông tha chúng nó sao?

Ở trong lòng Đồng Dật, bóng chuyền là số một, giày là số hai.

Nhóc ác: Gọi tôi một tiếng ca ca, bằng không cậu vĩnh viễn mất đi dây giày.

Đồng Dật lập tức cầm di động rống lên: "Ca! Anh ruột! Ba ba! Cha! Tổ tông!"

Nhóc ác: Tôi thấy cậu đặt tên ghi chú cho tôi là nhóc ác.

Kỳ thật cái ghi chú này mới sửa không quá hai ngày, Đồng Dật nhìn trộm vòng bạn bè của Mễ Nhạc, phát hiện không có nội dung gì, chắc là thiết lập chỉ có thể xem trong ba ngày, vì vậy trong lúc tức giận sửa lại ghi chú.

Đồng Dật: Sửa!

Đồng Dật: [hình ảnh]

Ghi chú nháy mắt đổi thành tổ tông.

Tổ tông: Gọi một tiếng Mễ Nhạc tiểu ca ca.

Đồng Dật một lần nữa nói vào di động: "Mễ Nhạc tiểu ca ca."

Gửi xong trong sân huấn luyện liền yên tĩnh, đồng đội dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Đồng Dật.

Đồng Dật bị tên khoa nghệ thuật kia ngược cho choáng váng rồi à?

Đồng Dật không quá để ý, hận không thể chạy như bay về phòng, bởi vì Mễ Nhạc không trả lời tin nhắn của hắn!

!!!

Đồng Dật: Mễ Nhạc! Nếu cậu dám ra tay với chúng nó, hai chúng ta liền ra sau núi đánh một trận sinh tử.

Tổ tông: [hình ảnh]

Tổ tông: Ỏ?

Hình ảnh là Mễ Nhạc xỏ lại dây giày, hơn nữa còn xỏ rất nghệ thuật so với Đồng Dật còn đẹp hơn nhiều.

Đồng Dật thu hồi tin nhắn.

Tổ tông: Đã xem.

Đồng Dật: Tổ tông, tôi sai rồi.

Tổ tông: Ngoan.

Đồng Dật tức giận đến đầu muốn bóc khói, Mễ Nhạc sao có thể chịu chấp nhận bị người khác uy hiếp chứ?

Tổ tông: Thừa dịp không khí không tồi, chúng ta thương lượng chuyện bóng rổ một chút đi.

Không tồi cái cức, hiện tại nhìn thấy liền có thể đánh nhau một trận!

Đồng Dật: Không bằng hai chúng ta đánh nhau một trận trước.

Tổ tông: Có thể, làm một trận thi đấu biểu diễn, có thể mượn lúc người đến xem đông, lúc sau kêu gọi mọi người tham gia.

Đồng Dật lúc trả lời không nghĩ nhiều như vậy, vậy mà Mễ Nhạc có thể nghĩ xa đến vậy.

Mễ Nhạc nhiều người biết đến, gần đây Đồng Dật cũng bị kéo một đợt, hai người bọn họ nếu thi đấu đánh nhau, nhất định hấp dẫn càng nhiều người.

Đến lúc đó nhiều người biết đến giải thi đấu này, người báo danh cũng có thể nhiều lên.

Quá là hợp lý.

Đồng Dật: Tổ tông, đám con của tôi hiện tại có khỏe không?

Tổ tông: [hình ảnh]

Tổ tông: Tôi cùng bọn nhỏ đều khá tốt.

Hình ảnh là Mễ Nhạc tự sướng, cầm di động nhìn màn hình giơ tay làm cái kéo bên đống giày của Đồng Dật, giày đặt ngăn nắp.

Đồng Dật rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mễ Nhạc cùng Đồng Dật kỳ thật đều biết điểm dừng,

Cuối cùng trận bóng rổ vẫn là Lý Hân, Diệp Hi Nhã cùng Tả Khâu Minh Húc sắp xếp.

Mễ Nhạc đi vào siêu thị, đột nhiên nghe được một trận kinh hô.

Cậu ra vẻ bình tĩnh mà đi vào, trong lòng nghĩ: sinh viên đại học H còn chưa tập được thói quen thấy cậu sao?

Cậu đi vào, đến kệ hàng lựa chọn đồ cần thiết, cúi đầu thấy được đôi giày được xỏ dây nghệ thuật quen thuộc.

Có thể không quen sao? Dây giày đều là cậu xỏ.

Đồng Dật còn có biệt danh khác trong đội bóng chuyền là: Đồng chân nhỏ.

Chân Đồng Dật không tính là đặc biệt nhỏ, mang giày size 40, nhưng Đồng Dật cao một mét chín tám đó!

Ở đội bóng chuyền, chân Đồng Dật thuộc loại dị, ngay cả Tư Lê so với hắn, chân còn lớn hơn nhiều.

Đáng sợ không? Đáng sợ! Thần kỳ không? Thần kỳ!

Chân nhỏ cũng có thể đánh bóng chuyền.

Người nọ không nói chuyện, tới bên người Mễ Nhạc liền lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn tin nhắn thoại: "Đồng Dật tiểu ca ca."

Mễ Nhạc nhìn trái nhìn phải, chú ý thấy xung quanh bọn họ không có người khác, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đồng Dật.

Ngay sau đó từ trong túi lấy điện thoại di động ra, hướng đến Đồng Dật bấm tin nhắn thoại: "Mễ Nhạc tiểu ca ca."

"Đồng Dật tiểu ca ca."

"Mễ Nhạc tiểu ca ca."

"Đồng Dật tiểu ca ca."

"Mễ Nhạc tiểu ca ca."

Tới đây! Tổn thương lẫn nhau đi!

Đến cuối cùng hai người đều nghe hết nổi, rất ăn ý mà đồng thời tắt di động.

"Hu... Cái này nghe vài lần thật là người ta chịu không nổi, tim đớn lắm." Đồng Dật che lại ngực mình, khó chịu đến không chịu được.

Nghe Mễ Nhạc kêu hắn, hắn cảm thấy trong lòng thoải mái.

Nhưng mà nghe chính mình kêu Mễ Nhạc, hắn hận không thể giết chính mình.

Đây là công kích tinh thần.

"Có việc gì sao?" Mễ Nhạc phong thái nhẹ nhàng hỏi Đồng Dật, đổi lại bình thường nhất định là khuôn mặt lạnh nhạt bất biến.

"Không có việc gì, nhìn thấy cậu nên đến chào hỏi một cái."

"Ồ."

"Ngày mai thi đấu, các cậu ra quân bao nhiêu người?"

"Chơi bóng rổ có thể cho bao nhiêu người liền cho sao?" Không phải là cố định nhân số hả? Chẳng lẽ bởi vì bọn họ là khoa nghệ thuật, nên ưu tiên cho chơi mười một người luôn hả?

Đó là quy tắc trong bóng đá mà, bóng rổ vẫn được sao?

"Tìm người có thể trạng tốt, bằng không giống như tụi này đang ăn hiếp các cậu."

"Đội các cậu, hai mét cùng hai mét mốt có thể không tham gia không?" Mễ Nhạc hỏi.

"Cái gì?" Đồng Dật không hiểu ý tứ của cậu.

Không xong, Mễ Nhạc thuận miệng đọc biệt danh mà cậu tự đặt cho họ nói ra luôn rồi.

Đồng Dật nghĩ nghĩ lúc sau thì hiểu: "Ò, hai mét mốt là Lý Hân đi, còn hai mét là cái tên thối chân, tôi là gì? Xém hai mét hả?"

Mễ Nhạc: "..."

"Chúng ta cho ai ra sân cũng không nhọc lòng ngài quan tâm, tái kiến, chú lùn." Đồng Dật nói xong, liền khoe khoang đắc ý rời đi.

Chú lùn?

Chú lùn?!!!

Mễ Nhạc nhìn theo Đồng Dật rời đi, bắt đầu niệm thầm tĩnh tâm chú.

Mễ Nhạc ơi, bình tĩnh, ông trời đang an bài mày độ kiếp thôi.

Chỉ sợ Đồng Dật cũng là một phần kiếp nạn trong lần độ kiếp này.