Vì ánh sáng hắt vào phòng làm chân mày Hạ Tử Di nhíu chặt lại, cô lấy tay che đi nhưng cô bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhứt và chỗ đau nhất là hạ thân. Cô bỗng trợn mắt, ôi mẹ ơi, chuyện tối hôm qua?

Hạ Tử Di khiếp sợ với suy nghĩ vừa hiện lên kèm theo hình ảnh tối hôm qua. Cô sợ hãi đến độ bật dậy, vì bật dậy quá mạnh nên hạ thân cô đau không chịu nỗi đã vậy cô cảm thấy hình như thứ gì đó đang chảy ra.

Hạ Tử Di đau đến cắn răng, cô lại nhìn xuống thân thể mình không mảnh vải, vậy là ngày hôm qua tất cả mọi chuyện điều đã xảy ra? Cô cười chua xót, cô tại sao lại để anh ta làm vậy? Cô đây là bị gì vậy?

Hạ Tử Di lại nhìn bên cạnh thì chẳng thấy ai, một lần nữa cô cười nhếch mép. Bỗng cửa phòng mở ra, Phong Đinh Mặc bước vào với bộ đồ vest màu xám, anh nhìn cô mỉm cười:

“ Em đã dậy rồi? Đói không?”

Hạ Tử Di ngước mặt nhìn anh, gương mặt chẳng biểu hiện cảm xúc gì, cô nhìn anh:

“ Ừ, tôi đói rồi”

“ Tôi rất thích em ngoan ngoãn như vậy” Phong Đinh Mặc tâm trạng đã tốt còn tốt hơn khi thấy cô nghe lời. Anh gọi người hầu mang đồ ăn vào cho cô xong sau đó anh chỉ nói với cô:

“ Anh đi làm, em ở nhà ngoan ngoãn, ngày mai chúng ta sẽ đăng kí kết hôn và tổ chức đám cưới nên em nhớ ngoan ngoãn mà ở nhà cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra khỏi đây” nói xong anh đi mất.

Trong phòng chỉ còn lại mình Hạ Tử Di, cô mệt mỏi thở dài, có thể sẽ có người thắc mắc sao cô không phản kháng? Vậy nếu cô phản kháng cô nhận lại được gì? Có phải chỉ nhận lại chỉ là tổn thương bản thân mình? Nên cô chọn cách nghe lời nhưng cô cũng chẳng phải dạng ngồi đó cho người khác muốn làm gì thì làm, cô sẽ đợi đến khi anh ta tin cô và thả lỏng cảnh giác thì lúc đó có muốn tìm cô cũng không được.

Hạ Tử Di nghĩ ra kế hoạch đơn giản như vậy đó và nhiều khi đơn giản nó còn hiệu quả hơn phức tạp nhiều. Còn về việc cô đi đâu? Thì thoát được đi rồi tính. Bây giờ thì cô cần đi tắm, nghĩ là làm, Hạ Tử Di đứng dậy ra khỏi giường, thân thể cô không vững vàng được vì hạ thân rất đau, cô chỉ đành cố gắng lết vào phòng tắm.

Lúc Hạ Tử Di tắm rửa thay đồ xong và đi ra phòng tắm thì cũng là lúc cô người hầu bưng đồ ăn lên. Và cũng như cô nói từ trước, cô không muốn hành hạ bản thân, cô cần bản thân thật khỏe để chạy trốn và cô cần thật ngoan ngoãn để anh ta thả ba mẹ cô ra.

Hạ Tử Di ăn xong bữa sáng thì cô cũng chẳng biết làm gì, cô nằm trên giường mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Chán đến độ cô lăn qua lăn lại một hồi vẫn thấy chán, cô bực bội đứng dậy ra ngoài cửa, vặn vặn thì thấy cửa bị khóa, cô bực bội, lần đầu tiên cô bị người khác nhốt như vậy. Bực bội là anh ta dám cắt dây điện tivi, bà mẹ nó chứ.

Hạ Tử Di bực bội đi loang quanh trong phòng, cô chán, cô chán quá, cô muốn ra ngoài, nằm mếu máo trên giường lại nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô lật đật ngồi dậy thì giờ cô mới để ý trên bàn có cái điện thoại, như một vị cứu tinh cô chột lấy điện thoại đặt lên tai:“ Alo?”

“ Em đang làm gì đó?” mọi sự hớn hởn của cô không cánh mà bay nhưng cô bỗng nghĩ ra một cách, cô giở giọng làm nũng:

“ Mặc, em muốn ra khỏi phòng được không?” Phong Đinh Mặc bất ngờ thì cô làm nũng như trước với mình và anh cũng rất vui:

“ Không được, chờ đến khi đám cưới xong anh sẽ cho em ra khỏi phòng ( nhưng không phải khỏi nhà)” câu nói sau cùng anh không nói ra.

“ Nhưng em chán, em muốn ra khỏi phòng!”

“ Thôi ngoan nào, hay em thích cái gì anh mua cho em?”

“ Anh gắn lại tivi cho em”

“ Ừ, vậy em chờ anh nha”

“ ok anh, bye anh”

“ hôn anh đi”

“ Chụt”

“ Ngoan” nói xong anh cúp máy, còn cô ngồi rợn cả người, ôi mẹ ơi sến súa, mình cũng nên đi làm diễn viên đi là vừa nhưng bù lại anh ta đang tin mình há há há. Còn bây giờ thì làm cái quái gì đây? Điện thoại này không phải của cô, đã vậy nó chẳng có trò gì trong đây, đang lúc suy nghĩ miên man thì cô nghe có tiếng quát lớn ở dưới và hình như là giọng nữ giới:

“ CÁC NGƯỜI TRÁNH RA, TÔI LÀ PHU NHÂN TƯƠNG LAI Ở ĐÂY MÀ MẤY NGƯỜI DÁM NGĂN CẢN TÔI VÀO NHÀ?”

Hạ Tử Di ngồi dậy đi lại gần cửa, rồi áp tai lên nghe xem bên dưới có chuyện gì. Cô vừa áp tai vào thì nghe một giọng của ông quản gia vang lên:

“ Xin thứ lỗi thưa tiểu thư, phu nhân của chúng tôi đang ở trên phòng và đang nghỉ ngơi nên mong tiểu thư ra khỏi đây cho”

“ Ông nói gì? Phu nhân đang ở trên phòng? Ông mắt bị mù sao? Hay tai nghe không được rõ? Tôi mới là phu nhân của mấy người! Mà khoan, ông nói vậy có nghĩa là có người đàn bà khác ở trên lầu? “

Sau đó có chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập lên đây cùng với tiếng ông quản gia:

“ Xin tiểu thư dần bước, tiểu thư đã quá đáng lắm rồi”

“ Hừ, để tôi giải quyết con tiện nhân ấy!”

Và lúc này cô đã nghe tiếng chân dừng lại trước phòng của cô cùng với tiếng đập cửa:

“ Con tiện nhân mày ra đây cho tao, tiện nhân...”

“ Mời tiểu thư bước ra khỏi đây trước khi tôi dùng đến bạo lực”

“ Hừ, tôi không bước ra khỏi đây trừ khi tôi gặp được con tiện nhân này”

Hạ Tử Di cảm thấy nhức đầu vì sự ồn ào bên ngoài nên cô nói vọng ra:

“ Ông quản gia mở cửa cho cô ta vào đi”

“ Thưa phu nhân nhưng ông chủ...”

“ Tôi sẽ gọi điện nói sau với ông chủ của ông”

“ Vâng thưa phu nhân”

Chờ lúc cửa phòng mở ra thì cô đã đi lại ghế sopha ngồi, bước vào phòng là một cô gái có mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng với bộ đầm xanh nhạt, nói chung cũng rất xinh đẹp đi nhưng hình như cô thấy gương mặt này cùng với vóc dáng này ở đâu rồi thì phải? Bỗng đầu cô lóe lên một hình dáng, đây chẳng phải là người cô từng thấy 5 năm trước trên ghế shopha cùng Phong Đinh Mặc thở dốc sao? Ồ, cô bị người khác đến đánh ghen đây này, nực cười nhỉ?

Hạ Tử Di mặt lạnh đi một ít khi nhìn cô gái trước mặt nhưng cô ta có giá trị lợi dụng để giúp cô thoát khỏi đây. Hạ Tử Di thay đổi sắc mặt khi tìm thấy đối tượng giúp mình, cô chỉ mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái trước mặt cũng đánh giá cô, cô gái này vừa nhìn qua cô đã hiện lên sự đố kị rất lớn rồi. Cô gái đi lại, chỉ thằn vào mặt cô quát:

“ CON TIỆN NHÂN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ”

Hạ Tử Di điềm nhiên nhìn cô gái sau đó cô nói rất từ tốn:

“ Có gì ngồi xuống rồi nói, ba mẹ cô không dạy cho cô cách khi giao tiếp với người khác sao?”

Cô gái mặt mày nhăn lại còn hung tợn hơn lúc trước quát:

“ CÁI LOẠI CƯỚP CHỒNG NHƯ MÀY TAO KHÔNG CẦN ĂN NÓI LỊCH SỰ”

Cô cười nhếch mép nhìn cô gái với ánh mắt lạnh:

“ Bằng chứng nào cô khẳng định tôi cướp chồng?”

“ Tao...tao...”

“ Co không có bằng chứng thì đừng ăn nói hàm hồ, giờ cô có thể ngồi đối diện với tôi để nói chuyện rồi chứ?”

Cô gái mặt mày nhăn lại, dậm chân ngồi đối diện cô. Hạ Tử Di hài lòng nhìn cô gái hỏi:

“ Cô tên gì? “

“ Tại sao tôi phải cho cô biết?”

“ Vậy giờ tôi gọi cô là gì cũng được phải không?”

“ Hừ, tôi tên Phạm Thi Yến “

“ Hạ Tử Di, vậy giờ cô muốn nói gì với tôi?”

“ Tôi muốn nói tôi là vợ sắp cưới của Phong Đinh Mặc nên mong cô có thể rời khỏi đây cho”

Hạ Tử Di nghe xong cũng chỉ cười nhếch mép nhìn Phạm Thi Yến:

“ Ồ vậy sao? Tôi cũng muốn rời đi lắm nhưng không thể “

Phạm Thi Yến nhíu mài hỏi:

“ Tại sao lại không thể?”

Hạ Tử Di mắt hiện lên ý cười nhìn Phạm Thi Yến:

“ Nếu tôi nói ra, cô sẽ giúp tôi chứ?”

“ Được, tôi sẽ giúp chỉ cần cô đi khỏi Phong Đinh Mặc”

“ Vậy thì lại gần đây”

Hạ Tử Di chỉ tay vào chỗ bên cạnh mình ý kêu Phạm Thi Yến qua, Phạm Thi Yến nhíu mài đi qua ngồi kế cô, cô ghé sát người Phạm Thi Yến và nói thầm kế hoạch của mình. Sau khi Phạm Thi Yến nghe xong gật đầu:

“ Được tôi sẽ cố gắng cứu ba mẹ cô ra khỏi đây và đi đến nơi không ai biết, còn cô tôi sẽ cố tạo cho cô cơ hội rời đi “

“ Tốt, tôi sẽ chờ tin tức từ cô. Mà cô cũng đừng lo chỉ cần xong kế hoạch này tôi sẽ biến mất khỏi đây và rời xa Phong Đinh Mặc như cô muốn nên trong thời gian này cho dù cô có thấy tôi với Phong Đinh Mặc thì hãy lơ đi đi và đừng quan tâm, cô chỉ cần làm thật nhanh thì tôi càng rời xa anh ga càng nhanh “

“ Được, hãy chờ kết quả của tôi, nhanh thôi vì tôi không muốn hai người ở cạnh nhau”