Trùng biến dị cấp sáu không ngừng gầm nhẹ, nó muốn chấn kinh đám nhân loại này, thế nhưng nghênh đón nó lại là cơn phẫn nộ.
"Cái con trùng này cứ cản đường chúng ta! Anh em, xông lên, chọt chết nó đi!"
Nhóm thôn dân lộ ra biểu tình hung tàn, điên cuồng công kích trùng biến dị cấp sáu, con trùng kia định một lần nữa há miệng khạc gió lốc.
Một người nam vóc dáng cao lớn đỏ mắt nhổ bật một gốc cây, gầm lớn một tiếng trực tiếp nhét cả gốc cây vào miệng trùng biến dị.
Nhét vào miệng trùng biến dị.
Miệng.
Giờ phút này, không khí tựa hồ nháy mắt yên tĩnh.
Nhóm Hoàng Mao há to miệng, bọn, bọn họ nhìn thấy cái gì vậy?
Đám thôn dân kia, dùng cây cối?
Thực không có từ ngữ nào có thể hình dung nỗi kinh hãi trong lòng nhóm Hoàng Mao lúc này.
Nếu Chu Bách Triết nhìn thấy một màn này, cậu nhất định sẽ nói: "Còn có phương pháp này nữa sao?"
Ngay sau đó...
Thân thể trùng biến dị cấp sáu phồng lên như khí cầu, cuối cùng ngay cả lớp giáp xác cũng trở nên trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấu nội tạng bên trong.
Chỉ nghe thấy bụp một tiếng, con trùng biến dị cấp sáu kia tự nổ tung chính mình bay lên trời.
Bầu trời tóe ra máu tươi rực rỡ.
"..." Nhóm Hoàng Mao.
"..." Chu Bách Triết vừa vặn nghiêng đầu thấy một màn này.
Con trùng này sao lại nổ tung lên trời thế kia?
Áo Cổ Đinh: "..."
...
Thế nhưng ông trời tựa hồ cảm thấy cảnh tượng này vẫn chưa đủ kích thích, rất nhanh sau đó lại xuất hiện biến hóa mới.
Chỉ nghe thình thịch thình thịch ba tiếng nổ, vị cay cực kỳ quen thuộc bắt đầu tràn ra.
Nhóm thôn dân không thèm để tâm tới con trùng biến dị cấp sáu chợt lóe như pháo hoa rồi biến mất, tất cả không hẹn mà cùng nghiêng đầu, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh.
Chu Bách Triết thực mất mặt bò về sau, cơ hồ sắp tè ra quần tới nơi.
Mẹ nha, sương đỏ lại xuất hiện rồi a!
Vì không muốn bị cay, Chu Bách Triết ngay trước mặt mọi người bắt đầu điên cuồng bào đất rồi chôn chính mình vào, chỉ lộ ra cái lá nhỏ run run rẩy rẩy, tạm thời dùng nó làm ánh mắt quan sát cảnh tượng bên ngoài, mặc dù chỉ mơ mơ hồ hồ không thấy rõ lắm.
"..." Nhóm thôn dân.
Ớt đại vương cao ngạo không ai bì nổi ngay cả trùng cấp sáu cũng không sợ sao lại kinh hoảng như vậy?
Nó ngay cả trùng biến dị cấp sáu cũng không sợ a!
Dáng vẻ thực giống lúc bọn họ nhìn thấy trùng cấp sáu, tay chân tê dại ngay cả kiếm kích quang cũng không cầm nổi.
Thôn dân nghĩ gì liền lộ hết ra mặt làm Hoàng Mao suýt chút nữa sặc chết vì nước miếng của mình, thực vô ngữ.
Những thôn dân này vừa mới giơ kiếm kích quang chọt chết con trùng cấp sáu mà bọn họ tổng công kích nãy giờ vẫn chưa giết được.
Sao bọn họ có thể nói mình kinh sợ chứ?
...
Áo Cổ Đinh nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng, anh rõ ràng cảm nhận được trong miệng tràn ngập mùi vị mê người, là vị cay có một không hai.
Nó làm người ta mê mệt, làm người ta say mê, ăn rồi muốn ăn nữa, muốn ngừng cũng không được.
Quan trọng hơn là sau nhiều năm như vậy, anh rốt cuộc một lần nữa cảm nhận được cay là cảm giác gì, mùi vị này cực kỳ hăng hái, cay tới mức làm trái tim an tĩnh của anh một lần nữa nảy lên.
Cảm giác hồi hộp đó còn đi kèm với tê dại, còn có ê ẩm sung huyết, nó làm anh cảm thấy thực xa lạ, đồng thời cũng thực không biết làm sao.
Tâm anh cư nhiên vẫn còn tình cảm sao?
Chỉ là không biết vì sao cảm giác không thể nắp bắt này lại làm anh thực hưởng thụ, thậm chí là có chút mê luyến.
Làn sương đỏ dần dần giảm bớt, chúng bị Áo Cổ Đinh hấp thu sạch sẽ, vị cay trong miệng cũng dần dần nhạt đi, không còn tồn tại.
Trái tim anh lại trở nên an tĩnh.
Hết thảy cảm giác tốt đẹp đều biến mất.
Áo Cổ Đinh nắm chặt kiếm kích quang, cảm nhận năng lượng vốn cạn kiệt trong cơ thể trở nên dồi dào.
Một khắc đó, khí tức vốn thu liễm của anh thoáng chốc tàn phá xung quanh, uy áp khủng khiếp chấn động linh hồn làm đám trùng biến dị không khỏi lùi về sau, có chút sợ hãi.
Nhất là con trùng cấp sáu kia thì lại càng cẩn thận hơn, chỉ số thông minh không quá cao của nó mơ hồ truyền tới cảnh báo nguy hiểm.
Nó không tin mình thua nhân loại này.
Thế nhưng cảm giác sợ hãi của thân thể không phải giả.
Ngay lúc này, một đạo sóng âm vô hình truyền tới.
Thân thể trùng cấp sáu run lên, râu khẽ run run, nó ngửa mặt lên trời gào thét, nó phải tuân theo lệnh của vương, phải giết chết nhân loại này, phải liều mạng!
Phút chốc toàn bộ trùng triều tựa hồ ăn thuốc kích thích, bắt đầu điên cuồng công kích nhân loại.
Nhóm thôn dân không thể không vội vàng phản kháng.
Lại một tràng chém giết bắt đầu.
Trùng cấp sáu cẩn thận đánh giá thực lực của mình cùng nhân loại này, cuối cùng phát ra một đạo sóng âm, sau đó từ trong góc nào đó đột nhiên xuất hiện một trùng to lớn.
Nó chính là con trùng biến dị cấp sáu vẫn luôn ẩn núp từ đầu đến giờ.
Áo Cổ Đinh vẫn luôn đề phòng nó.
Hiện giờ hai con trùng biến dị đã xuất hiện, Áo Cổ Đinh ngược lại không cẩn thận như trước nữa mà phóng xuất toàn bộ sát khí, bắt đầu cùng hai con trùng cấp sáu này chém giết sinh tử.
Không phải mi chết thì chính là ta sống.
Hai con trùng biến dị phối hợp rất ăn ý, một con chính diện một con đánh lén, mơ hồ đánh ngang sức với Áo Cổ Đinh.
Nếu là bình thường, Áo Cổ Đinh tuyệt đối không có cách nào dùng một chọi hai như vậy, thế nhưng không biết vì cái gì giờ phút này anh tràn đầy sức mạnh, so với trước kia còn mạnh mẽ hơn.
Trong mắt tràn đầy ý lạnh, kiếm kích quang tỏa ra khí lạnh nháy mắt phóng ra gai băng đáng sợ bắn về phía trùng biến dị.
Một con trùng biến dị cẩn thận né tránh, một con khác thì căn bản không thèm để tâm, hung hăng vọt tới.
"Phốc phốc...."
Gai băng dễ dàng đâm thủng lớp giáp xác của trùng biến dị, khí lạnh nháy mắt men theo huyết dịch lan tràn sâu vào bên trong, đông cứng huyết dịch cùng bắp thịt.
Động tác của con trùng biến dị cấp sáu kia nháy mắt trở nên chậm chạp cứng ngắc, cái đầu nhỏ của nó căn bản không hiểu được vì sao mấy cái gai yếu ớt đó lại có thể đâm xuyên lớp giáp xác thật dày của mình.
Chu Bách Triết thông qua chiếc lá nhỏ quan sát cuộc chiến, thấy làn sương đỏ biến mất lập tức cào đất đào chính mình lên.
Quơ quơ lá cây hất văng bụi đất dính trên người, lúc này Chu Bách Triết mới chú ý tới Áo Cổ Đinh đang chiến đấu với hai con trùng một lúc.
Nháy mắt đó cậu cảm thấy cực kỳ khâm phục.
Ngay lúc này, con trùng cấp sáu không bị thương đột nhiên ngưng tụ một quả cầu đen đáng sợ ở trong miệng rồi phun ra ngoài như súng máy.
Áo Cổ Đinh mơ hồ cảm nhận được làn sương đen này không bình thường, nhanh chóng né tránh.
Quả cầu đen rơi xuống đất, trực tiếp ăn mòn thành một cái lỗ to sâu cỡ một mét, phải biết quả cầu đen kia chỉ to cỡ quả bóng bàn mà thôi a.
Chu Bách Triết nuốt nước miếng, ai yêu, này cũng quá đáng sợ đi, đụng trúng một cái là teo luôn a.
Áo Cổ Đinh thấy vậy liền nhanh chóng ngưng tụ một tấm khiên băng, con trùng biến dị kia tựa hồ phát điên không ngừng phun hắc cầu, Áo Cổ Đinh giơ lá chắn băng chống đỡ.
Trái tim Chu Bách Triết nhảy lên tới cổ họng.
Hắc cầu lợi hại như vậy, cũng không biết lá chắn băng mong manh kia rốt cuộc có chống đỡ được hay không.
"Tê tê..."
Hắc cầu đập vào lá chắn phát ra âm thanh làm người ta đau răng.
Chu Bách Triết định thần nhìn lại, trái tim nhất thời rơi xuống vị trí cũ.
Hắc cầu kia mặc dù có năng lực ăn mòn cực kỳ đáng sợ nhưng đập vào lá chắn băng chỉ để lại một vệt đen nhàn nhạt, chứng tỏ lá chắn này vững chắc đến cỡ nào.
Thế nhưng Chu Bách Triết không biết năng lượng của Áo Cổ Đinh vì thế mà tiêu hao không ít, năng lực phòng ngự của lá chắn cũng không quá cường đại.
Mặc dù có thể chống đỡ hắc cầu nhưng chủ yếu dựa vào năng lượng thể mà anh không ngừng truyền vào lá chắn.
Nói cách khác, là năng lượng chống đỡ hắc cầu.
Lại có ba quả hắc cầu phun ra, sắc mặt Áo Cổ Đinh càng lúc càng ngưng trọng, ánh sáng từ kiếm kích quang phát ra cũng càng lúc càng ảm đạm hơn.
Chu Bách Triết vốn rất hưng phấn, thế nhưng thoáng chốc liền phát hiện không đúng.
Áo Cổ Đinh tựa hồ... lại cạn kiệt mana?
Chu Bách Triết quyết định thật nhanh, trực tiếp lủi qua.
Áo Cổ Đinh đang chống đỡ hắc cầu, tránh chúng ảnh hưởng tới thôn dân, dù sao cho dù là ai, trúng phải thứ này thì chết là không thể nghi ngờ.
Nháy mắt, bờ vai của anh trầm xuống một chút, một âm thanh trong trẻo trương dương có chút gấp gáp vang lên bên tai.
"Há miệng."
Thân thể Áo Cổ Đinh phản ứng trước đầu não, trực tiếp há miệng, tựa hồ có thứ gì đó bị nhét vào miệng, anh nhai nhai hai cái, phát hiện là ớt chỉ thiên.
Tròng mắt trầm xuống, chợt lóe lên ý tứ không rõ.
"Cố lên, tôi luôn xem anh a." Bên tai lại truyền tới âm thanh của Ớt đại vương.
Ngay sau đó bả vai nhẹ bổng, vị cay nhàn nhạt quen thuộc biến mất.
Phút chốc cảm giác buồn bã trống rỗng chợt nảy sinh trong lòng.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh tối sầm, nhanh chóng dập tắt cảm giác vô duyên vô cớ xuất hiện này, chuyên chú hấp thu sạch sẽ làn sương đỏ từ trong miệng tràn ra.
Năng lượng vốn tiêu hao sạch sẽ từ từ khôi phục, kiếm kích quang trong tay một lần nữa sáng lên cùng tỏa ra làn sương lạnh chứng minh anh lại một lần nữa tràn đầy sức mạnh.
Chu Bách Triết lại tiếp tục núp trong đống đất, giơ chiếc lá nhỏ lặng lẽ vây xem cuộc chiến.
Hồi phục mana xong, Áo Cổ Đinh lại có khí thế bức người, trực tiếp làm hai con trùng biến dị kia ý thức được sự thật đáng sợ.
Đó là chúng căn bản không đánh lại nhân loại này.
Căm phẫn nảy sinh trong lòng, mà lúc này lại có một làn sóng dao động truyền tới.
Râu của hai con trùng biến dị khẽ lay động, quả quyết điều khiển trùng triều tập trung bên cạnh, không để nhân loại đáng giận kia công kích mình.
Sau đó nhân cơ hội này, hai con trùng biến dị quyết định dùng tinh hạch mình làm đại giới, phát ra một kích toàn lực mạng đổi mạng với nhân loại kia.
Không có trùng triều công kích, áp lực của thôn dân nháy mắt biến mất, bọn họ không hẹn mà cùng chuyển tầm mắt về phía hai con trùng biến dị cấp sáu, không rõ là chuyện gì.
Áo Cổ Đinh nhíu mày, trực giác mách bảo có gì đó không đúng, anh dùng kiếm kích quang vội vàng giết đám trùng ngăn cản trước mặt, thế nhưng trùng triều thực sự quá nhiều, chúng dùng chiến thuật biển người để ngăn cản Áo Cổ Đinh tới gần.
Hai con trùng biến dị cấp sáu há to mồm, chậm rãi ngưng tụ năng lượng.
Một cỗ uy áp mang theo sát y đáng sợ tràn ra suýt chút nữa đè ép thôn dân quỵ xuống đất.
Rốt cuộc... xảy ra chuyện gì?