Mai Như bị bịt kín mắt nhét vào xe rác đẩy ra khỏi trường học, sau liên tục 1 tiếng quan sát camera và nhờ vào sự hỗ trợ của cảnh sát, mọi người đã tìm ra được hướng đi chính của kẻ bắt cóc.
Thế nhưng sau 1 tiếng lẫn vào trong thành phố không thể coi là nhỏ này, tên bắt cóc rốt cuộc đã đưa đi đâu và đã làm những điều tồi tệ gì với cô bé đây?
Trần Phương có chút thâm ý nhìn Viên San San đứng bên cạnh, ngón tay bất an vuốt ve cây kìm điện trong túi áo khoác.
Viên San San trước kia cho dù vô cùng cường thế, áp bách với Mai Như, thế nhưng chưa bao giờ là mối quan tâm với Trần Phương, nếu muốn cô có thể giải quyết Viên San San chỉ trong một nốt nhạc.
Mà bây giờ... Không chắc!
Nụ cười trên môi Viên San San vẫn chưa từng biến mất qua, an an tĩnh tĩnh mà chói mắt, mang theo hàn ý như có như không lạnh thấu xương.
“Viên Tâm Tâm.” Viên San San vẫn không rời mắt khỏi màn hình, khóe môi lại câu lên gọi tên chị gái của mình.
“Nếu chị cứu được Mai Như, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu đó của chị.” Viên San San nhẹ nhàng xoa bóp chiếc nhẫn trên tay, bóng tối che khuất một phần khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Thật sự?” Viên Tâm Tâm dừng lại động tác xoa xoa má trái, đôi mắt đỏ bừng tựa như dã thú thị huyết nhìn chằm chằm vào Viên San San.
Viên San San quay đầu lại, bước từng bước lại gần Viên Tâm Tâm, ánh sáng xanh lục trên tay lóe lên, khuôn mặt thiên sứ nở rộ một nụ cười lạnh lùng ngạo mạn.
“Chị là đang nghi ngờ lời nói của tôi? Của gia chủ tương lai của Viên thị?”
“Một lời đã định!” Đồng tử Viên Tâm Tâm hơi co lại, thế nhưng khát khao trong lòng lại lấn át cả lí trí, chấp nhận kí lên hiệp ước với ma quỷ trước mắt.
Viên San San là gia chủ được nhận định của Viên thị ngay từ khi con bé còn chưa ra đời. Mà cũng rất chính xác, ngay từ rất nhỏ, con bé đã biểu lộ ra thiên phú chưởng khống vô cùng kinh khủng, cùng với một cái đầu lạnh lùng vô cảm, trừ một trường hợp đặc biệt - Mai Như ra.
Có lẽ sau ngày hôm nay, Mai Như sẽ chỉ là nhược điểm duy nhất - tử huyệt của Viên San San!
Viên Tâm Tâm vuốt ve gò má nóng rát, xoay người rời đi trường học.
Mục Hi phải không?
Ha hả!
...
“Hệ thống camera toàn thành phố?” Ý Nhiên nghi hoặc nhìn cô. “Cậu không nghĩ tớ toàn năng đến mức ấy chứ, tớ đâu phải thánh thần gì đâu!”
“Vô dụng!” Thiếu Thần ở bên cạnh chêm vào một câu. Mục Du không nói gì, chỉ khinh khỉnh hừ một tiếng bày tỏ cảm xúc khinh bỉ.
“Câm mồm tên biến thái kia!” Ý Nhiên liếc lại.
“Không làm được?” Cô híp mắt nhìn Ý Nhiên. “Tôi không ngờ cậu lại vô dụng đến vậy đấy! Hay là những gì cậu nói trước đây chỉ là bốc phét huênh hoang?”
Ý Nhiên cắn cắn móng tay, cậu biết cô đang khích tướng với cậu, nhưng lại không thể ức chế được sự khó chịu trong lồng ngực.
Giỏi lắm, lúc nào cô cũng nắm được chặt chẽ tử huyệt của cậu!
Ý Nhiên vẫy tay với một bảo tiêu bên cạnh, hắn hiểu ý mang đến trước mặt Ý Nhiên một chiếc máy tính xách tay màu đen.
Thực chất Ý Nhiên không phải chỉ là theo dõi cuồng, cậu còn là cuồng hacker. Cô biết rõ ràng năng lực hacker của cậu có thể dễ dàng đánh cắp thông tin của hệ thống camera toàn thành phố, cho nên mới khích bác cậu như vậy.
Nhưng là nam nhân (cho dù hiện tại còn chưa đủ tuổi làm nam nhân) sẽ không bao giờ ăn thiệt thòi, Ý Nhiên phiêu phiêu nhìn hai người đang dính chặt lấy cô, ánh mắt đen tối lấp lánh.
“Tớ muốn một phần thưởng!” Ý Nhiên đáng thương hề hề nhìn cô.
Thiếu Thần và Mục Du ngay lập tức bật người dậy ý đồ ngăn chặn sự việc sắp phát sinh, lại không kịp.
“Được, tùy cậu.” Cô cũng cảm thấy thật thiệt thòi cho Ý Nhiên, lẳng lặng gật đầu.
Xong!
Cả hai tên còn lại đầu to bằng cái sàng, ngốc lăng lăng trợn mắt nhìn vẻ mặt đắc ý sắp lên trời của Ý Nhiên.
===