*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng thứ ướt rượt kia chọc rất nhẹ, nhưng bị chạm vào mặt như vậy vẫn ngứa không tả, thế là Nhụy Bạch Y tỉnh dậy vì bị chọc.

Lúc tỉnh dậy, trước mắt nàng là một cái mặt bự trông giống con chó vàng to trong mơ như đúc.

Thấy nàng dậy, cái mặt bự cử động miệng, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Hề hề nàng dâu, nàng tỉnh rồi à?”

Cây bút lông đang nắm trong tay lại run lên.

Chàng vội vàng chuyển cây bút lông trong tay về đằng sau, nhìn nàng với vẻ mặt vô tội.

Nhìn nhau với chàng vài giây, Nhụy Bạch Y giơ tay chạm lên mặt một cái, ngón tay dính đầy mực đen làm đôi mày đẹp của nàng nhăn lại, “Chàng làm gì thế?”

Mã Đại Nhuận khẽ run mí mắt, không nói lời nào.

Nhụy Bạch Y ôm chăn ngồi dậy, hồ nghi nhìn Mã Đại Nhuận chằm chằm một lát. Nàng trèo xuống khỏi giường, đi đến trước kệ trang điểm nhỏ mà Mã Đại Nhuận đặt làm cho nàng.

Tấm gương hoa phản chiếu một khuôn mặt nhỏ lấm tấm nốt rỗ.

(lăng hoa kính – gương có khắc hình hoa)

Nhụy Bạch Y: “……”

Mã Đại Nhuận lập tức quăng chiếc bút lông trong tay, nhào qua ôm eo Nhụy Bạch Y, “Nàng dâu ơi tôi sai rồi!”

Khóe miệng Nhụy Bạch Y giần giật, nàng chẳng hiểu mô tê gì. Nàng khó hiểu nhìn người đàn ông nhào tới ôm nàng, “Tại sao chàng lại vẽ em thành thế này?”

Mã Đại Nhuận là một đứa bé thành thật, chàng nói: “Như vậy an toàn hơn chút.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Trong gương, thiếu nữ mặt rỗ chưa trang điểm phấn son, mái tóc dài xõa trên vai. Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc mềm càng lòa xòa hơn, tóc xõa bên tai nàng, tôn thêm sự nhỏ xinh của khuôn mặt.

Mặc dù khuôn mặt nhỏ kia đã bị vẽ vời tới độ thảm không nỡ nhìn, nhưng khí chất của nàng như lan, Mã Đại Nhuận không hề cảm thấy những nốt rỗ trên mặt nàng có ảnh hưởng gì tới nhan sắc của nàng. Chàng vẫn thấy nàng đẹp khôn tả xiết, chàng giữ gáy nàng chuẩn bị cọ cọ lên má nàng.

Nhưng nghĩ tới chuyện mực nước còn chưa khô, chàng bèn vén mái tóc dài của nàng lên, cắn vành tai nàng. Mút một lát xong chàng lại ôm siết lấy nàng, nói: “Nếu nàng muốn đi cùng tôi lên trấn trên, thì kiểu gì cũng phải…… hóa trang này kia, như vậy sẽ không có ai nảy sinh ý nghĩ không an phận với nàng nữa.”

Tối hôm qua thật ra Mã Đại Nhuận mơ thấy ác mộng. Chàng mơ thấy chàng đưa em Nhụy xinh lên trấn trên, bị một con mèo ác ôn theo dõi, con mèo ác độc kia kêu “Meo” một tiếng, rồi nhào tới ngoạm em Nhụy xinh trong lòng chàng đi. Chàng đuổi theo tám con phố mà vẫn chưa đuổi kịp.

Sau khi bị cơn ác mộng này doạ tỉnh, chàng lau mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ nghĩ ra cách này, rút bút lông trên bàn sách trèo lên lầu hai.

Nhớ trước đây, chẳng phải chàng mới liếc từ xa đã kết Ngưu Tiểu Nhụy, bị nàng mê hoặc đến độ thần hồn điên đảo, không thể tự kềm chế sao.

Chàng còn như thế, huống chi những kẻ tục tằng ngoài kia.

“Chát” một tiếng, Nhụy Bạch Y vả một cái lên mặt Mã Đại Nhuận.

Đánh xong Nhụy Bạch Y hối hận ngay, nàng yên lặng nhìn cái mặt bự hiện dấu bàn tay đỏ của chàng. Mã Đại Nhuận cũng yên lặng nhìn nàng, mặt hơi đần ra.

Lầu hai chật hẹp trống vắng nháy mắt lặng thinh, chìm vào một loại yên lặng đáng sợ.

Lúc này một cơn gió lạnh thốc qua lỗ thông gió ở lầu hai, khiến khí lạnh mùa Thu ùa vào, Nhụy Bạch Y khẽ mím môi, đầu ngón tay run rẩy.

Nàng cho rằng Mã Đại Nhuận sẽ tức giận, ai ngờ phản ứng của chàng lại giống y đúc hồi nàng đánh Ngụy Nhuận.

Mã Đại Nhuận ngây người một lát, rồi thò nửa mặt bên kia qua, trông rất kiểu lợn chết không sợ nước sôi, “Nàng dâu ơi, nàng đánh cả bên này đi! Không thì hai bên mặt không cân!”

“……”

Nhụy Bạch Y không muốn nói gì cả, sự khó chịu trong lòng cũng tan đi ngay.

Trong lần chuyển thế trước, chẳng phải nàng cũng dịch dung bản thân thành mặt rỗ để tiếp cận Hoàng Phủ Nhuận đấy sao. Thôi, coi như lại dịch dung lần nữa vậy.

“Nàng dâu ơi, tay nàng có đau không? Để tôi xem nào!” Mã Đại Nhuận mặt dày cầm bàn tay nàng lên xem. Lúc xem xét trông chàng còn vô cùng nghiêm túc, chẳng hề giống diễn trò chút nào, “Úi chà, đỏ hết cả đây này! Tôi thổi thổi cho nàng nhé!”

Nhụy Bạch Y: “……”

Thế này nàng còn tức giận sao được nữa, không thể giận nổi.

Mặc dù Nhụy Bạch Y đã sõi cái cung cách này của Ngụy Nhuận, có lẽ cũng miễn dịch rồi, nhưng khi Mã Đại Nhuận xài chiêu này dỗ dành nỉ non nàng một lúc, thiếu nữ hết được chàng ôm rồi lại hôn, một tiếng “Thôi” phát ra khỏi đôi môi phấn hồng.

Nhụy Bạch Y bèn để gương mặt lấm tấm rỗ, vấn bừa một búi tóc, đi theo Mã Đại Nhuận lên trấn trên.

Ngày xưa Mã Đại Nhuận lên trấn trên đều dựa vào đôi chân của mình. Tuy phải cõng hai cái sọt to, nhưng chúng cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của chàng, chàng bước đi rất nhanh.

Hôm nay phải đưa Nhụy Bạch Y theo cùng, chàng không đành để nàng cuốc bộ đi chung. Đường xa như thế, sẽ khổ cho đôi chân nhỏ hồng hào mềm mịn của nàng biết bao. Chàng bèn kéo con trâu nái già trong nhà ra, cột nó với chiếc xe hai bánh.

Mã Đại Nhuận ôm mấy đống rơm phủ lên xe hai bánh, vỗ vỗ mặt trên, nói với Nhụy Bạch Y, “Nàng dâu ơi, lên đi.”

Nhụy Bạch Y “Dạ” một tiếng, đi qua. Nàng chuẩn bị tự nhảy lên thì hai bàn tay to đã vòng qua, giữ vòng eo nàng, nhẹ nhàng nhấc nàng lên, bế nàng lên xe.

Mã Đại Nhuận hôn lên cằm nàng một cái, chàng chống một tay lên mặt xe, cũng ngồi lên trên, xua con trâu nái già đằng trước đi.

Trâu nái già tuy là con vật bốn cẳng, nhưng hành động chậm chạp cồng kềnh, thật ra còn chẳng nhanh bằng đôi chân dài của Mã Đại Nhuận. Phải mất tầm nửa canh giờ nó mới lên tới trấn trên, mặt trời đã lên cao rồi.

Mã Đại Nhuận bế Nhụy Bạch Y xuống khỏi xe bò, dắt trâu nái già đến một gốc cây đại thụ to. Có chiếc xe rộng thế này, Mã Đại Nhuận cũng không cần đi thuê bàn ghế của người khác nữa. Chàng kéo chiếc xe đến ngõ nhỏ làm bàn.

Nhụy Bạch Y giúp đỡ Mã Đại Nhuận lấy từng bức tranh trong sọt ra. Mã Đại Nhuận nghĩ bụng em Nhụy xinh của chàng còn chưa được ăn gì, chàng nhìn thoáng qua cụ ông bán khoai nướng ở đầu hẻm, đoạn nói với Nhụy Bạch Y: “Nàng ở đây đừng đi đâu nhé, tôi đi mua đồ ăn cho nàng.”

Nhụy Bạch Y gật đầu, “Được.”

Mã Đại Nhuận nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, chạy tới đầu hẻm.

Nhụy Bạch Y tiếp tục bày biện tranh của chàng hộ Mã Đại Nhuận, tự nàng cũng không phát hiện khóe môi nàng khẽ cong lên.

Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, Nhụy Bạch Y còn chưa kịp chặn mấy bức tranh lại bằng thanh gỗ trong sọt, chúng đã bị thổi bay. Nàng vội dùng thanh gỗ chặn những bức còn lại, chạy tới nhặt mấy bức tranh kia.

Một bức trong số đó bay hơi xa, Nhụy Bạch Y nhanh chóng nhặt hết mấy bức ở gần mang về chặn, rồi lại chạy tới chỗ bức ở xa kia.

May là bấy giờ còn sớm sủa, người đi đường không đông lắm, bức họa kia cứ lẳng lặng nằm trên mặt đất, không suy suyển.

Nhụy Bạch Y đi qua, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt lên. Bức tranh ấy là do Mã Đại Nhuận cực khổ vẽ nên, lúc nhặt lên, nàng nhẹ nhàng cẩn thận phủi bụi trên đấy đi, thần sắc chuyên chú, không để ý một cỗ xe ngựa xa hoa đang đi tới đằng sau mình.

Trong xe ngựa là một chàng trai mặc áo gấm màu trắng, dung mạo thanh tú. Trong khoảnh khắc xốc mành xe lên, anh ta vừa hay bắt được bóng dáng tinh tế yểu điệu của Nhụy Bạch Y. Anh ta không khỏi ngẩn người ra nhìn, không thể dịch mắt đi được.

Mái tóc dài suôn mượt thả đến eo, phần gáy trắng ngần, vành tai tinh xảo của thiếu nữ đều hớp hồn anh ta. Anh ta cứ nhìn theo nàng mãi, không nỡ rời mắt ra.

“Dừng lại.” Chàng trai hô một tiếng.

Bánh xe của xe ngựa bị phu xe hãm lại ngay, chàng trai trong xe xốc rèm lên, chui ra từ bên trong, chuẩn bị gọi một tiếng “Cô nương” với cô gái ở trước xe ngựa.

Lúc này Nhụy Bạch Y nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng xoay người.

Cái quay người này của nàng, làm câu “Cô nương” suýt thốt ra của chàng trai áo trắng ở đầu xe bên kia lập tức sặc trong cổ họng, chẳng thể nào kêu thành tiếng được nữa.

Thế mà lại…… là một kẻ rỗ mặt à?

Ngọn lửa trong mắt chàng trai tắt cái “Xèo”. Chàng ta run run mí mắt, ho khan một tiếng, mặt xám mày tro quay lại xe ngựa, làm như chẳng xảy ra gì, cũng chẳng thấy gì.

Nhụy Bạch Y nhìn thoáng qua xe ngựa, sau khi thấy không có gì khác thường, nàng cầm bức họa quay lại xe bò, khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt như nước.

Lúc mua khoai lang đỏ, Mã Đại Nhuận vẫn luôn để ý tình hình bên Nhụy Bạch Y, chàng gần như chẳng nỡ rời nàng dù chỉ một bước. Khi cầm củ khoai ông cụ đưa, đang chuẩn bị trả tiền, chàng bỗng thấy một anh công tử áo quần bảnh bao chui ra khỏi chiếc xe ngựa dừng sau Nhụy Bạch Y.

Chàng vội vã chạy về phía Nhụy Bạch Y, không màng tiếng ông cụ hò chàng đằng sau, “Ấy, cậu còn chưa đưa tiền!!”

Chạy được nửa đường, thấy anh công tử kia vác cái mặt đen thùi lùi quay lại xe ngựa, chàng khựng bước chân, nhướng mày.

Chờ Nhụy Bạch Y an toàn trở lại cạnh xe bò, gã công tử kia cũng không chui ra nữa, xe ngựa đi càng lúc càng xa, chàng mới quay người lại, chuẩn bị trả tiền khoai nướng. Không ngờ ông cụ kia lại bỏ quán vọt theo, túm phắt lấy cổ áo chàng, “Hay lắm thằng lỏi, tóm được mày rồi!”

Mã Đại Nhuận: “……”

Nhụy Bạch Y bày biện tranh xong xuôi Mã Đại Nhuận mới trở về, Nhụy Bạch Y ngẩng đầu nhìn chàng: “Sao lâu vậy?”

Mã Đại Nhuận cong môi cười, “Không có gì, chỉ là…… xảy ra mấy chuyện tầm phào.” Chính là suýt bị cụ ông nhà người ta tẩn cho một trận mà thôi.

“Cho nàng này, mau ăn đi, còn nóng hổi đấy.” Mã Đại Nhuận thổi thổi củ khoai nướng nóng hừng hực trong tay, nhét vào bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y. Vỏ nửa củ khoai đã được chàng bóc sẵn.

Nhụy Bạch Y “Vâng” một tiếng, ôm khoai nướng kề bên miệng cắn một miếng, hương mềm vị ngọt kia lập tức tràn đầy khoang miệng, cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể.

Đây là lần đầu tiên Nhụy Bạch Y cảm thấy khoai nướng có thể ngon như vậy, nàng thỏa mãn cắn thêm miếng nữa. Lúc chuẩn bị cắn miếng thứ ba, nàng phát hiện Mã Đại Nhuận cười tươi hơn hớn nhìn nàng chằm chằm, mắt cong thành hình cung.

Cõi lòng nàng hơi run lên, cũng đột nhiên ý thức được vấn đề nào đó.

“Của chàng đâu?” Nhụy Bạch Y nhìn chàng.

“À, tôi không đói!” Mã Đại Nhuận cười nói, sợ Nhụy Bạch Y tưởng chàng nhìn nàng đăm đăm là vì muốn ăn khoai nướng trên tay nàng. Thật ra chàng chỉ muốn thưởng thức dáng vẻ nàng gặm khoai lang đỏ thôi, chàng vội dịch mắt đi, gãi gãi đầu.

Nhụy Bạch Y kéo tay áo chàng, “Chàng cũng mau mua một củ đi.”

“Không cần, tôi không có thói quen ăn sáng.” Mã Đại Nhuận vỗ vỗ gáy nàng, cười nói: “Nàng mau ăn đi, tôi không đói thật mà!”

Nhụy Bạch Y thấy chàng như vậy thì hơi buồn cười, nhưng chẳng hiểu sao mũi nàng cũng cay cay.

Kiếp này sao Ngụy Nhuận lại nghèo kiết xác đến nông nỗi ấy, đến cả củ khoai nướng cũng không dám ăn, chỉ dám mua cho nàng.  Lỡ như đám thần tiên trên trời nhìn thấy chàng thế này, không biết họ sẽ kinh ngạc tới mức nào. Hơn nữa, nếu Thiên Đế và Thiên Hoàng nhìn thấy dáng vẻ này của chàng, chẳng rõ họ sẽ có cảm tưởng ra sao.

“Vậy chàng ăn chung với em đi, một mình em ăn không hết củ khoai to thế này.” Nhụy Bạch Y đưa khoai nướng trong tay tới bên miệng Mã Đại Nhuận.

“Không cần không cần!” Mã Đại Nhuận đẩy đi.

Khuôn mặt đầy nốt rỗ của Nhụy Bạch Y lườm chàng.

Mã Đại Nhuận nào chịu đựng cái lườm nguýt kia của nàng, chàng chỉ có thể theo ý nàng, “Được được được, được rồi, tôi ăn chung với nàng!”

Vì thế, sợ em Nhụy xinh nhà mình ăn không đủ no, Mã Đại Nhuận lại đi mua thêm một củ khoai nướng nữa về. Chàng vốn muốn tiết kiệm chút tiền, nhưng xem ra không tiết kiệm được rồi. Chàng đói thì chẳng sao, nhưng không thể để cô vợ xinh đẹp của chàng bị đói được.

“Ô kìa anh tài tử họ Mã, đây là vợ anh sao?”

Không ít người tới mua tranh vui cười hớn hở hỏi.

Mã Đại Nhuận gật gật đầu đầy tự hào, vỗ ngực đáp, “Đúng vậy!”

Nhưng những người kia mua tranh xong, trong mắt đều lộ vẻ khó hiểu hoặc thương cảm.

Họ đều cảm thấy chàng tài hoa như vậy, đẹp trai nhường kia, sao lại…… có mắt nhìn kém thế?

Kiếm một cô mặt rỗ về làm vợ, chàng cũng có dũng khí thật, quả là một người quân tử cao thượng không coi trọng bề ngoài, chỉ chú ý nội tâm đây mà.

Món làm ăn này của Mã Đại Nhuận rất đắt hàng, bán tranh còn hết nhanh hơn thím bán hành tây ở phố đối diện. Khi mặt trời treo cao, những tác phẩm lớn “Dòng suy tưởng” của chàng đã bán sạch bách.

Chàng thu sạp, hôn hôn lên đôi môi nhỏ của Nhụy Bạch Y, bế nàng lên xe, dắt con trâu nái già lại, rồi chạy tới phố chợ đen chuyên bán mấy thứ đồ không đứng đắn ở huyện Nhân Phương.

Trên đường họ gặp được một người.

Một chiếc xe ngựa phú quý lịch sự tao nhã bỗng nhiên đối mặt với chiếc xe hai bánh trâu nái kéo quê kệch của Mã Đại Nhuận.

Nhụy Bạch Y đang ngồi trên ván xe đọc quyển 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 rất nhập tâm, cảm giác được xe bò dừng lại, bèn ngẩng đầu lên.

Mành xe ngựa đối diện bị xốc lên, một thiếu nữ mặc bộ váy xanh sang trọng chui ra từ trong ấy.

Thiếu nữ che mặt bằng sa, nhìn về phía nàng.

Có hai cô gái ăn mặc kiểu người hầu đứng chờ cạnh thiếu nữ nọ, mấy cô này đỡ thiếu nữ bước xuống xe ngựa, đi về phía xe bò của họ.

“Cô tên là gì?” Hầu gái bên cạnh thiếu nữ hỏi Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y không nói gì, Mã Đại Nhuận mở miệng hỏi: “Các người là ai thế?”

Mà lại có vẻ rất hằn học với em Nhụy xinh nhà chàng, Mã Đại Nhuận tức khắc cảm thấy rất không vui.

Liễu Ngọc Nhàn: “……”

Hai hầu gái của nàng ta: “……”

Mới bao lâu không gặp, sao đã không nhớ các nàng rồi?

Liễu Ngọc Nhàn bình tĩnh mở miệng nói: “Ta là Liễu Ngọc Nhàn.”

Mã Đại Nhuận: “Không quen.”

Chàng không quen thật mà, Ngọc Nhàn với chả không Ngọc Nhàn gì chứ.

“……” Một ngụm máu ọc lên họng Liễu Ngọc Nhàn, nàng ta suýt thì phun ra.

“Tôi và nàng dâu của tôi còn có chút việc gấp, xin ba vị thứ cho.” Mã Đại Nhuận vội vàng vòng con trâu nái già qua ba người, không hề liếc Liễu Ngọc Nhàn một cái suốt cả quá trình.

Con trâu nái già kéo chiếc xe hai bánh chở thiếu nữ mặt rỗ xấu đau xấu đớn đi càng lúc càng xa, mãi đến khi chỉ còn thấy cái đuôi trâu ve vẩy, Liễu Ngọc Nhàn vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Tiểu thư, cô nhìn anh ta xem!”

Hầu gái của Liễu Ngọc Nhàn sắp tức chết rồi.

Một cô hầu khác nói: “Tiểu thư, hóa ra nương tử của anh ta lại xấu như vậy!”

Liễu Ngọc Nhàn thở hắt ra, bình tĩnh lại, nói: “Không sao, gã đàn ông dễ dàng vứt bỏ người vợ thuở khốn khó cũng không đáng trông cậy. Chàng có vợ cả thì sao chứ? Đợi chàng thi đậu công danh, vào chốn quan trường trục lợi tàn nhẫn kia, chàng sẽ hiểu rõ, người vợ thủa cơ hàn đáng quý, nhưng một người nội trợ hiền thảo có thể giúp chàng một tay càng đáng quý hơn.”

[HẾT CHƯƠNG 16]