An Bình Hầu phủ diện tích rất rộng, trạch viện đông đúc, so với đám nô tài trong phủ cũng có chút khả quan, có hẳn một bộ chuyên tuyển chọn, dạy dỗ, thưởng phạt, và những phép tắc cho các nô tài.

Hàng năm đầu xuân, quản sự của Hầu phủ đều thông qua bọn bán người để mua vài đứa trẻ trông có vẻ thông minh, nhanh nhẹn.

Mấy đứa trẻ này khoảng từ bảy, tám tuổi đến mười một, mười hai tuổi, nhiều phần xuất thân từ gia đình nghèo khó. Đương nhiên cũng không ít người bị bọn buôn người bắt được mang từ các châu khác đến đây.

Nhưng đó không phải cái mà Hầu phủ phải nghĩ ngợi, chỉ cần bước vào An Bình Hầu phủ thì là nô tài của An Bình Hầu phủ, ai quản ngươi xuất thân trước đây như thế nào, hay mang họ của ai?

Trải qua một năm dạy dỗ, chúng sẽ được phân ra nhiều loại để hầu hạ.

Những nha đầu nhạy bén, làm được việc sẽ được chuyển đến nhà sau để quét dọn, nấu nướng khoảng ba đến năm năm, nếu được chủ tử thích thì đừng nói đến tam đẳng, nhị đẳng, thầm chí cả nhất đẳng đại nha hoàn đều có thể leo lên được. Còn những kẻ đầu óc đần độn hơn một chút sẽ được phái đến chăm sóc các chủ tử tầm thường, hoặc làm một thô sử chuyên vẩy nước quét sân đình.

Đối với đám nam nhân cũng áp dụng quy tắc như vậy, có đứa thì làm chân sai vặt, có đứa làm chân đốt lò, hay chỉ làm một thô nô quét chuồng ngựa.

Thúy Ngọc không phải loại nha đầu nhạy bén, bằng không sẽ không bị đưa đến cho Mộc Uyển Vy làm nha hoàn. Cũng sẽ không bị Thanh Chi quát đến mức phải cúi đầu sát đất, không để ý đến chuyện cô nương nhà mình đang trong cơn nguy cấp.

Có những kẻ trong thời gian ngắn đã có được chỗ đứng riêng của mình, nhưng cũng có những kẻ khác cả năm cả đời chỉ đợi đến hết cái tuổi làm nha hoàn rồi để được thả ra.

Làm thế nào để được thả, thả về đâu, cái đó lại là chuyện của môn đạo.

Nha hoàn nào được phu nhân các phòng hiện tại sủng ái, một là sẽ giữ lại cho lão gia nhà mình, vì miếng ngon không đến lượt người ngoài, hai là được chủ tử ân điển chọn cho một tấm chồng tốt.

Nếu nha hoàn nào cùng các cô nương có quan hệ tốt lại bằng tuổi nhau, có tính trung thành, thì khả năng nha hoàn đó có thể xuất giá là cực lớn.

Của hồi môn của các nha hoàn là cái gì? Nếu các cô nương buông lỏng thì nha hoàn đó có thể làm thông phòng nha đầu (*). Nếu may mắn thì có thể hạ sinh được một trai một gái, Đài di nương chính là trường hợp này.

(*) Thông phòng nha đầu là nha đầu có quan hệ với nam chủ nhân dưới sự cho phép của vợ cả, nhưng lại không có danh phận thê thiếp.

Trong phòng của tiểu gia có rất nhiều các nha hoàn. Chỉ cần tiểu gia thích thì có thể trực tiếp mang về sử dụng. Mợ chủ mới vào cửa, danh phận của thị thiếp được gắn trên chiếc bảng trước lầu, đợi đến ngày hạ sinh...

Nói chung, đi lại cũng là bí kíp của một di nương, hơn nữa nếu so với nha hoàn ngày ngày ở bên các cô nương thì thân phận này tốt hơn rất nhiều. Dù sao cũng là cùng tiểu gia lớn lên, tình cảm từ nhỏ đã rất sâu đậm.

Ngoại trừ một số nha hoàn không được tiếp xúc thì những nô tài trong nhà đều muốn ra ngoài, và chỉ còn lại con đường này.

Nếu kết hợp không thành, không có tiền lấy vợ, mấy gã thô nô chuyên sai vặt trong viện phải làm thế nào?

Đó chính là một loạt mười nha hoàn và mười nô tài sẽ cùng đứng ở sân quay lưng lại với nhau, người đối diện với mình chính là phu quân hay thê tử của họ sau này...

Kiểu hôn phối này, đúng là quá tàn khốc. Thường thường đều là “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu” hay “cải trắng tốt lại để cho lợn ăn”.

Cho nên mỗi khi đến dịp hôn phối của hạ nhân, trong giếng nước đằng sau hoa viên của An Bình Hầu phủ đều có mấy bộ xương trắng.

Đối với những nha hoàn ngày ngày biết an phận thủ thường, chưa từng bị mắc lỗi. Nếu may mắn được gả vào một gia đình có tiềm lực, sau khi bước ra khỏi hầu phủ sẽ là con của người khác, còn không sẽ được giữ lại để làm ma ma.

Nếu không an phận, phạm sai lầm, chắc chắn các nàng sẽ bị đánh cho một trận rồi bị bán ra khỏi Hầu phủ. Sau đó chuyện sống chết tùy thuộc vào số trời.

Thanh Chi không muốn chết, cũng không muốn bán ra khỏi Hầu phủ, cho nên cô ta đang quỳ gối trước cửa Vãn Nguyệt Cư khóc lóc thảm thiết.

Mười tuổi cô ta đã được nhận vào phủ làm nô tỳ, hai mười tuổi lên được chức nha hoàn Nhị đẳng. Những năm gần đây làm người ở tại Hầu phủ này, nhưng cũng chỉ là ăn hương uống lạt mà lớn, hôm nay lại khiến cô quỳ xuống nơi này, cô thật sự không hài lòng?

Mộc Uyển Nguyệt ngồi trước cửa sổ, trên sạp mỹ nhân, tay phải bưng chén trà vẫn liên tục ngẩng đầu, ngày thường vốn ôn nhu hiền lành nay lại bị chuyện này làm cho tức giận.

Nha hoàn thân cận Cúc Nhi cũng chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, muốn khuyên nhủ vài câu nhưng lại không dám.

Cô đã hầu hạ Mộc Uyển Nguyệt được sáu năm, ngoại trừ lần đó khi biết được huynh trưởng bị Ngũ cô nương khắc chết ra thì chưa lần nào cô thấy cô nương nhà mình lại tức giận như vậy.

Ngoài cửa, tiếng khóc của Thanh Chi càng ngày càng lớn, cô ta vẫn luôn miệng nói trung thành và vì Đại cô nương xuất khẩu ác ý.

Mộc Uyển Nguyệt giơ chén trà trên tay lên, “bộp” một tiếng rơi xuống đất. Nàng tức giận vội vã đứng lên đi ra ngoài được hai bước rồi lại quay người trở về.

Một lần nữa ngồi trên chiếc sạp mỹ nhân, Mộc Uyển Nguyệt lấy hai tay che kín khuôn mặt, thanh âm cực kỳ tức giận quát, “Đem cô ta đi ngay! Cút nhanh! Ta giữ lại cái mạng cho cô ta thế là quá đủ, nếu vẫn tiếp tục xảy ra tranh cãi...”

Cúc Nhi bị Mộc Uyển Nguyệt gọi đột nhiên thấy run sợ, không đợi nghe hết câu sau mà sắc mặt đã tái nhợt.

Đợi cô ra ngoài dò xét trở lại thì đã không còn tiếng của Thanh Chi nữa, Mộc Uyển Nguyệt cũng khôi phục lại thần sắc vốn có hàng ngày.

Cúc Nhi vừa nghĩ không biết nên nói gì thì quay sang đã nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Mộc Uyển Nguyệt, “Nghiền nát đi...”

Còn Mộc Uyển Vy, nhân họa đắc phúc.

Cơn ho dữ dội này không phải là chuyện đùa, nhưng không đến nỗi được coi là trọng bệnh.

Thanh Chi một mình cản Thúy Ngọc bẩm báo, đúng lúc chuyện này được đem ra tranh cãi.

Trước mặt của Mộc lão Hầu gia và Mộc lão phu nhân, Mộc Nhị phu nhân chỉ còn thiếu nước dập đầu quỳ gối nhận lỗi nữa thôi.

Phụ trách trông coi hậu trạch, và chi phí tất cả, vốn là cháu gái ruột của đại phòng lại nhu nhược, câu này nói thế nào cũng vô cùng khó nghe.

Nhưng Mộc lão phu nhân vẫn tỏ vẻ tức giận như cũ, cố tình làm trò, trước mặt Mộc Nhị lão gia đem Mộc Nhị phu nhân ra mắng chửi một trận cẩu huyết lâm đầu(*). Ngay cả hạt châu ngọc thạch trong tay cũng phát ra tiếng, còn thiếu việc giơ tay lên cho Mộc Nhị phu nhân một cái bạt tai.

(*) Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín, nếu cẩu huyết dính lên đầu yên nhân thì sẽ làm cho yêu nhân mất đi yêu pháp. Sau này câu này còn có nghĩa chửi bới một cách hung dữ khiến cho người bị chửi không có cách nào chống đỡ, bất lực đứng yên.

Mộc lão Hầu gia thì vô cùng lạnh nhạt, chỉ lấy ra một mảnh giấy nhỏ, khiến Mộc Nhị lão gia cả đêm đi khắp kinh thành để tìm được lang trung tốt nhất.

Nếu không phải Mộc lão Hầu gia quen biết Thường ngự y ở trong cung chuyên chăm sóc những phi tần có thai nói một tiếng, thì sợ rằng mẩu giấy này cũng không thể mời được ngự y tốt.

Khuất lang trung đi suốt cả đêm đến, sau khi bắt mạch liền kê lấy ba thang thuốc.

Đúng là danh y có khác, sau uống hết hai thang, Mộc Uyển Vy đã có thể ra ngòai Tú Lầu hóng gió rồi.

Anh Đào đầu óc đơn giản, nhưng mồm miệng rất nhanh nhảu, thỉnh thoảng lại kể cho Mộc Uyển Vy nghe những chuyện xảy ra bên ngoài.

Cái gì mà ác nô Thanh Chi kia đã bị đánh cho một trận, rồi sau đó bị bán cho một tên mặt rỗ, vốn là một tên nghèo khiết xác chân lại bị thọt; cái gì mà Nhị phu nhân sau khi quay trở về viện đã sai người đánh Châu ma ma mười ba gậy và đuổi ra khỏi phủ; và trưởng tử của nhị phòng, Mộc Hoành Vu, đến Trúc Uyển xin lão thái thái tha thứ cho Nhị cô nương...

“Xin tha cho Nhị cô nương?” Mộc Uyển Vy đang uống thuốc nghe xong liền ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn đầy hiếu kì.

“Thanh Chi là người của Nhị cô nương ạ, có nô tài nào sai phạm mà chủ tử lại không việc gì đâu?” Nét mặt của Anh Đào tỏ vẻ đương nhiên, “Ngày thứ hai mời lang trung cho cô nương, lão thái thái đã hạ lệnh bắt Nhị cô nương phải ở trong Vãn Nguyệt Cư suy nghĩ thật kĩ về lỗi lầm của mình, không được phép ra ngoài... Nô tỳ nhớ là nô tỳ đã nói rồi cơ mà...”

“Tại sao ta không có nghe nói? Muội nghe ai nói?” Thược Dược chau mày, Hầu phủ tuy rộng nhưng không phải nha hoàn nào cũng biết giữ mồm giữ miệng, một chuyện đại sự như thế, tại sao nàng chưa từng nghe qua.

“Muội nghe Tiểu Đào tỷ tỷ nói.” Anh Đào hỉ hả trả lời, “Tỷ ấy là người hầu ở chỗ của lão thái thái, lão thái thái tức giận với đại cô nương ngày nào, tỷ ấy lại ra bụi rậm ở sau viện nhổ cỏ dại chút giận...”

Thược Dược quay lại nhìn Mộc Uyển Vy, vẻ mặt cuống quýt, “Cô nương, Tiểu Đào này...”