“Miên, mở cửa ra đi.”
“Cậu làm sao vậy?”
“Ít nhất cậu phải cho tớ biết cậu có làm sao không chứ? Không nói lời nào rồi bỗng trở nên như vậy, tớ rất lo.”
“Cậu không mở tớ sẽ nhờ người phá cửa đấy.”
Hân ngồi bệt xuống cửa, hoàn toàn từ bỏ. Cô đã chạy khắp nhà tìm chìa khóa dự phòng mà không thấy. Tròn hai ngày Miên không ra khỏi phòng rồi. Hân thật sự không nghĩ ra được chuyện gì lại có thể khiến cô bạn trước giờ vẫn luôn bình tĩnh điềm nhiên với tất cả mọi thứ như Miên trở thành như thế này. Nhìn sang khay cơm bên cạnh cô không kìm được thở dài.
Dưới nhà có người nhấn chuông, Hân nhanh chóng xuống phía dưới mở cửa, không giấu nổi ngạc nhiên khi thấy người đứng phía ngoài. Chàng trai mỉm cười nhìn cô:
“Tôi có thể vào trong một lúc không?”
Hân giật mình, buột miệng “Miaow không có ở đây.”
“Hôm nay không phải tìm Miaow mà muốn gặp Miên.”
Hân nuốt gọn toàn bộ các thắc mắc hiện thời vào bụng quyết định tạm tiêu hóa nó rồi tránh đường cho anh vào. Tự mình pha hai cốc cà phê đặt xuống bàn.
“Hai ngày rồi Miên không ra ngoài, gọi cũng không thấy cô ấy phản ứng gì, cơm không ăn nước không thấy uống. Tôi đang định gọi người phá cửa.”
Người đối diện uống cà phê, im lặng một lúc sau đó mới lên tiếng:
“Cô ấy sẽ không sao đâu. Cô cứ để cô ấy tự yên tĩnh một chút.”
Hân nhìn anh ngờ vực, nghe cách người này nói chuyện cứ như là rất hiểu Miên vậy.
Sự ngờ vực của Hân nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc vì tối hôm đấy Miên thật sự không còn nhốt mình ở trong phòng nữa. Miên xuống dưới nhà, nấu cháo, rót sữa bỏ vào lò vi sóng, tất cả đều thực hiện một cách nhanh gọn bài bản không có một biểu hiện gì chứng tỏ là bị đả kích về mặt tâm lí, chỉ là gương mặt đã xanh xao từ trước nhợt nhạt thêm một chút.
“Đừng nhìn tớ như quái vật ngoài hành tinh vậy nữa.” – Miên phá tan bầu không khí im lặng, nghĩ nghĩ lại bổ sung – “Tớ không sao”.
“Lần sau cậu cứ thử hù dọa tớ thêm một lần nữa xem, tớ sẽ dọn đi cho cậu biết tay.”
Miên ngồi xuống cạnh Hân, đưa tay xoa bụng đã hơi lộ ra của cô bạn, thủ thỉ:
“Mẹ con dọa chuyển đi kìa, mẹ con bắt nạt mẹ kìa. Đợi con sinh ra con nhớ đừng hùa vào với mẹ con bắt nạt mẹ nha.”
Miên ngẩng lên bắt gặp sự thiếu tự nhiên trên nét mặt Hân, giọng cô chân thành: “Đám cưới đó cậu đừng đi nữa. Cô gái kia gửi thiệp mời cho cậu hẳn không có ý tốt đẹp gì.”
Hân cười lạnh: “Tớ biết. Tớ cũng sẽ không nán lại lâu đâu, gửi quà cho họ xong tớ sẽ về.”
“Dù thế nào cậu cũng không chỉ có một mình, nhớ chăm sóc bản thân.”
Miên vào bếp xem nồi cháo, không nhận ra nụ cười trên môi Hân đã tắt ngấm.
Cô múc một bát cháo nhỏ ăn từ tốn, muốn làm gì cũng cần phải có sức, trước hết phải lại sức đã.
“Thời gian rồi tớ đi phỏng vấn suốt, cậu cũng bận rộn công việc cá nhân nhiều nên thời gian nói chuyện với nhau ít đi. Tớ không mong vì vậy mà tớ với cậu trở nên xa cách.”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.”
Hân nghiêm túc: “Không có vậy chuyện hôm nay là sao? Không có mà anh chàng hôm nọ bế cậu về có thể gọi tên cậu thân thiết như vậy?”
Miên nhíu mày: “Anh chàng hôm nọ? Ý cậu là gì?”
“Vẫn còn quà cho cậu đây!” – Hân đưa túi bánh mà hồi chiều Quân mang đến cho Miên, những khúc mắc trong lòng ngày càng nhiều.
Miên nhìn túi bánh dì An làm, lần lượt các nút thắt câu hỏi trong lòng từ trước đến nay như có chìa khóa, từng cái từng cái được cởi bỏ. Thì ra là vậy.
Miên kể cho Hân nghe từ đầu đến cuối, từ chuyện anh là con của dì An bạn thân của mẹ cô tới chuyện anh chính là sếp của mình ở Miaow, là người nuôi Miaow cũng là người đưa cô về hôm Miên bị ngất. Mấy chuyện râu ria như Mai hay Min Miên tự động lược bỏ việc cô nghỉ việc ở Miaow cũng chỉ nói gọn là vì không muốn đi làm ở đó nữa vậy thôi.
Hân hấp háy mắt: “Còn dám bảo là ‘bạn’. Chuyện ảnh hưởng to lớn tới cậu như vậy mà đến lúc tớ tra hỏi mới được nghe.” – Mặt Hân xị xuống – “Tớ quá là buồn đi.”
“Thật sự chỉ là… bạn.”
Hân nghe vậy cũng không bình luận gì nhưng ánh mắt rõ ràng đang ám chỉ “Còn lâu mới tin lời cậu nói”, chính bản thân Miên sau khi nói ra câu cũng cảm thấy không có phân lượng. Thật sự chỉ là bạn? Thật sự cô không có cảm giác gì với anh? Nếu nói là không quả thật là một lời nói dối trắng trợn, còn nếu bảo là có, Miên cũng không chắc. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để nghĩ tới chuyện này.
“Còn chuyện nghỉ việc ở Miaow, chắc cũng đến lúc cậu phải làm quen với môi trường công sở rồi.”
Miên gật đầu đồng tình: “Ừ, cũng tới lúc rồi, không trốn tránh mãi được.”
“Thôi, ăn tối rồi nghỉ ngơi đi, tớ lên làm nốt việc ở công ty.”
Hân lên nhà rồi Miên cũng dọn dẹp luôn. Lần đầu tiên đồ ăn ở trong miệng mà Miên không nếm được vị gì, cũng không thấy ngon.
Miên lấy toàn bộ bát đĩa ra rửa một lượt, lau một lượt, lau xong cô lại dọn bếp, chùi đi chùi lại dọn đi dọn lại đến lần thứ 3 cho tới khi đầu óc đã hoàn toàn thông suốt mới đi lấy điện thoại, bấm số gọi anh.
Sau ba hồi chuông, anh nhận máy, giọng nói bên kia hơi nghẹt, cứ như là đang bị ốm.
“Em ăn tối chưa?”
“Dạ rồi.” – Miên ngập ngừng định hỏi thăm anh, nhưng nghĩ ngợi một lúc thấy có chút không thích hợp nên bỏ qua, vào thẳng vấn đề mình muốn đề cập, kể tường tận câu chuyện của Ngân cho anh – “Liệu có thể đưa chuyện của Ngân ra ánh sáng không anh?”
“Có thể.”
“Người đàn ông đó sẽ bị pháp luật trừng trị?”
“Ừ.” – Anh đáp.
“Vậy em muốn gặp mẹ Ngân nói chuyện trước rồi trình báo lên công an.”
“Được. Chỉ cần sức khỏe em ổn định.”
Miên thở phào đồng ý với anh rồi cúp máy. Chuyện cần nói cũng nói rồi, anh cũng đồng ý với cô rồi, sao Miên cứ có cảm giác hẫng hụt khó diễn tả bằng lời.