Mộc Lan Trắng

Chương 29: Tiếng khóc giữa rừng mộc lan

- SYAORAN!!! – Sakura hét lên và ôm chầm lấy người đang đứng trước mặt mình.

- Anh về rồi đây Sakura.Anh đã hứa với em mà phải không? – Syaoran cũng không kềm chế được mà ôm chầm lấy cô, mặc cho xung quanh đang là cảnh chém giết đổ máu.

- HAI ĐỨA BÂY CÓ THÔI ĐI KHÔNG?BÂY GIỜ LÀ LÚC NÀO RỒI VẬY? – Touya hét lên khi nhìn thấy cảnh này

Tiếng thét của Touya đã đánh thức Syaoran và Sakura khỏi cơn hạnh phúc và kéo cả hai về với thực tại.

- Chuyện chúng ta để sau hãy nói, mau tiến vào Huyền Vũ môn đi – Syaoran giục hai cô gái.

***

Vậy là cả nhóm vội vã chạy vào Huyền Vũ môn sau khi khống chế được cục diện bên ngoài.Và đập vào mắt họ lúc này là hình ảnh vợ chồng Hoàng đế đang ngồi dưới đất với sự khống chế của Tenoshiwa và quân lính, phía trước là phu nhân Sasaki không ngừng tiến về phía trước, vòng tay dang rộng như đang đón chờ một điều gì đó và Eriol thì vẻ mặt đầy ghê sợ, liên tục bước lùi lại để trốn tránh.

- ERIOL!!! – Tomoyo kêu lên khiến cho tất cả những người có mặt vội quay lại nhìn.

Vừa nhìn thấy Tomoyo, Hoàng hậu Mieko bất chợt nước mắt lưng tròng và kêu khẽ:

- Con gái của ta!!!

Tomoyo cũng nhận ra Hoàng hậu đang ngồi dưới đất nên dợm chân định chạy tới thì bị mấy tên lính ngăn cản.Haruka và Touya vội chắn ngay trước mặt cô để bảo vệ.Haruka liếc mắt nhìn cha mình và quay sang nói với Touya:

- Kinomoto, anh và hai người kia đối phó với mấy tên lính và giải cứu Hoàng đế, Hoàng hậu, tả đại thần cứ giao cho tôi.

Touya vừa gật đầu đồng ý thì đã thấy Haruka phóng nhanh đến chỗ ông ta nhanh như một con báo.

- HARUKA!!! TRÁNH RA!!! VIỆC NÀY KHÔNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CON CẢ - Ông Tenoshiwa hét lên khi thấy Haruka đang tiến về phía mình với thanh kiếm lăm lăm trên tay

- Không thưa ba, ba đã phạm quá nhiều lỗi lầm rồi.Con sẽ không để ba phạm thêm sai lầm nào nữa đâu. – Haruka bình tĩnh nói

- NGƯƠI THÌ BIẾT GÌ CHỨ! NGÀI SASAKI LÀ ÂN NHÂN CỨU MẠNG CỦA TA.VÀ TA ĐÃ THỀ SẼ BÁO THÙ CHO NGÀI ẤY.NẾU NGƯƠI KHÔNG TRÁNH RA THÌ ĐỪNG TRÁCH TA.

- Chỉ vì hận thù mà làm biết bao nhiêu chuyện kinh khủng như thế này sao thưa ba?Không, con sẽ không tránh ra đâu.Ba cứ giết con đi nếu ba muốn.

Quá tức giận trước đứa con cứng đầu, ông Tenoshiwa rút kiếm đâm về phía anh.Tuy trước giờ ông ít khi dùng đến vũ lực nhưng ông thật sự là một cao thủ và Haruka dư biết điều đó nên anh không dám chủ quan khinh địch.Anh vội nhảy về phía sau để né tránh đường kiếm của ông ngay lập tức, tay giơ kiếm lên cao để đề phòng mọi bất trắc.Ông Tenoshiwa sau cú đâm hụt liền thu kiếm về và thủ thế, mắt nhìn đứa con trai tràn đầy căm hận.Và cứ thế hai bên giao chiến một hồi lâu vẫn không phân thắng bại.Ông Tenoshiwa dường như mất hết lý trí nên liên tục sử dụng những chiêu kiếm độc ác nhất với sát khí vô cùng mãnh liệt và chiêu nào cũng có thể lấy mạng đối phương ngay tức thì nếu kẻ đó không phải là Haruka.Phần Haruka, anh vốn không muốn tổn thương ba mình nên lúc ban đầu anh chỉ né tránh và tìm cách hóa giải những chiêu kiếm của ông chứ không đánh trả.Tuy nhiên, anh dần nhận ra ông thật sự muốn lấy mạng mình và sâu xa hơn là ông sẽ không bao giờ dừng cái việc trả thù này lại, trừ phi…

“Trừ phi ông ấy chết!!!” – Haruka đau đớn nghĩ thầm.

Và kể từ lúc đó Haruka không khoan nhượng nữa mà bắt đầu phản công bằng những chiêu kiếm lợi hại.Và dĩ nhiên khi cả hai đều là cao thủ thì việc sức trẻ của Haruka chiếm phần hơn so với sự lớn tuổi của ông Tenoshiwa là điều dễ hiểu.Và khi ông một lần nữa đâm kiếm về phía trước thì Haruka vội lách mình né tránh khiến ông mất đà lao về phía trước nhưng ông vội lấy lại thăng bằng và quay người lại tính đâm một nhát nữa thì thanh kiếm trên tay Haruka đã cắm phập vào bụng ông khiến ông sững người lại.

- Con…Con… - ông lắp bắp nói trong ánh mắt ngỡ ngàng nhìn con trai mình và rồi ông ngã xuống đất, tắt thở ngay lập tức

- Con xin lỗi.Chỉ có cách này ba mới chịu dừng tất cả mọi việc lại – Haruka nói và lần đầu tiên người ta thấy từ trong mắt anh những giọt lệ vỡ ra, lăn dài. – Nhưng ba yên tâm đi, con sẽ đi theo ba ngay mà.

Nói rồi Haruka vung kiếm lên cao và đâm thật lực vào tim mình nhưng có một bóng người xẹt tới trước mặt anh vào dùng tay nắm lấy lưỡi kiếm

- Không, anh Haruka!!!Đừng làm vậy mà!!!

- Chiharu, em…??? – Haruka ngạc nhiên nhìn em gái đang đứng trước mặt mình và từ đôi bàn tay cô, từng giọt, từng giọt máu nhỏ lanh tanh xuống nền đất.

- Một mình ba đã là quá đủ.Xin anh, đừng bỏ lại em cô độc trên đời.Xin hãy sống, ít nhất là vì em. – Chiharu nói trong làn nước mắt.

Haruka đau đớn nhìn em gái và buông rơi thanh kiếm xuống đất vang thành một tiếng “Keeng”.Và rồi anh sụp đổ xuống đất, trong khi Chiharu dùng đôi bàn tay đẫm máu của mình ôm lấy anh vào lòng, khẽ vỗ về anh hết sức dịu dàng.

***

Ngược lại với Haruka, Touya và Syaoran dễ dàng đánh bại mấy tên lính kia không chút khó khăn nào trong khi Tomoyo và Sakura chạy đến chỗ Hoàng đế và Hoàng hậu:

- Bệ hạ, Hoàng hậu, hai Người không sao chứ ạh? – Sakura hỏi dồn trong khi Tomoyo vẫn chưa thoát khỏi cơn xúc động.

- Chúng ta không sao, con đừng lo Sakura!!! – Hoàng đế trấn an cô bé

- Con thật sự là con gái của ta sao? – Hoàng hậu nói trong tiếng nấc và nước mắt.

- Con cũng đang muốn hỏi Người điều đó thưa Hoàng hậu!!! – Tomoyo vừa nói vừa móc trong túi áo ra một chiếc vòng đặt vào tay Hoàng hậu và bà nhận ra nó ngay lập tức.

- Là nó, đúng là nó.Khi ta hạ sinh đứa trẻ, dù chưa kịp nhìn mặt nó nhưng trong cơn vô thức ta đã đeo vào tay nó chiếc vòng này.Và bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn day dứt vì đã đánh mất chiếc vòng gia bảo của gia đình ta.Thì ra… - Bà không thể nói hết câu vì quá xúc động.

Tomoyo cũng không thể kìm chế cảm xúc và vòng tay ôm lấy bà khóc nấc lên.Cô không bao giờ tưởng tượng mình sẽ gặp lại cha mẹ ruột trong tình cảnh như thế này.Từ lúc 7 tuổi, trong trái tim Tomoyo luôn bị dằn vặt bởi câu hỏi rằng tại sao cha mẹ cô lại bỏ rơi cô.Cô đã nghĩ rằng mình là một đứa trẻ không được người ta cần đến và từ đó trong vô thức cô hình thành một sự căm hận họ?Rồi khi cô bắt đầu hành trình đi tìm sự thật về thân thế mình thì cô dần hiểu ra rằng hình như đằng sau đó là cả một âm mưu lớn, rằng cha mẹ cô hoặc là không biết đến sự mất tích của cô hoặc là họ buộc phải làm vậy để giữ mạng sống cho cô.Chính vì thế cô không còn hận họ mà thay vào đó là sự tha thiết muốn tìm về cội nguồn.Và giờ đây khi cô tìm được họ thì cô lại chợt cảm thấy nó không hạnh phúc như cô từng tưởng tượng.Cha cô đã từng vì quyền lực mà đang tâm sát hại bao nhiêu con người, để rồi từ đó dẫn đến việc cô bị tráo đổi và thậm chí là mọi chuyện còn đau đớn hơn thế nhiều.Bao nhiêu mạng người đã bị tướt đoạt chỉ vì vậy.Những người nắm giữ sự thật, em gái cô, Miko tiểu thư và hàng ngàn chiến sĩ đã ngã xuống trong trận chiến với liên quân ba nước Fuan, Honryu, Shuri.Tất cả chỉ bắt đầu từ tham vọng của cha cô.Và đau đớn hơn cả chính là mối nhân duyên oan nghiệt của cô và Eriol.Vào giây phút này Tomoyo hiểu hơn bao giờ cô đã thật sự mất Eriol.Với những gì đã xảy ra, với thân thế đích thực của cả hai thì cô và cậu sẽ không bao giờ có thể có được cái mà người ta gọi là hạnh phúc lứa đôi.Nghĩ đến đó, Tomoyo không thể nén được những giọt nước mắt.

***

Ngay lúc đó, tiếng thét của Chiharu nhằm ngay cản Haruka tự sát đã đánh động tất cả mọi người.Tomoyo nhìn thấy Haruka như thế liền chạy đến gần và kêu lên:

- Đừng làm thế anh Haruka!!!

Nhưng cô chưa kịp phản ứng gì thì Chiharu đã ngăn cản anh kịp thời và cô sững người lại khi giọng nói của Sasaki phu nhân đập vào tai cô

- Eriol, con thật sự không muốn nhìn nhận người mẹ như ta sao?Ta đã làm tất cả vì con mà.Đánh tráo là nhằm muốn giữ cho con an toàn, đảo chính là để con có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi Hoàng đế.Con không hiểu sao? – Sasaki phu nhân nói với sự van nài khẩn thiết.

- Không, tôi không hiểu gì cả.Bà không phải là mẹ tôi.Một người đàn bà ác độc như bà không thể là mẹ tôi được!!! – Eriol nói trong khi ánh mắt vẫn không ngừng bộc lộ sự căm hận và ghê tởm với Sasaki phu nhân.

Thái độ hất hủi của Eriol là điều rất bất ngờ với phu nhân Sasaki.Bà đã tính sai một nước cờ trong ván cờ này.Bà muốn kẻ thù nuôi dưỡng con mình để trả thù và cũng là để giữ an toàn cho con nhưng bà không ngờ cũng chính điều đó đã khiến bà mất nó.Phu nhân Sasaki dù cho có tàn ác đến đâu thì bản chất bà vẫn là một người phụ nữ với tình mẫu tử tràn ngập trong tim.Và khi Eriol từ chối bà thì đó chính là cú sốc lớn nhất đối với bà.Chính vì vậy mà bà không thể giữ được bình tĩnh.

- TA TRỞ NÊN NHƯ THẾ CHÍNH LÀ DO HẮN.CHÍNH HẮN ĐÃ TƯỚT ĐOẠT HẾT HẠNH PHÚC CỦA TA, CHỒNG CON, GIA ĐÌNH, TA KHÔNG CÓ GÌ CẢ.NẾU KHÔNG VÌ CON, VÌ MỐI THÙ CỦA GIA TỘC THÌ TA ĐÃ KHÔNG THỂ SỐNG CHO TỚI GIỜ PHÚT NÀY – bà hét lên với sự căm phẫn tột độ.

- ĐỪNG CÓ ĐEM THÙ HẬN RA MÀ BIỆN BẠCH.TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO BÀ ĐÂU.KHÔNG BAO GIỜ!!! – Eriol hét lên căm hận không kém gì bà.

- Con không tha thứ cho ta?Có phải vì con bé đó không?Vì nó đúng không? – đôi mắt Sasaki phu nhân chợt lóe lên thứ ánh sáng đỏ rất lạ lùng và ngón tay bà chỉ về phía Tomoyo đang đứng gần đó – Vì con yêu nó và vì ta mà con không thể đến với nó.Chính vì vậy con căm hận ta?Đ…ú…n…g… k…h..ô…n..g? – bà gằn mạnh hai tiếng cuối cùng.

- Phải!!! – Eriol nói trong khi hai mắt đã bắt đầu nhòe nước.

Nghe được những lời đó khiến phu nhân thấy mọi thứ sụp đổ dưới chân bà.Bà chợt cảm nhận rằng tất cả những gì bà làm đã trở nên vô nghĩa.

- Đúng vậy, chả có nghĩa lý gì khi mà con trai ta không thèm nhìn nhận ta. – Bà cay đắng nói – Nhưng nếu ta mất nó thì ta cũng không để cho các người yên, đặc biệt là mi!!!

Ngay sau khi kết thúc câu nói thì bà lao tới chỗ Tomoyo với tốc độ cực nhanh và một con dao găm trên tay.Sự việc diễn biến quá nhanh mà Tomoyo lại đứng cách những người còn lại một khoảng khá xa nên không ai kịp can thiệp.

- ĐỪNG MÀ!!! – Tất cả mọi người hét lên đau đớn và Haruka, Sakura, Touya, Syaoran lao đến chỗ Tomoyo với sự tuyệt vọng

Nhưng đã có một bóng người nhanh hơn hết thảy và người đó lao vào đứng chắn trước mặt Tomoyo, vừa kịp lúc con dao trên tay phu nhân đâm tới.Bà hét lên một tiếng khi phát hiện ra người đang đứng trước mặt mình là ai và muốn rụt tay lại nhưng không còn kịp nữa.Con dao ấy thay vì đâm vào người Tomoyo thì đã cắm phập thẳng vào trái tim của Eriol.Và từ nơi ấy máu bắt đầu chảy ra, thấm đỏ chiếc áo Eriol đang mặc, máu của cậu hòa vào với máu của Miko đã dính trước đó khiến những vệt máu càng lúc càng rộng hơn.

Thân hình của Eriol lảo đảo và cậu ngã thẳng vào người Tomoyo đang ở phía sau.Tomoyo vội đỡ lấy và để cậu dựa vào người mình trong khi phu nhân Sasaki hốt hoảng lao đến bên cạnh con trai, nắm tay con với khuôn mặt vô cùng lo lắng

- Con sao rồi Eriol?Mẹ không cố ý đâm con đâu.

- Đừng đụng đến người tôi. – Eriol giằng tay khỏi tay bà một cách yếu ớt.Và cậu dùng bàn tay ấy quờ quạng tìm bàn tay Tomoyo.

- Anh xin lỗi Tomoyo!!!Xin lỗi em vì tất cả mọi chuyện!!!

- Đừng nói gì nữa Eriol!Sao anh lại làm thế?Sao lại bảo vệ cho em? – Tomoyo không kìm được nước mắt.

- Anh không thể để cho bất kỳ ai làm hại đến em.Vả lại anh cũng không muốn sống nữa.Kể từ khi sau khi Miko chết, anh cảm thấy mình sao quá vô dụng, quá yếu đuối, quá hèn nhát.Và anh cứ loay hoay tìm cho mình lý do để tiếp tục sống nhưng anh không tìm được.Đến khi biết được sự thật về thân thế mình thì anh thật sự tuyệt vọng.Anh không còn gia đình, không còn bạn bè, không còn gì cả và anh biết anh đã vĩnh viễn mất em.Nếu vậy thì anh sống để làm gì?Thà chết đi còn hạnh phúc hơn.

- Anh quả là kẻ hèn nhát khi chọn cái chết để chạy trốn hiện thực.Còn em, em phải làm sao đây?

- Anh không phủ nhận điều em nói.Anh là kẻ hèn nhát.Anh không xứng đáng với em Tomoyo.Kể từ sau hôm chia tay với em, anh luôn thầm mong sẽ có cơ hội cho chúng ta tái hợp dù đó chỉ là hy vọng nhỏ nhoi.Nhưng giờ thì anh thật sự phải đi xa rồi.Vĩnh biệt em Tomoyo!!! Hãy hạnh phúc nhé!!!Anh yêu em!!!!

Tomoyo nở nụ cười đau đớn với Eriol và khẽ cuối xuống đặt một nụ hôn lên môi cậu.Và Eriol mỉm cười đón nhận hạnh phúc cuối cùng ấy và dần dần đôi mắt cậu khép lại, tâm trí bắt đầu đi vào cõi hư vô.Lúc này bình minh bắt đầu hé ửng nơi chân trời, mặt trời lấp ló đằng Đông báo hiệu ngày mới đã đến.Tomoyo ngẩng lên ôm lấy Eriol chặt hơn bao giờ hết và rồi bằng sức lực yếu ớt của mình, cô đứng dậy, quàng tay Eriol qua vai mình, đỡ cậu bước đi từng bước chậm chạp về phía trước.

- NGƯƠI ĐƯA CON TRAI ĐI ĐÂU ĐẤY?HÃY TRẢ NÓ LẠI CHO TA!!! – Phu nhân Sasaki hét lên với Tomoyo

- Anh ấy không thuộc về bà, phu nhân Sasaki!!!Chính bà đã góp phần đẩy anh ấy đến cái chết.Bây giờ hãy để cho anh ấy yên nghỉ!!! – Tomoyo nhìn bà bằng ánh mắt buồn bã nhưng vô cùng kiên quyết.

Khi đối diện với ánh mắt ấy, phu nhân Sasaki chợt thấy một cảm giác sợ hãi chạy khắp người mình.Bà không nghĩ đứa con gái này lại có sức mạnh tinh thần đáng sợ đến thế.Ánh mắt của nó khiến bà sợ và trong vô thức bà bước lùi lại phía sau, im lặng nhìn nó đưa con trai bà đi.

Những người còn lại tuy không biết Tomoyo muốn làm gì nhưng linh tính họ mách bảo hãy để hai con người ấy được bên nhau nên họ không ngăn cản cũng không đuổi theo.Cứ thế, trong ánh sáng mặt trời lúc bình minh chói lòa, bóng dáng Tomoyo và Eriol dần dần mờ ảo và như tan biến đi.

***

- Có nhớ nơi này không Eriol?Anh đã ngỏ lời yêu em ngay tại nơi này đấy? – Tomoyo nói khẽ khi ngồi giữa rừng mộc lan.

Trong vòng tay cô lúc này là một Eriol dịu dàng, ngoan ngoãn.Cậu không nói gì, cũng không động đậy.Khẽ đặt Eriol nằm xuống đất, Tomoyo bước nhẹ đến bên sông Tomoeda, rút một chiếc khăn và thấm nước nó.Sau đó cô quay trở lại và nhẹ nhàng lau sạch đất cát, bụi bẩn và máu trên khuôn mặt Eriol, trả lại cho cậu vẻ mặt thanh tú, ôn hòa thường ngày.Lúc này là những ngày đầu hè, hoa mộc lan lại bắt đầu kỳ nở rộ như một năm trước.Cả cánh rừng nở hoa trắng xóa, và mỗi khi gió thổi qua thì hàng trăm cánh hoa lại theo gió lìa cành rơi lả tả xuống đất.Cứ thế Tomoyo ôm lấy thân thể bất động của chàng trai cô yêu và cất tiếng hát, giọng hát mà Eriol đã từng say đắm biết bao.Và hòa cùng giọng hát của Tomoyo là vũ điệu quay cuồng của hoa mộc lan trắng.Gió nổi lên cuồn cuộn, thổi ngàn hoa lìa cành bay trắng trời.Hoa đang múa theo bài hát cầu hồn ấy, hoa khóc thương cho một mối tình oan trái.Hai con người ấy không có tội gì cả.Những mưu đồ chính trị, lòng tham và sự hận thù của con người mới chính là kẻ có tội.

Hàng trăm,…

Hàng ngàn,…

Hàng triệu …tiếng khóc đang vang lên kìa….

***

Hai năm sau, cũng vào một ngày mùa hạ, có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang đứng cầu nguyện trước một ngôi mộ đặt giữa rừng mộc lan.

- Hai năm rồi phải không Eriol?Ngày mai là đám cưới của Syaoran và Sakura đấy.Cũng thật bất ngờ khi mà năm ấy Syaoran vẫn sống sót quay trở về sau khi rơi xuống vực phải không?Nhưng đúng là Thượng đế cũng không quá bất công.Họ xứng đáng có được hạnh phúc.Haruka đã ra đi cùng Chiharu rồi nhưng em tin ở một nơi nào đó anh ấy sẽ tìm được hạnh phúc.Còn mẹ anh, sau khi anh mất thì bà ấy đã tự sát nhưng có lẽ với bà cái chết là sự giải thoát.Mẫu hậu vừa hạ sinh thêm một hoàng tử đấy.Vậy là vương quốc lại có người kế vị mới phải không?Vì vậy anh không cần lo lắng gì đâu.Tất cả đau thương đã qua rồi.Còn em, em cũng đang rất hạnh phúc.Em đã từ chối tước vị công chúa mà Bệ hạ ban cho em.Em không cần nó, em chỉ cần mỗi ngày được sống trong tình yêu và những kỷ niệm với anh thôi.Mỗi ngày em đều nhớ đến chúng và với em đó là hạnh phúc.

- Em về đây, ngày mai sau hôn lễ em và vợ chồng Sakura sẽ lại ra thăm anh.

Nói rồi Tomoyo mỉm cười quay người rời khỏi rừng mộc lan.Bất chợt vọng vào tai cô là một âm thanh khiến cô dừng bước và nhìn quanh quất.Sau khi lắng tai nghe kỹ càng thì cô phát hiện ra đó là tiếng khóc của ai đó.Lần theo hướng có âm thanh, cô tiến đến một bụi rậm và nhìn thấy đó là tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh bị ai đó vất bỏ.Cô nhẹ nhàng bồng đứa bé lên và xem xét khắp một lượt người nó.

- Sao người ta lại có thể vất bỏ con mình nhỉ? – cô lầm bầm

Đột nhiên Tomoyo mỉm cười và bồng đứa bé đến trước mộ Eriol:

- Là anh phải không Eriol?Anh sợ em cô độc nên gửi đứa bé này từ thiên đưòng xuống cho em đúng không?Vậy nó sẽ là con của em và anh nhé!!!

Và rồi Tomoyo nở nụ cười rạng rỡ, ôm lấy đứa bé và quay người bước đi mà không hay biết rằng phía sau lưng mình đang có một ánh mắt ấm áp nhìn theo.

- Ừh, nó là con của anh và em, là kết tinh tình yêu của chúng ta.Hãy hạnh phúc nhé Tomoyo!!!

oOo Hết oOo