Hoàng Phủ Nhuận siết quyển 《 Sách trị quốc 》 trong tay, ngón trỏ và ngón cái để bên trán và trên xương gò má, rèm mắt buông xuống, nửa mở nửa khép, tựa như đang nghỉ ngơi, lại tựa như đang suy nghĩ rất lung. Khung cửa xe rỗng chạm trổ mai đỏ cố ý để mở, bức màn bị gió lạnh thổi bay phần phật. Mái tóc dài của người đàn ông tung bay dưới sự âu yếm của cuồng phong, toát lên vẻ đẹp phóng đãng hỗn độn và tà mị.

Đột nhiên, chàng nghe thấy thái giám bên ngoài gào mấy tiếng “Dừng tay” bằng chất giọng the thé.

Hoàng Phủ Nhuận không để bụng, mí mắt cũng chẳng thèm nâng chút nào. Chàng nghĩ thầm chắc cùng lắm thì lại có đám trộm cướp không có mắt ở đâu nhảy ra, hoặc là phường nghịch tặc muốn mưu phản đây. Nhưng mãi một lúc lâu mà vẫn chưa có tiếng đánh nhau, thái giám tổng quản Cao Thường Hỉ theo hầu ngoài xe ngựa nói: “Bệ hạ, phía trước có nữ thổ phỉ cướp bóc dân lành.”

Hoàng Phủ Nhuận “Hả?” một tiếng, mở to mắt.

“Bệ hạ, thổ phỉ đã bị người của chúng ta bắt rồi. Người bị đánh cướp là một…… là một chàng trai rất đẹp. Hắn nói là mình thầy lang vừa xuất sư không lâu, lên núi hái thuốc, nhưng gặp phải thổ phỉ đánh cướp. Hắn còn nói hai ả thổ phỉ này thấy hắn ta đẹp trai, muốn đưa hắn ta lên núi làm chồng áp trại cho trại chủ ạ.”

Hoàng Phủ Nhuận: “……”

“Bệ hạ, thầy lang nhỏ này đáng thương quá, xin hỏi nên xử lý hai nữ thổ phỉ kia thế nào đây ạ?” Cao Thường Hỉ nói.

“Lột da, đút cho con trai trẫm ăn.”

Giọng nói của người đàn ông tỉnh bơ phỉnh phờ, như thể đang nói trẫm đói bụng, mang bát cơm lên đây, nhưng Cao Thường Hỉ nghe mà thấy lạnh cả sống lưng.

Lão cảm thấy mình hầu hạ Hoàng Phủ Nhuận lâu thế rồi mà còn chưa chết, quả là Diêm Vương gia chê cái mạng của lão thối.

Nói là đút cho con trai ăn, nhưng vị bạo quân điện hạ này không có con trai, mà ý chàng là hai con sư tử bờm đen được săn về từ phía Nam.

Bởi vì một hôm nọ Hoàng Phủ Nhuận tự dưng nổi lòng thương xót với sinh mệnh nhỏ nhoi của đám tướng sĩ nhà chàng, nên lúc đi săn ở phía Nam, chàng cố ý săn hai con sư tử con lông đen dữ dằn. Rồi chàng tìm kẻ thuần thú thuần hóa chúng, chuyên dùng chúng để đối phó với bầy sói mỗi lúc chàng nghỉ qua đêm trên núi rừng.

Hai con mãnh thú này được nuôi lớn nhờ biết bao máu thịt của đám tử tù.

“Dạ.” Cao Thường Hỉ lên tiếng, xoay người vung bàn tay lên, lệnh cho thị vệ áp giải hai nữ thổ phỉ đi xử lý ở chỗ xa xa một chút, miễn để bốc mùi tới vạn tuế gia nhà họ.

Nhụy Bạch Y và một “nữ thổ phỉ” khác bị áp giải đi.

Bán Sâm Lang thấy thế, đôi môi hơi phai màu son bèn cong lên. Gã được hai tiểu thái giám đỡ lên, lập tức ho khan vài tiếng rũ rượi.

Cao Thường Hỉ đi qua ngắm nghía mặt gã cẩn thận, càng nhìn càng cảm thấy chàng trai trẻ này có dung mạo tựa Phan An, bệ hạ nhìn thấy nhất định sẽ thích. Lão bèn nhất mực suy nghĩ cho nửa thân dưới của Hoàng Phủ Nhuận, lớn gan kêu người đỡ thầy lang nhỏ này tới trước cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá kia.

“Bệ hạ.” Cao Thường Hỉ gọi một tiếng.

Hoàng Phủ Nhuận nâng mí mắt lên.

Cao Thường Hỉ vội nói ngay chuyện quan trọng: “Bệ hạ, thầy lang nhỏ này đáng thương quá, vết roi quất trên người hắn rất là nghiêm trọng. Bệ hạ, ngài muốn nhìn một cái không ạ?”

Ngước lên liếc một cái thôi, bệ hạ, ngài nhất định sẽ thích đấy ạ.

Nếu không phải lão cực kì tự tin với diện mạo của thầy lang nhỏ, Cao Thường Hỉ thật sự không dám đến quấy rầy sự thanh tịnh của Hoàng Phủ Nhuận.

“……”

Để phù hợp với hình tượng, Hoàng Phủ Nhuận cuối cùng vẫn “Ờ” một tiếng. Hai tiểu thái giám lập tức tiến lên theo ánh mắt của Cao Thường Hỉ, tháo rèm xe thay Hoàng đế bệ hạ của họ, để chàng thấy rõ gương mặt tuấn mỹ của thầy lang.

Bán Sâm Lang nhất thời thấy lo ngay ngay, hai chân run rẩy không kiềm chế được. Tuy rằng gã rất tự tin với vẻ đẹp của mình, nhưng kẻ sắp đối mặt lúc này là tên bạo quân giết người không chớp mắt kia. Nhỡ gã chọc bạo quân không hài lòng chỗ nào, bạo quân sẽ lột da gã mất, nhưng biết làm sao cho phải đây.

Chân gã vừa run, trái tim cũng run rẩy theo cùng.

Quốc sư nước Ô Tang ẩn trong nơi tối tăm, cải trang thành tiều phu lên núi đốn củi nhìn chằm chằm màn này. Lão ta nheo đôi mắt già nua, thấy chuyện tiến triển thuận lợi như dự đoán, khóe mắt lão ta cong lên, ép ra mấy nếp nhăn ở đuôi mắt.

“Á!”

Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Cao Thường Hỉ lăn người long lóc, chắn trước xe ngựa, kêu “Hộ giá!”, tưởng có thích khách nhảy ra từ chỗ nào.

Khuỷu tay Hoàng Phủ Nhuận đè lên đầu gối, nắm tay to của chàng nửa chống lên cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn quanh quất. Đột nhiên chàng muốn xem thử kẻ nào đang chán sống đòi chết đây, ai ngờ bóng hình ánh vào mắt chàng lại là một thiếu nữ mảnh khảnh, mặt mày xấu xí toàn nốt rỗ.

Cây roi trong tay thiếu nữ vung lên, quật vào người hai tên thị vệ, chiếm thế thượng phong. Thống lĩnh sửng sốt trong chốc lát, ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ tức khắc kéo cung, đồng thời nhắm về phía thiếu nữ kia.

Thầy lang nhỏ đứng trước xe ngựa, mắt đỏ hoe, vọt tới trước mặt chàng: “Bệ hạ, chính là ả! Chính là ả! Huhuhu bệ hạ ơi, ngài xem người tôi này, chỗ này chỗ này, rồi cả chỗ này nữa, đều là do ả quất cả đó, ả đúng là quá độc địa! Bệ hạ phải cẩn thận! “

Cao Thường Hỉ nói: “Nô tài tưởng ai, hóa ra là nữ cướp kia. Một ả cướp thôi, bắn chết luôn đi. Quấy nhiễu thánh giá, tội đáng chết vạn lần.”

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, mũi tên trong tay đám thị vệ bay vút đi như ý lão, bắn thẳng về phía nữ thổ phỉ cục súc kia.

Nhụy Bạch Y thấy thế, ấn mũi chân xuống đất nhảy lên không trung, dùng chiếc roi dài trong tay quét hết đống tên nhọn dày đặc đang bay tới.

Nhưng những chiêu mà nàng dùng để đối phó đều là kĩ xảo, hình như thân thể gốc này không ổn lắm, lâu rồi không luyện tập, chân cẳng cũng không được linh hoạt, xuyên đến thế giới này rồi nàng cũng không thể vận dụng pháp thuật. Không bao lâu sau, vai trái của nàng bị một mũi tên ngắn đâm phải. Nàng ngã xuống mặt đất, thị vệ trước mặt xông tới chỉ trong nháy mắt, vây nàng ở giữa. Những thanh kiếm dài bên hông họ đồng loạt rút ra, ánh bạc đâm vào tròng mắt.

Nhụy Bạch Y không để tâm. Tay nàng cầm mũi tên, vừa chuẩn bị rút mạnh nó ra thì nàng chợt phát hiện mũi tên này có độc. Sức lực của nàng bị độc tính mạnh rút đi gần hết, mấy giọt máu chảy xuống từ khóe môi nàng.

“Bệ hạ, huhuhu ngài nhất định phải giết nữ thổ phỉ này đi!” Một thiếu niên xinh đẹp trắng nõn sạch sẽ chạy tới, lã chã chực khóc chỉ vào nàng.

Cơn đau khiến trán Nhụy Bạch Y rịn ra những giọt mồ hôi li ti trong suốt. Mồ hôi quyện cùng những nốt rỗ nàng vẽ bằng mực nước trên mặt để thay đổi dung mạo, khuôn mặt nàng tức khắc trở nên càng khó coi hơn. Một đôi mắt long lanh tinh xảo khảm trên khuôn mặt như vậy, có vẻ phí phạm của trời.

Ngay lúc té xỉu, nàng thấy một đôi giày bó màu vàng chói đi đến trước mặt nàng.

……

Trong lều trại màu vàng chói được dựng tại chỗ, khói trong lò lượn lờ, một đám tiểu thái giám và mấy thôn phụ bị bắt tới tạm thời đang bận bịu trong ngoài, bước chân vội vàng.

Một chàng trai trẻ tuấn mỹ dáng vẻ thư sinh đang run bần bật quỳ cạnh giường, cổ rụt vào trong áo.

Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Hoàng Phủ Nhuận gõ lên đầu gối, chàng tựa như một con mèo lười biếng, đôi lông mày rậm khẽ nhướng lên, “Ngươi không phải là đại phu sao, sao vậy, đến một mũi tên độc cũng không dám rút à?”

Cổ của Bán Sâm Lang lại rụt xuống một chút.

Hoàng Phủ Nhuận rốt cuộc không còn kiên nhẫn, đá phắt gã đi, “Tránh ra.”

Bán Sâm Lang phủ phục trên mặt đất, toàn thân run lên, lại lớn gan nói: “Bệ hạ, ngài hồ đồ rồi!! Ả là thổ phỉ, thổ phỉ đấy! Là một con ả thổ phỉ suýt thì giết hại bao người! Bệ hạ, sao ngài còn muốn cứu ả ta?!”

Hoàng Phủ Nhuận đột nhiên cảm thấy nhức trán, chàng giơ tay xoa xoa, “Kéo ra ngoài.”

Cao Thường Hỉ trưng ra cái mặt táo bón, lập tức ra hiệu với mấy tiểu thái giám, vung bàn tay lên.

Đám tiểu thái giám nài ép lôi kéo Bán Sâm Lang ra ngoài.

Hoàng Phủ Nhuận nhìn “nữ thổ phỉ” có gương mặt đen sì sì trên giường, giọng nói không nghe ra là vui hay giận: “Gọi thái y đi cùng lại đây.”

“Cái này……” Cao Thường Hỉ trợn mắt.

Bệ hạ muốn cứu ả nữ thổ phỉ này ư?! Là thổ phỉ cũng thôi, đã thế lại còn xấu gái, mà thôi xấu gái cũng được, nhưng ả ta là đàn bà đấy!

Bệ hạ…… Đàn bà.

Dù thế nào Cao Thường Hỉ cũng không thể liên hệ hai từ này với nhau được.

“Đi.” Hoàng Phủ Nhuận lại thờ ơ phun ra một chữ.

Thấy Cao Thường Hỉ còn sững sờ đứng đó, giọng chàng lạnh đi mấy độ, “Còn không đi, cô ta sẽ chết đấy.”

Cao Thường Hỉ vội vàng vung tay lên, lập tức có mấy tiểu thái giám run chân lao ra ngoài.

Giữa lúc Nhụy Bạch Y mơ màng, nàng cảm giác có hai ngón tay dài lạnh lẽo mở miệng nàng ra, nhét một chiếc khăn có hương thảo mộc vào miệng nàng. Ngay sau đó là một cơn đau nhói lên từ vai trái, khiến nàng miễn cưỡng tỉnh lại.

Một bàn tay lớn duỗi tới cầm lấy cổ tay đang định nhúc nhích của nàng.

Mũi tên độc trên vai trái được một ông lão có chòm râu trắng tinh rút ra. Nàng nằm ở một nơi xa lạ, phu quân Ngụy Nhuận của nàng ngồi bên mép giường.

Nói chính xác thì đó không phải là phu quân nàng, mà là bạo quân Nhuận căn bản không nhớ được nàng là ai.

Bạo quân Nhuận đang nhìn nàng chằm chằm.

“Bệ hạ, cũng may độc chưa xâm nhập vào chỗ yếu hại, vi thần sẽ dùng châm bức hết độc tố còn lại của cô ta ra.” Lão thái y nói.

Hoàng Phủ Nhuận dịch ánh mắt đi, ngón tay dài điểm điểm lên cằm, “Ờ” một tiếng.

Nhụy Bạch Y lẳng lặng nằm đó, để thái y châm kim cho nàng. Từng cây kim thuốc vừa to vừa thô cắm lên đầu ngón tay nàng, lông mày nàng không hề nhăn chút nào, cuối cùng mười ngón tay đều bị cắm đầy kim. Đến đám người hầu đứng cạnh nhìn mà còn thấy đau, vậy mà Nhụy Bạch Y lại không có phản ứng gì, tựa như một người bị hoại tử đang tỉnh táo.

Họ hừ một tiếng, cũng phải mà, không khỏi nói thầm trong lòng: Không hổ là nữ thổ phỉ.

Hoàng Phủ Nhuận xem cực kì say mê, cuối cùng còn xem đến mức chàng hơi đau lòng. Cảm xúc này vừa xuất hiện, toàn bộ tâm trí chàng đều đóng băng, hết thả lỏng rồi lại căng chặt, tựa như một sợi dây đàn tản mạn, đột nhiên một ngày kia được ngón tay mềm dẻo chạm vào, phát ra âm điệu.

“Cô không sợ đau à?”

Giọng nói quyến rũ của người đàn ông vừa vang lên, nhiệt độ trong trại lại lập tức hạ xuống.

Nhụy Bạch Y đưa đôi mắt đen lúng liếng nhìn chàng. Một lúc lâu sau, nàng vẫn chẳng đáp câu nào, những người ở đây đều hít vào một hơi.

Họ tạm thời cho là nữ thổ phỉ này đau quá tê liệt rồi, không có sức trả lời bạo quân điện hạ nhà họ nữa, chứ không phải là gan lớn quá chán sống rồi.

Hoàng Phủ Nhuận đột nhiên bật cười, nói: “Thật là một con nhóc thú vị.”

Một giọt nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống từ khóe mắt nàng. Nhụy Bạch Y rốt cuộc bứt đủ sức để trả lời chàng một chữ “Đau”.

Giọt lệ kia chẳng vì nhẽ gì khác, chỉ là tại đau quá nên chảy ra thôi. Nàng có phải là gỗ đâu, sao lại không cảm giác được đau đớn kia chứ, chẳng qua nàng không phải là kẻ gào thét khi bị đau, hơn nữa nàng lại sợ đau.

Một từ “Đau” yếu ớt vô lực không chút giả vờ này khiến gương mặt vẫn vương ý cười của Hoàng Phủ Nhuận nháy mắt chùng xuống, trái tim chàng dường như thắt lại, đôi mày chàng nhăn lại.

“Còn chưa xong à?” Hoàng Phủ Nhuận quay đầu, liếc về phía lão thái y.

Chòm râu của lão thái y run lên, ông ta vội trả lời: “Bệ hạ, còn, còn phải chờ thêm nửa canh giờ nữa mới xong ạ.”

“Không thể nhanh hơn chút à?” Biểu cảm của Hoàng Phủ Nhuận lạnh đi.

“Dạ thưa……” Lão thái y lau mồ hôi trên trán, trả lời theo đúng hành vi chức trách thường ngày: “Bệ hạ, nhanh, nhanh không được đâu ạ, không thể nhanh được ạ. Nếu không bức hết độc ra, cô ta sẽ chết.”

Hoàng Phủ Nhuận âm trầm ngồi đấy, không nói gì.

Nửa canh giờ chịu đựng trôi qua, “nữ thổ phỉ” bị thương khổ sở, bạo quân Nhuận khổ sở, mà một đống nô tài và lão thái y chờ trong lều lại càng phải khổ sở chịu đựng.

Trong nửa canh giờ này, không khí rét lạnh căm căm, khiến họ có ảo giác lỡ như nữ thổ phỉ trên giường kia xảy ra cơ sự gì thì bạo quân nhất định sẽ chém họ chết tươi ngay.

Vừa đến giờ, lão thái y lập tức run rẩy rút sạch sẽ kim thuốc trên đầu ngón tay Nhụy Bạch Y ra. Đám tiểu thái giám mang đống máu đen nhỏ giọt từ đầu ngón tay Nhụy Bạch Y ra ngoài.

Đôi môi đen sì của Nhụy Bạch Y khôi phục màu máu, hàng mi vừa dày vừa dài giần giật, nàng mở mắt ra.

Không biết Hoàng Phủ Nhuận đã đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài từ lúc nào, chỉ để lại mỗi lão thái y và một thôn phụ sắp run thành cái sàng.

“Ngươi, bịt kín mắt lại.” Hoàng Phủ Nhuận liếc Lão thái y.

“…………” Lão thái y kinh ngạc ngây ra. Vết thương trên vai nữ thổ phỉ này còn chưa băng bó mà, bịt kín mắt thì ông ta còn trị thế nào được nữa?! Thử thách y thuật của ông ta đấy ư?

“Hửm?”

Lão thái y không dám chần chờ, vội vàng lấy một chiếc khăn ra khỏi cổ tay áo, run rẩy che mắt lại.

“Ngươi, lại đây.” Người mà Hoàng Phủ Nhuận gọi lúc này chính là thôn phụ kia.

“Dạ dạ dạ dạ dạ, dạ……” Thôn phụ “dạ” rất lâu, mới giãy giụa dịch người lên, thân hình run như sắp ngất xỉu đến nơi.

“Cởi xiêm y của cô ta ra.” Hoàng Phủ Nhuận nói.

“Hả?!” Thôn phụ càng run tợn.

Lão thái y: “……”

Cuối cùng thôn phụ không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo kinh người của Hoàng Phủ Nhuận, bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Hoàng Phủ Nhuận thở dài, “Xem ra chỉ có thể để trẫm tự mình hầu hạ thôi.”

Lão thái y: “……”

======

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng Phủ Nhuận: Xiêm y của vợ, chỉ trẫm mới được cởi thôi.

[HẾT CHƯƠNG 2]