Gặp lại lúc 10 giờ tối.

Nhìn tờ giấy trong tay, một đống hoang mang từ đáy lòng tuôn ra.

Lục Việt bảo cô rời xa Lục Tinh Trầm.

Lâm Tư Nam nói sẽ giúp cô rời đi.

……

Ngồi ghế ở hành lang lẳng lặng hai giờ, Đồng Thanh Duyệt mới được phép  vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh vẫn im lặng như cũ.

Lục Tinh Trầm giương mắt nhìn về phía cửa phòng, trong con ngươi đen kịt không tức giận kia.

Môi anh sắc tái nhợt, ánh mắt lại giống như dã thú mai phục, như muốn đem Đồng Thanh Duyệt từ trong ra ngoài nhìn thấu triệt.

Đây là một loại đánh giá quen thuộc và xa lạ.

Đồng Thanh Duyệt hướng tới giường bệnh đi đến hai bước, đối diện với ánh mắt không hề chớp mắt của anh, nói: “Đêm nay em ở lại chăm sóc anh, lại nói tiếp em cũng đã lâu không ra  ngoài hít thở không khí.”

Một lúc lâu sau, ánh mắt thâm thúy mới dần dần thu hồi.

“Duyệt Duyệt, em có biết loại cảm giác mong chờ thất bại là loại cảm giác gì không.”

“Biết.”

“Vậy em sẽ làm tôi thất vọng không.”

Những lời gần như lạnh nhạt vang lên,  đồng thời nụ cười nhạt nguy hiểm của Lục Tinh Trầm hiện lên.

Đồng Thanh Duyệt bất giác lùi về phía sau một bước, cô không thích loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm này, giống như lúc này cô chính là con cừu non lạc đường rơi vòng trong bẫy của thợ săn, sống hay chết đều dựa vào tâm trạng của thợ săn.

Lại là loại cảm giác không được tín nhiệm này.

Bàn tay bên cạnh buông xuống yên lặng siết chặt, Đồng Thanh Duyệt hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười coi như là thoải mái nhẹ nhàng đáp lại cho Lục Tinh Trầm.

Cô tự nhiên nói: “Em vĩnh viễn sẽ không làm anh thất vọng.”

Trong nháy mắt, con dã thú bất an trong lòng Lục Tinh Trầm, liền được trấn an, trở nên ngoan ngoãn một chút.

Bầu không khí trong phòng bệnh bầu rất vi diệu, Đồng Thanh Duyệt nhìn  không rõ, nhưng cô biết cách ở chung là cách tốt nhất hiện nay  để duy trì tình trạng này.

“Lục Việt  đi rồi.” Cô nhẹ nhàng nói, nhưng lại không nhận được lời đáp lại.

Rót ấm trà nóng đặt ở đầu giường, Đồng Thanh Duyệt dứt khoát nằm trên sô pha nghỉ ngơi.

Không biết vì sao, mùi nước khử khuẩn của bệnh viện có thể làm cô cảm thấy an tâm hơn, có lẽ bởi vì môi trường trong này quá yên tĩnh, cho nên cô có thể rất an tâm ngủ.

Ít nhất không cần lo lắng Lục Tinh Trầm sẽ sinh bệnh, khi nào sẽ tra tấn cô.

Thời gian trôi qua từng phút một, đồng hồ nhanh chóng chỉ vào chín giờ.

Lục Tinh không ngủ, mà dựa vào lưng ghế, ngồi bên cửa sổ cô tịch nhìn trăng đêm lạnh lẽo.

Đồng Thanh Duyệt nằm ở trên sô pha, cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm anh hồi lâu.

Cuối cùng, dư quang bên khóe mắt thoáng nhìn qua đồng hồ trên tường.

Cô sờ sờ túi, ngồi dậy: “Cái kia…… Em muốn ra đi mua mấy đồ, em có thể đi ra ngoài một chuyến không?”

Lục Tinh Trầm bên ngoài cửa sổ không quay đầu lại, không lên tiếng.

Đồng Thanh Duyệt thấy nhiều không trách, đặt điện thoại trên bàn trà, đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh.

Đêm khuya bệnh viện rất yên tĩnh, nhưng đôi khi cũng có một số trường hợp khẩn cấp được đưa vào.

Đồng Thanh Duyệt trải qua sự ấm lạnh của đời người, khi cô nhìn thấy những người bị thương được đưa đến cấp cứu, nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của người nhà bệnh nhân, khi nhìn thấy máu tươi đầy đất, vẫn sẽ khó chịu theo.

Con người sống cả đời, cái gì nên quý trọng vẫn quý trọng.

Trong phòng bệnh.

Điện thoại trên bàn bắt đầu rung

Ngài có một tin nhắn.

Lục Việt: “ Kiều khí bao cô ta ra khỏi bệnh viện rồi, ban ngày cô ta đi gặp qua Lâm Mặc Nhiên, anh cảm thấy cô ta đi ra ngoài sẽ làm gì?”

Lục Việt: “Nha đầu Lâm Tư Nam kia còn nói muốn giúp cô ta và Lâm Mặc Nhiên cùng nhau chạy trốn, tôi cười đau cả bụng, nếu có thể, tôi thật sự hy vọng nha đầu kia có thể làm được.”

Lục Việt: “Lục Tinh Trầm, anh xác định là thua rồi.”

Từng chuỗi từng chữ đập vào mắt, ánh mắt Lục Tinh trầm xuống khẽ động, cầm lấy điện thoại di động mở cửa sổ đối thoại.

Đầu ngón tay thon dài dừng ở trên màn hình một lát,  sau đó không chút do dự click mở vào ảnh đại diện của Lục Việt.

Bạn có muốn kéo người này vào danh sách đen không?

Xác nhận.

Lục Tinh Trầm vứt điện thoại, chậm rãi nhắm lại mắt, hưởng thụ hơi lạnh mà bóng đêm mang lại.

Vệ sĩ ở cửa vẻ mặt áy náy cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi Lục tiên sinh, chúng ta đã Đồng tiểu thư chạy thoát.”

Nói xong, vệ sĩ không khống chế được mà run bần bật.

Đồng Thanh Duyệt chạy trốn, thế mà cô chạy trốn.

Bất kể là trước kia hay là hiện tại, đơn giản đều là đụng vào giới hạn của Lục Tinh Trầm.

Vệ sĩ cúi đầu thật sâu, không dám thở sâu một chút.

Im lặng trôi đi, Lục Tinh Trầm đứng trước cửa sổ thấp thấp hỏi: “Cô ấy có mang cái gì không.”

“Dạ?” Vệ sĩ sửng sốt, lại cẩn thận nói, “Đồng tiểu thư hỏi mượn tôi 150 đồng ……”

“150 đồng.” Lục Tinh Trầm lẩm bẩm nhắc lại.

Anh mặc áo khoác đứng dậy, từng bước một hướng về phía bãi cỏ bên ngoài sân.

Giữa hoàng hôn đen kịt, hai thân ảnh đang dần dần tiến sát vào nhau.

Đồng Thanh Duyệt một bước vượt qua một viên gạch dài, coi như là cách giải trí để trở về.

Không khí trong lành lạnh lẽo khiến hai má và mũi cô đỏ bừng, nhưng đồ uống nóng trong tay vẫn tặng cô vài phần ấm áp.

Đi qua con đường mòn thật dài, Đồng Thanh Duyệt lộ ra ý cười nhợt nhạt, giống như là đứa trẻ chơi thắng vô hại.

Cô bỗng dưng ngẩng đầu, người đàn ông mặc áo khoác màu đen dưới tàng cây ngô đồng kia, đang dùng ánh mắt thâm tình, vẫn nhìn chằm chằm cô.

“Sao anh lại ra ngoài?” Đồng Thanh Duyệt kinh ngạc, nhưng ngay khi cô chuẩn bị bước nhanh tiến lên, người đàn ông mặc áo khoác dùng bước chân cực nhanh đi về phía cô.

Khi hai người còn cách nhau nửa mét, anh ôm cô vào trong lòng.

“Đi đâu.” Âm thanh mang theo quan tâm vang lên bên tai Đồng Thanh Duyệt.

Cô bỗng nhiên sửng sốt.

Lục Tinh Trầm ôm cô sức lực rất lớn, âm thanh ôn nhu khác thường, cái loại quan tâm chân thật này không giống như có thể từ trong miệng anh nói ra.

“Em…… Em sợ anh đói bụng, nên em đi xa chút, để đi mua cháo và một ít đồ ăn vặt.” Sững sờ sau một lúc lâu, mới nhớ tới trả lời.

“A Trầm, em không có ý muốn chạy trốn đâu, em thật sự chỉ muốn đi ra ngoài mua đồ ăn khuya, không tin anh xem, vẫn còn nóng hổi nè.”

Đồng Thanh Duyệt muốn rút người về, hết lần này tới lần khác Lục Tinh Trầm lại càng thêm vài phần sức lực, làm cho cô không có cách nào thoát khỏi vòng tay anh.

Hơi nóng của đồ ăn mờ mịt trong mắt lại tan ra, trái tim Lục Tinh Trầm cũng theo đó mà ấm lên.

Trước cửa phòng bệnh, vệ sĩ kinh ngạc trợn to tròng mắt, không thể tin nổi nhìn hai người nắm tay trở về.

Không phải hắn hoa mắt đi? Không phải bởi vì quá mức hoảng sợ mà xuất hiện ảo giác chứ?

Đồng Thanh Duyệt thế mà đã trở về!

Ngay cả vệ sĩ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Lục Tinh Trầm lại nắm Đồng Thanh Duyệt đi vào phòng bệnh.

Mở bữa khuya thơm ngào ngạt ra, Đồng Thanh Duyệt mang theo vài phần ngượng ngùng hỏi: “Trên người của anh có 150  đồng không? Vừa rồi em mượn cậu ta tiền, vì sợ cửa hàng đóng cửa nên mới đi gấp đến đó, cũng không kịp giải thích.”

Mặt vệ sĩ co rúm, vừa rồi hắn ngay cả hậu sự cũng đã nghĩ kỹ, kết quả người ta chỉ là đi ra ngoài mua bữa khuya?

Việc này cũng thái quá.

“Thêm  vào tiền lương của cậu ta.” Đuôi mắt trầm thấy của Lục Tinh Trầm hàm chứa vài phần sung sướng, ngón tay nhẹ lướt qua sườn mặt của Đồng Thanh Duyệt, ôn nhu đến cực điểm.

Vệ sĩ nghe vậy, vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu! Đồng tiểu thư có thể trở về là tốt rồi.”

Ý thức được mình nói lỡ lười, lại cuống quít che miệng lại.

“Lục tiên sinh, Đồng tiểu thư ăn trước đi ạ, có việc gì thì gọi chúng tôi.”

Nói xong, lập tức lui về phía sau đi ra khỏi phòng bệnh.

Đồng Thanh Duyệt liếc mắt ra cửa, cô luôn cảm giác vừa rồi biểu cảm trên mặt vệ sĩ rất hoảng sợ, thật giống như vừa mới trải qua một trận khủng bố gì đó.

“Bọn họ sao lại …… Ư.”

Câu còn chưa nói xong, đôi môi mỏng của Lục Tinh Trầm đã hôn lên môi cô.

Đây là một nụ hôn cực kỳ quy củ, gần như chỉ là cánh môi chạm cánh môi, không có quá nhiều dây dưa.

Đồng Thanh Duyệt có chút phát ngốc, Lục Tinh Trầm thu hồi tay đang ấn ở mép bàn, khóe miệng cuối cùng cũng nổi lên một nụ cười nhạt.

Anh không chút bủn xỉn nào mà nhìn chăm chú vào: “Lần sau khi khi rời đi, đừng ném đồ vật đi.”

“Ném, ném cái gì.” Đồng Thanh Duyệt nuốt nước miếng, ngón tay khống chế không được điểm môi,  một màn vừa rồi đối với cô trùng kích thật sự rất lớn.

Cô nhớ rõ trong nguyên văn, tuy Lục Tinh Trầm cố chấp, nhưng vẫn không chạm vào“Cô”, hôm nay sao lại ở đây làm vậy?

Hai má Đồng Thanh Duyệt hơi nóng lên, ánh mắt hậm hực đảo khắp nơi.

Có phải Lục Tinh Trầm thay đổi thái độ không? Nếu không tại sao anh ta không tức giận, cũng không có nổi điên, mà là lộ ra biểu cảm ôn nhu khác thường.

Bên kia, Lục Việt bị Lâm Mặc Nhiêu đuổi ra phòng vừa vặn nhận được một tin nhắn.

“Kẻ điên”  thêm bạn là bạn tốt.

Lục  Việt: “?”

“Mé nó! Anh ta kéo mình ra khỏi danh sách đen từ khi nào vậy! Thua không nổi thì cũng đừng chơi!”

Lục Việt đang tức giận lập tức đồng ý xin bạn tốt, tìm một biểu tượng đương dương đắc ý chuẩn bị gửi đi.

Nhưng ……

Lục Tinh Trầm đã gửi một tấm hình  .

Trên bàn có bát cháo ngọt nị, còn có đồ ăn nhẹ và đồ ăn vặt khá, chủ yếu là!

Ngồi đối diện là Đồng Thanh Duyệt!

“Mẹ nó!”

Lục Việt ném điện thoại một cái, thừa dịp màn hình còn đang sáng phía trước, lại cách màn hình đầy rạn nứt đem Lục Tinh Trầm vào danh sách đen.

Chưa hết giận, vẫn chưa hết giận.

Thúng rác ở góc trong cũng bị anh đạp một phát.

Một tờ giấy viết địa chỉ và thời gian, lặng lẽ bay đến trước mặt anh.

Không phải người khác viết, chính là Lâm Tư Nam ngu xuẩn kia viết!

……

Gần đây tâm trạng của Lục Tinh Trầm rất tốt, toàn bộ người trong biệt thự đều phát hiện ra.

Suốt ngày tràn ngập khói mù, biệt thự bị mây đen bao phủ, có một ngày kia thế mà lại có thể nhìn thấy ánh nắng.

Đối với việc này, tất cả mọi người đối với vị đại công thần Đồng Thanh Duyệt này càng khen không dứt miệng.

Đáng tiếc, ngày vui không dài.

Một vị khách không mời mà tới tìm tận cửa.

Nhìn Lục Việt  xách theo hành lý vào,biệt thự nội mọi người biểu tình đều không thích hợp.

So sánh với mặt lạnh Lục Tinh Trầm, vẻ mặt của các giúp việc dường như càng thêm chán ghét khi thấy Lục Việt  đến.

“Làm sao, lần trước đánh cuộc không phải đã thua rồi sao?” Lục Tinh Trầm mặt không biểu cảm.

Lục Việt  da mặt dày ngồi xuống, bắt chéo chân cười nói: “Thua, nhưng là việc nào thì ra việc đó. Gần nhất công tác tương đối nhiều, tạm thời chuẩn bị ở nhà, em trai tốt ở nhờ, anh thật sự sẽ không tình nguyện đi?”

“Ừ, rất không tình nguyện.” Lục Tinh Trầm trả lời không chút do dự.

Nụ cười của Lục Việt thu lại, tiện tay đẩy hành lý cho một người giúp việc bên cạnh: “Xách nó đến phòng cho khách, về sau tôi sẽ ở lại chỗ  các ngươi.”

Người giúp việc khó xử, cẩn thận quan sát đến sắc mặt Lục Tinh Trầm.

Cái nhà này chung quy là anh làm chủ, anh không gật đầu ai cũng không dám có nửa bước di chuyển.

Đồng Thanh Duyệt đem hết thảy xem thu vào trong mắt cũng không nhịn được mà nhíu mày, cô đối với vị em trai đại minh tinh này không có quá nhiều hảo cảm, nhưng nếu nói về chán ghét thì cũng coi như không tính.

Dù sao hai anh em đều là người đáng thương bị gia đình nguyên sinh * tàn phá.

(Gia đình nguyên sinh: Nó đề cập đến một gia đình trong đó con cái chưa kết hôn và vẫn sống với cha mẹ của chúng. Gia đình mới sinh là gia đình do cả vợ và chồng cùng thành lập, gia đình đó không có cha, mẹ của cả vợ và chồng.-baidu)

Đồng Thanh Duyệt yên lặng xay cà phê, cũng không có ý định tham gia vào mùi thuốc súng giữa bọn họ.

Nghĩ đến chuyện ở bệnh viện, biểm cảm Lục Việt lập tức hiện lên mặt: “Ta sẽ giữ hẹn ước càng sẽ không có nửa điểm hành vi quá khoảng cách đối với kiều khí bao của anh, nhưng nếu anh đuổi tôi ra ngoài, tôi cũng không dám cam đoan có thể mang bọn họ đến thăm anh hay không.”

“Đem hành lý của cậu ta đến phòng ở hành lang tầng một.” Lục Tinh Trầm phân phó xong, lập tức đứng dậy đi về phía Đồng Thanh Duyệt.

Lục Việt đắc ý: “Cái này mới đúng nè ~”

Anh ta đứng dậy đi theo người giúp việc đến phòng ở  góc hành lang.

Ngay lập tức, một âm đ*o bất mãn tức giận xuyên thấu vang toàn bộ biệt thự.

“Lục Tinh Trầm con mẹ nhà anh,anh chơi ai hả!”

Tác giả có lời muốn nói:

Hy vọng mọi người có thể gọi là bộ sưu tập nha  ^^ cảm ơn đã đọc.