Như vậy... cậu có thể thả ga mà trang bức trâu bò.

Trưởng thôn mờ mịt hỏi: "Ớt, Ớt đại vương, ngài vừa mới nói vậy là ý gì?"

Đội trưởng đội săn ở bên cạnh khẽ giật giật, tai hơi dỏng lên, hiển nhiên cũng rất tò mò, ông lục lọi mớ tri thức về địa cầu cổ trong đầu nhưng không tìm được lời giải.

Lập quốc?

Nó là cái gì vậy?

Chu Bách Triết giải thích: "Những lời này rất nổi danh ở thế kỷ hai mươi mốt địa cầu cổ, cơ hồ là ai cũng biết, lập quốc là một thời kỳ lịch sự, tóm lại, sau khoảng thời gian đó, tất cả yêu quái không được cho phép thành tinh, bởi vì không hợp pháp."

Trưởng thôn lại càng tò mò hơn: "Vì sao a?"

Chu Bách Triết sâu xa nói: "Bởi vì truyền thông không cho phép."

Trưởng thôn mờ mịt.

Chu Bách Triết thấy vậy thì có chút hiếu kỳ hỏi: "Sao các người lại xa lạ với văn hóa cổ địa cầu như vậy, cứ như..." Nói tới đây, cậu có chút muốn nói lại thôi.

Cứ như hoàn toàn không biết vậy.

Này rõ ràng là không đúng, cho dù đã qua hai ngàn năm nhưng văn hóa địa cầu cổ không nên đứt đoạn thảm đến vậy, thậm chí ngay cả truyền thông đại danh đỉnh đỉnh cũng không biết?

Phải biết đây chính là ngành thần kỳ không thể không có ở thế kỷ hai mươi mốt.

Biểu tình trưởng thôn nhất thời có chút phức tạp, bắt đầu kể sự cố phát sinh trong hai ngàn năm này.

Hóa ra...

Hai ngàn năm trước địa cầu cổ dần dần bị diệt tuyệt, ngàn tận thế ập tới, nước biển dâng cao đắm chìm cả địa cầu.

Vì sinh tồn, mọi người ở các quốc gia đã tập họp lại, tập trung nhóm khoa học gia tinh anh nhất, hao phí hơn năm mươi năm rốt cuộc chế tạo được mẫu hạm hàng không khổng lồ, mang theo cả nền văn minh trốn chạy khỏi mẫu tinh.

Sau đó, mọi người rốt cuộc tìm thấy tinh cầu thích hợp để sinh tồn, thế nhưng tinh cầu này lại tồn tại rất nhiều trùng biến dị đáng sợ.

Vì chiến đấu với trùng biến dị để tranh giành chốn ở, nhân loại tử thương vô số, sau đó nhân loại bắt đầu có dị năng, rốt cuộc có thể xua đuổi trùng biến dị, sinh sôi phát triển ở tinh cầu này.

Nền văn minh và khoa học kỹ thuật cũng nhanh chóng phát triển, nhân loại rốt cuộc bước lên thời đại văn minh mới, mà tài liệu về địa cầu cổ đã bị thất lạc trong trận chiến trăm năm trước.

Thời gian qua cực nhanh, đảo mắt đã qua hai ngàn năm, mọi người chỉ biết mẫu tinh của mình gọi là địa cầu, đó là nơi tổ tiên nhân loại phát triển, ngoài cái đó ra thì chỉ còn chút tài liệu để nhân loại tương lai biết địa cầu cổ rốt cuộc có dạng gì mà thôi.

Tinh cầu mà tổ tiên sinh tồn nhất định là một thế giới rất tốt đẹp.

Nói đến địa cầu cổ, trưởng thôn vô thức lộ ra biểu tình khát khao, suy nghĩ bay xa, thầm lẩm bẩm: "Địa cầu cổ rốt cuộc có hình dạng thế nào nhỉ, không biết thần tiên có thật sự tồn tại hay không, nhóm tổ tiên nhất định đã từng thấy thần tiên..."

Đội trưởng đội săn cũng thực ước ao, đối với thần tiên trong truyền thuyết thì có chút tò mò, nếu ông cũng có sức mạnh thần kỳ như thần tiên thì tốt biết bao nhiêu.

Chu Bách Triết đơ mặt nói: "Tổ tiên các người tuyệt đối chưa từng thấy qua thần tiên."

Trưởng thôn ngẩn người, chậm rãi lắc đầu: "Ớt đại vương, ngài không hiểu đâu, ở địa cầu cổ nhất định có thần tiên tồn tại, mặc dù..."

Giọng điệu trưởng thôn dần nhỏ đi: "Mặc dù nhóm chuyên gia nói những câu chuyện thần thoại của địa cầu cổ đều là giả, căn bản không có khả năng tồn tại, thế nhưng đối với người tin tưởng thì khẳng định nó có tồn tại."

Chu Bách Triết tiếp tục đơ mặt, đung đưa cẳng chân hỏi ngược lại: "Tôi hỏi này trưởng thôn, làm sao ông khẳng định như vậy?"

Áo Cổ Đinh hơi nhíu mày, liếc mắt, tựa hồ đang đợi trưởng thôn nói tiếp.

Những sinh thần kỳ kia của địa cầu cổ sớm đã bị chứng minh là không tồn tại.

Trưởng thôn chăm chú nhìn Chu Bách Triết: "Bởi vì ngay cả ngài cũng đã xuất hiện, như vậy vì sao thần thoại lại không thể là thật?"

Chu Bách Triết nhất thời câm nín, lời này cậu không có cách nào phản bác.

Chỉ có thể nói: "Tuy nói là vậy nhưng hôm nay thiên địa linh khí gần như không còn, nhóm thần tiên sớm cũng đã biến mất không thấy nữa."

Lời nói này làm trưởng thôn có chút không hiểu, Chu Bách Triết chỉ có thể giải thích đơn giản: "Thần tiên cần thông qua linh khí để sinh tồn, sức mạnh của bọn họ cũng tới từ đó, thế nhưng vì linh khí biến mất nên bọn họ cũng biến mất."

Những thứ này trong tiểu thuyết địa cầu có một đống lớn, Chu Bách Triết tiện tay lôi một cái ra là có thể khoác lác cả ngày.

Dù những thứ này chỉ là giả tạo nhưng được nhiều tác giả chuyên tâm sửa lỗi, thoạt nghe vừa hợp lý lại chân thật.

Cho dù là trưởng thôn nghe thấy lời giải thích này, không những không chất vấn mà còn bừng tỉnh đại ngộ, suy nghĩ nói: "Ớt đại vương, ngài nói xem chúng ta có thể có dị năng có phải cũng vì linh khí thiên địa không?"

Chu Bách Triết nào biết câu trả lời, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Cái này... bản đại vương cũng không rõ lắm."

Trưởng thôn có chút mất mác gật đầu, nguồn gốc dị năng vốn là chuyện nhân loại rất hiếu kỳ, cũng không biết vì sao mình lại có, hoàn toàn không có chút ghi chép nào.

Tựa hồ tự nhiên xuất hiện vậy, vừa đột ngột lại quái dị, làm người ta có cảm giác không phù hợp.

Thế nhưng dị năng này mặc dù quỷ dị xuất hiện nhưng thật sự đã mang tới biến hóa long trời lở đất cho nhân loại, có khả năng giành lại quyền tự chủ.

Sau phút mất mác, trưởng thôn nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo chủ đề về điểm bắt đầu: "Ớt đại vương, ngài vẫn chưa nói câu kia rốt cuộc có ý gì?"

Có thể thấy trưởng thôn thật sự gấp gáp, nếu là trước kia, ông căn bản sẽ không hỏi thẳng như vậy.

Chu Bách Triết vốn không câu nệ tiểu tiết, vẫy vẫy lá cây nói: "Thời kỳ lập quốc có rất nhiều tinh quái, bọn họ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, từ từ tu luyện thành tinh, có được sức mạnh thần kỳ."

Vừa nói, cậu vừa chỉ mình: "Hiểu chưa?"

Khó trách Chu Bách Triết có gan lớn như vậy, nếu đổi lại là thế kỷ hai mươi mốt nói không chừng đã bị bắt lại đưa vào sở nghiên cứu, nghiên cứu cây ớt biết đi lại này, thuận tiện giải phẫu xem bên trong nó rốt cuộc có cấu tạo thế nào.

Thế nhưng thế giới tương lai không giống vậy, cậu ngạo mạn một phen như vậy nháy mắt làm thôn trưởng khiếp sợ, sau đó chính là không tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ Ớt đại vương chính là tinh quái trong truyền thuyết?"

Ý niệm đầu tiên trong đầu chính là, rốt cuộc cũng thấy được.

Chu Bách Triết mất tự nhiên gật đầu một cái, mang theo chút ngạo kiều.

Dù sao thì, một cây ớt, biết nói chuyện, biết nhúc nhích, thậm chí còn có nhiều sức mạnh không thể tưởng tượng như vậy, tất nhiên sẽ làm mọi người ở thế giới này kiêng kỵ. Cậu cần một bối cảnh hợp lý nhưng lại hoang đường, như vậy sẽ là một lớp mặt nạ an toàn.

Trưởng thôn có chút khẩn trương, lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay: "Vậy, vậy vì sao ngài lại ở trong vườn rau nhà A Ngưu? Còn nữa, ban đầu vì sao Ớt đại vương không thi triển thiên phú của mình, nếu sớm thi triển một chút thì nói không chừng đã có nhiều người thoát khỏi cái chết."

Chu Bách Triết nhất thời túa mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Cái này..."

Tựa hồ nhìn ra Chu Bách Triết khó xử, trưởng thôn mới hiểu ra vừa nãy mình đã làm gì, vội vàng giải thích không hỏi nữa.

Chu Bách Triết thầm thở phào một hơi, suy nghĩ một chút rồi vẫn giải thích: "Không phải tôi không muốn cứu thôn dân, mà là... khi đó, tôi vẫn chưa đủ mạnh."

Lời này làm trưởng thôn bừng tỉnh, Ớt đại vương sau khi lên cấp năm mới có thiên phú này, ấm ức trong lòng thoáng chốc bay biến.

Thật may mắn, Ớt đại vương không buông tha chúng ta.

Không làm ngơ chúng ta, ngược lại còn hỗ trợ giúp đỡ.

Càng nghĩ, trưởng thôn lại càng kích động, cảm kích không thôi.

Chu Bách Triết thầm lau mồ hôi, nếu còn trang bức nữa thì phỏng chừng da cũng nổ tung mất, vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Cái đó, trời đã tối rồi, hai người cũng về nghỉ ngơi đi."

Trưởng thôn vội vàng quan tâm: "Sáng sớm tôi đã chuẩn bị xong phòng khách cho ngày rồi Ớt đại vương."

Vừa nói, ánh mắt vừa chuyển qua Áo Cổ Đinh im lặng đứng bên cạnh: "Áo Cổ Đinh tiên sinh, ngài có thể vào ở nơi này, tạm thời không nên ở bên ngoài, dù sao cũng không an toàn, hơn nữa hoàn cảnh cũng không quá thoải mái."

Chu Bách Triết ở đâu cũng vậy, chỉ cần có đất là được, ngược lại Áo Cổ Đinh thì cần có chỗ ở thoải mái.

Cậu nhịn không được liếc mắt, quan sát sắc mặt Áo Cổ Đinh, định tìm hiểu tâm tư đối phương.

Sau sự kiện bị thôn dân bài xích, Áo Cổ Đinh liệu có bỏ qua hiềm khích trước kia, lựa chọn ở nơi này hay vẫn ở bên ngoài?

Trưởng thôn hiển nhiên cũng lo lắng chuyện này, trong lòng có chút thấp thỏm, có chút khẩn trương chà xát quần, lau mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay.

Chỉ mới một lúc thôi mà ông đã túa mồ hôi không biết bao nhiêu lần.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, bình tĩnh nói: "Ừm."

Trưởng thôn thở phào, có thể nói là quả cân đè nặng trong lòng đột nhiên biến mất, vui sướng không kể xiết, một người cường đại như vậy, nếu có thể kết giao thì dĩ nhiên phải cố gắng.

"Được được, vậy tôi lập tức dẫn đường giúp hai ngài." Trưởng thôn có chút chờ không được nói.

Chu Bách Triết nhảy xuống bàn, đi theo sau trưởng thôn, nhóm người nhanh chóng đi tới chỗ ở.

Trên đường, nhóm người không lên tiếng, chỉ có ánh trăng chiếu rọi xuống đất, ánh trăng đỏ như máu đặc biệt đáng sợ tô điểm quang cảnh xung quanh giống hệt như cảnh tượng trong phim ma.

Chu Bách Triết thân là một người đàn ông không sợ quỷ, thế nhưng nhìn cảnh tượng này cũng có chút sợ hãi, nhất là bóng cây mờ mờ ảo ảo ở xa xa hệt như sinh vật quái dị đang giương nanh múa vuốt.

"Ánh trăng nơi này không đẹp bằng địa cầu cổ."

Trong không gian tĩnh mịch, một âm thanh cảm khái đột nhiên truyền tới, đặc biệt trong trẻo lại có chút khoe khoang, rõ mồn một chứng minh chủ nhân âm thanh đó là Ớt đại vương.

Tâm đoàn người chấn động, nhất là trưởng thôn, ông khựng lại, xoay người, đôi mắt dưới trăng trông đặc biệt quỷ quyệt làm Chu Bách Triết phát hoảng, nhịn không được lùi về sau vài bước: "Trưởng, trưởng thôn, ông làm sao vậy?"

Lời này có chút khẩn trương, thậm chí còn có chút run rẩy.

Có thể thấy, Chu Bách Triết thật sự giật mình.

Không thể trách Chu Bách Triết nhát gan, thật sự là ánh trăng này thật sự quá kinh khủng.

Âm thanh trưởng thôn có chút căng thẳng, còn có chút khẩn trương: "Ngài, ngài đã từng thấy ánh trăng địa cầu cổ?"

Đội trưởng đội săn nghe vậy cũng giật mình, nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Chu Bách Triết nhất thời nghẹn lời, thở phào một hơi: "Dĩ nhiên, bản đại vương nhìn hơn mấy chục năm."

Không kiềm được, hô hấp trưởng thôn nhất thời ngừng một chốc, tay dần dần run rẩy: "Ngài... chính là tổ tiên sao?"

Tổ tiên?

Da đầu đội trưởng đội săn tê dại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, đầu óc trống rỗng.

Ông được thấy tổ tiên sống...

Khó trách thần thoại địa cầu cổ thần kỳ như vậy, khó trách Ớt đại vương lợi hại như vậy, biết bài tập thể dục buổi sáng của địa cầu cổ, như vậy hết thảy hết thảy đều giải thích hợp lý.

Ớt đại vương ở trước mắt chính là tổ tiên trong thần thoại truyền thuyết!

"Phốc" một tiếng, trưởng thôn cùng đội trưởng đội săn quỳ xuống, bộ dáng như mèo hoang đáng thương rốt cuộc tìm được bến đáp an toàn, khóc lóc nức nở, tìm kiếm an ủi cùng vuốt ve.

"Tổ tiên, ngài nhất định phải cứu chúng ta a." Trưởng thôn vừa lau nước mắt vừa nhìn Chu Bách Triết, ánh mắt vừa gian xảo lại đáng thương.

Hướng gió này... không đúng a.

Chu Bách Triết đơ mặt, cảm thấy ớt sinh thực xoắn xuýt.

Hại cậu muốn bạo ớt luôn.

"Tôi không phải tổ tiên ông." Chu Bách Triết sụp đổ nói.

Trưởng thôn chảy nước mắt nước mũi nói: "Ngài chính là tổ tiên."

Chu Bách Triết hắc tuyến: "Tôi thật sự không phải..."

Trưởng thôn lau nước mắt: "Vậy có phải ngài đã từng sống ở địa cầu cổ không?"

Chu Bách Triết không phản đối, trưởng thôn nói tiếp: "Từ đó đến giờ đã qua hai ngàn năm, ngài còn nói không phải tổ tiên? Ngài sống lâu như vậy, nhất định là thần tiên trong truyền thuyết."

"Tôi thật sự không phải." Chu Bách Triết tiếp tục nói.

Trưởng thôn hiển nhiên không tin, lau nước mắt, con ngươi đục ngầu tràn đầy khao khát, lẩm bẩm: "Trong truyền thuyết, thần tiên không có gì là không thể làm, có thể bay lên trời chui xuống đất, có pháp lực không thể tưởng tượng nổi, thiên sứ mà hôm nay ngài thị hiện nhất định cũng là pháp lực đúng không?"

Chu Bách Triết che mặt, mặt dày nói: "Trưởng thôn, ông sai rồi, tôi không phải thần tiên, tôi là ớt tinh." Noi xong còn run run lá cây chứng minh bản thân.

Trưởng thôn nhất thời cứng ngắc nghẹn lời: "..."

...*...