Sáng sớm mẹ gọi điện thông báo bác sĩ đã cho phép bố xuất viện. Miên dậy chuẩn bị đồ ăn trong nhà, thay gối dọn dẹp phòng nhưng đến khi mọi người tới nơi lại không dám ra mở cửa, chỉ để dì Hinh thay mình đón bố mẹ và em trai vào trong, Miên lo nhìn thấy mình làm bố không chịu nổi.

Cô múc cháo đưa cho mẹ và em ăn trước, biết cả hai đêm qua chẳng thể yên tâm mà tròn giấc. Chỉ trong một ngày chịu đủ đả kích và thương tổn như vậy, sợ rằng mẹ chưa từng nghĩ tới có lúc mình sẽ bị mất đi danh dự của cả một đời luôn sống ngẩng cao đầu chỉ vì cô con gái bà yêu thương hết mực, ấy vậy mà một câu trách than con bà cũng không nỡ nói.

“Con không ăn đi à?”

Miên lắc đầu “Con không đói mẹ ạ. Mẹ ăn rồi lên phòng nghỉ ngơi một lát nhé. Để bố con với dì Hinh trông cho.”

Mẹ xua tay “Chừng này đã là gì đâu, mẹ vẫn khỏe, con không phải lo lắng.”

Trên nhà truyền đến tiếng ho, mẹ vội buông bát cháo chạy lên, Miên trấn an em trai cứ tiếp tục ăn cho xong rồi nhanh chóng theo sau. Vẫn đứng bên ngoài không dám vào, Miên nghe tiếng bố với mẹ đang nói chuyện với nhau, mẹ kể bố mọi điều. Bên trong im lặng một lúc lâu, chợt Miên thấy bố nhắc tới mình “Bố biết con đang ở ngoài”.

Cô chậm rãi bước vào, không cách nào thẳng người đối mặt nhìn bố.

“Con đã biết mình sai, cũng dũng cảm thừa nhận sai lầm vì sao không dám thẳng lưng ngẩng cao đầu.”

“Con thấy có lỗi với bố mẹ. Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi.” – Mắt Miên lại hoen đỏ.

“Bố mẹ chỉ lo con vất vả trong những ngày tháng tới, sợ con không đủ bản lĩnh để đối chấp với miệng lưỡi người đời. Bố mẹ giờ già rồi, những điều đó cũng không còn quá quan trọng nữa. Mong con từ những sai lầm đã qua đừng để sai lầm tiếp diễn. Bố rất buồn nhưng cả bố và mẹ đều biết con còn buồn hơn, đoạn đường con sắp đi còn gập ghềnh hơn thế nữa. Cuộc sống này chỉ sống cho mình mình đã thấy mỏi mệt vì vậy con không cần phải quan tâm đến người khác. Họ không phải là nguồn cơn khiến con không thể thẳng lưng ngẩng cao đầu, con không làm gì hổ thẹn với ai cả, con cũng chẳng cướp miếng cơm manh áo ảnh hưởng đến ai. Con hiểu không. Bố không trách con, chỉ trách mình không giúp con nhận thức rõ được mọi điều, để chuyện đáng tiếc xảy ra mà thôi.”

Miên ôm chầm lấy bố, xúc động không nói nên lời, cô đã lo sợ biết bao nhiêu bị bố mẹ chối bỏ nhưng sau tất cả gia đình vẫn ở đây ngay bên cạnh Miên.

“Như cái máy sản xuất nước mắt thế này, chị làm ướt hết áo bố rồi kìa.” – Đứa em ăn xong không biết lên từ khi nào, chỉ chỉ những vệt nước Miên thấm lên áo bố.

Mắt thấy cô con gái đã ổn định tâm lý hơn, mẹ Miên nén tiếng thở dài nặng nhọc, cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm.

Chuông điện thoại vang réo rắt, nhìn tên hiện trên màn hình, Miên xin phép bố mẹ ra ngoài.

“Miên?”

“Dạ con nghe.”

“Nghe nói bố con vừa mới từ viện về, không gọi được cho mẹ con nên dì gọi hỏi thăm xem thế nào.”

Miên xuôi xuống cảm giác hẫng hụt trong lòng, nhỏ giọng: “Bố con đỡ rồi dì ạ.”

“Giờ con có rảnh không, dì muốn nói chuyện với con một chút. Dì đang ở ngoài khu nhà.”

“Dạ được, dì chờ con một lát.”

Khoác áo mỏng, Miên bước nhanh ra ngoài. Trước khi vào xe, ngừng lại thêm một lúc để trấn tĩnh. Là dì An, là dì ấy. Miên tự nhắc nhở bản thân.

“Dì biết con không có nhiều thời gian. Vì vậy dì cũng sẽ nói nhanh thôi.” – Dì nắm tay rồi nhìn Miên – “Dì mong con hiểu dì thực lòng muốn con là một phần của gia đình dì thế nào. Dì đã ở bên cạnh con từ khi con mới lọt lòng, nhìn con dần lớn lên, đối với con dù xa cách vẫn có tình cảm như tình thân ruột thịt. Lúc biết Quân thích con dì thật sự rất vui mừng.”

Miên vẫn im lặng lắng nghe, biết lời dì nói là chân thật, trong lòng cô chỉ có xót xa.

“Những gì xảy ra ngày hôm qua là điều không ai mong muốn cả, cho dù vậy dì hy vọng con không vì chuyện này mà gục ngã.”

Ngừng lại quan sát nét mặt Miên dì tiếp: “Không khí trong nhà dì hiện tại rất căng thẳng. Với sự tinh tế của con dì nghĩ con hiểu nguồn cơn, không một ai nhượng bộ. Dì vừa vui vừa buồn, vui vì trước nay Quân chưa bao giờ tỏ rõ thái độ với bất kì việc gì, thằng bé vốn không thích đôi co tranh cãi, điều gì khiến dì và chú hài lòng thì sẽ đều cố gắng làm hết; buồn bởi lần đầu tiên của Quân lại vì sự việc này. Chú bảo nếu Quân bước ra khỏi nhà một bước đi tìm con chú sẽ không nhận Quân là con nữa, còn Quân lại có thể nói nếu không phải con thằng bé sẽ không bao giờ nói tới chuyện hôn nhân nữa. Sau này khi con có con, dì tin con sẽ hiểu tấm lòng của người làm cha làm mẹ, hiểu được tâm trạng của dì và chú lúc này, hiểu được cho cả quyết định tốt nhất mà cũng khó khăn nhất cần phải đưa ra vì tương lai con mình.”

Miên cười buồn, giọng cô thấp xuống: “Dì yên tâm, con sẽ không để mình trở thành nguyên nhân khiến gia đình dì căng thẳng thêm nữa. Con tình nguyện buông bỏ. Con hiểu sự quan tâm lo lắng của dì, cũng rất cảm ơn dì vì đã luôn thương yêu con, cho tới tận giờ phút này.”

“Dì xin lỗi con.”

Dì An ôm Miên, giọng dì nghẹn đi. Miên ép mình không rơi nước mắt giữa những mạch cảm xúc đang hỗn loạn. Cô phải buông tay, anh mới có thể có hạnh phúc.

Xe đã đi xa nhưng Miên chưa về nhà ngay, cô muốn ổn định một lúc. Chân bước không ý thức dừng chân trước cửa nhà anh. Miên đứng ngoài rất lâu, không thấy Miaow chạy ra quấn quanh chân mình, không thấy anh ngoảnh lại nhìn cô cười, không thấy những đoạn đường tương lai mà cả hai đã cùng nhau vẽ. Mọi thứ ngỡ như một giấc mộng dài đã đến hồi kết thúc. Cô quay người, chôn sâu tất thảy sự yếu đuối trong mình, kiên định bước từng bước dài không ngoái lại.

Tầm tối điện thoại Miên báo có thư mới. Nội dung email ngắn gọn thông báo, Miên sẽ được điều chuyển công tác sang trụ sở chính của W Magazine ở Anh trong vòng 2 năm, đồng thời phải hoàn thành khóa học Master ở đây. Người ký quyết định điều chuyển công tác là tổng biên tập.

“Miên, có đồ gửi cho con.”

“Dạ mẹ vào đi.”

Mẹ đặt trên bàn Miên một gói bưu phẩm nhỏ. Cô xé bưu phẩm, từ trong lấy ra một chiếc vé máy bay. Miên nắm chặt tay, tấm vé máy bay thoáng chốc nhăn nhúm.

*

Sân bay…

“Anh Bin, chị Miên không tới hả anh?”

Xoa đầu Huyền, Minh cười “Chị Miên có chút việc nên không tới được nhưng em sẽ sớm được gặp lại chị ấy.”

“Thật không?”

“Thật, anh đã bao giờ nói dối em đâu. Nào, đến giờ rồi, đi thôi.”

“Dạ.”

Minh dẫn Huyền đi làm thủ tục lên máy bay, trước khi bước vào phòng chờ vẫn không kìm lòng ngoái lại. Giờ này chắc mọi chuyện đã bung nát như điều My muốn, Minh không thể ngăn chặn chuyện đó xảy ra. Anh chỉ có thể dùng chút quyền hạn của mình bảo vệ cô. Đó là tất cả những gì Minh làm được lúc này.

“Miên, chờ gặp lại em.”

HẾT PHẦN 1