Lưu Đồng đến nhà trẻ các bạn nhỏ lại được một trận cười to, mặc dù cô giáo đã dạy chế giễu người khác là không đúng, thế nhưng trẻ con đều rất mau quên, cả bọn chỉ vào đầu trọc của Lưu Đồng ôm bụng cười.

“Ha ha ha ha, lớp trưởng cũng là đầu trọc, ha ha ha ha!”

Lưu Đồng đối đối với lời chế giễu mình chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt rất khinh thường nói: “Là con trai khí chất mới trọng yếu, tóc tính là gì, hừ!”

Ngu Y Kiệt có chút ít khổ sở, Móc Bùn ca ca bị người khác chê cười là vì mình hết, Ngu Y Kiệt nóng vội la hét

“Các cậu… Không được cười, thật… Thật đáng ghét! cười nữa tớ liền méc cô giáo!”

Nghe được hai chữ cô giáo các bạn nhỏ liền trung thực im lặng, Lưu Đồng lôi kéo Ngu Y Kiệt về chỗ ngồi, Ngu Y Kiệt rất bội phục nội tâm cường đại của Lưu Đồng. Chính bản thân nhóc cứ đội mũ không chịu gỡ xuống, mà Lưu Đồng không có tóc vẫn là dáng vẻ nhẹ nhõm tự nhiên. Bé còn thấy Móc Bùn ca ca bây giờ cũng không xấu, ngược lại đầu trọc lộ khiến mặt nhóc càng tròn càng đáng yêu.

Nhờ có Lưu Đồng mà Ngu Y Kiệt lúc ngủ trưa rốt cục đã chịu gỡ nón xuống, lộ ra đầu trọc của mình, các bạn học khác nhìn thấy cũng cảm thấy kỳ thật cũng không có gì buồn cười, Ngu Y Kiệt cũng liền không thèm để ý ánh mắt của họ nữa.

Ngủ trưa hai người bọn họ luôn luôn là nằmg cùng một chỗ, bởi vì Ngu Y Kiệt rất thích được Lưu Đồng vỗ vỗ lưng, cho nên cả hai cùng những người bạn nhỏ khác ở giữa thật giống như cách một bức tường vô hình, ngăn cách thành hai thế giới.

Các bạn nhỏ đều thích ôm gối ôm hay ôm thú bông đi ngủ, chỉ có Ngu Y Kiệt thích ôm Lưu Đồng ngủ, Lưu Đồng kỳ thật là thích nhất ôm Simpsons, thế nhưng từ khi ôm Ngu Y Kiệt về sau nhóc cảm thấy Cá Nhỏ người mềm mềm, mát mát còn thật đáng yêu, thế nên cũng bỏ luôn Simpson dính lấy Ngu Y Kiệt.

Chờ cô giáo ra ngoài rồi Ngu Y Kiệt lại ôm gối đầu nhỏ cùng chăn nhỏ của mình chen đến bên người Lưu Đồng, sau đó hai đứa bé khẽ cười, Ngu Y Kiệt sờ lên đầu Lưu Đồng sau đó nhỏ giọng nói

“Cảm ơn Móc Bùn ca ca, anh vì em… mới cạo trọc.”

“Em muốn làm sao cám ơn đây?”

“A… Vậy hun hun nha.”

Ngu Y Kiệt tay nhỏ bưng lấy gương mặt Lưu Đồng thịt thịt sau đó tại trên miệng nhóc hôn xuống mấy lần, Lưu Đồng thẹn thùng sờ sờ môi, Ngu Y Kiệt nhéo nhéo mặt Lưu Đồng cười nhóc.

“Móc Bùn ca ca mắc cỡ, hun hun mắc cỡ.”

“Đương nhiên, miệng đâu phải cứ muốn là hôn được…”

“Thế nhưng là Móc Bùn ca ca lần trước hun miệng miệng em!”

“Đó là vì mặt em đầy nước… Nhưng mà, Cá Nhỏ, sau này em không được hôn ai khác…”

Hai người đang trò chuyện, có một bạn nhỏ bên cạnh trở mình, dọa cả hai một tràn không dám nói chuyện nữa, Lưu Đồng nắm tay khoác lên trên lưng Ngu Y Kiệt lại bắt đầu dỗ bé ngủ. Mỗi lần dỗ nhóc Lưu Đồng đều như một Nam tử Hán đối với người mình yêu thương trân trọng và che chở.

“Cá Nhỏ, anh sẽ luôn bên em.”

Nghe nói như thế Ngu Y Kiệt nhắm mắt lại cười cong cong, còn rất thỏa mãn lên tiếng

“Dạ!”

Lưu Đồng giống như lời nhóc nói như vậy. Lúc nào cũng bên cạnh Ngu Y Kiệt, thế nhưng Lưu Đồng dù sao so với Ngu Y Kiệt cũng lớn tuổi hơn, phải tốt nghiệp mẫu giáo trước, ngày Lưu Đồng tốt nghiệp. Ngu Y Kiệt liền có một cuộc náo loạn cảm xúc thật lớn.

Lưu Đồng cùng các bạn tốt nghiệp chụp thật nhiều ảnh, còn cùng những người bạn nhỏ khác chơi thật nhiều trò, Ngu Y Kiệt chạy đến bên người cô giáo hỏi

“Cô ơi, tốt nghiệp là gì?”

“Tốt nghiệp chính là hoàn thành nhiệm vụ học tập rồi, Tonny và các bạn khác sẽ đi học ở trường tiểu học.”

“Là… Móc Bùn ca ca sẽ không tới nữa sao?”

“Đúng nha, con không nỡ xa Tonny đúng không, cô cũng rất không nỡ, chính là lớp trưởng đắc lực nhất…”

Cô giáo còn chưa nói xong Ngu Y Kiệt cũng nghe không lọt nữa, bé nhìn Lưu Đồng vui vẻ cùng các bạn chụp ảnh, chơi đùa, Ngu Y Kiệt thương tâm chạy đến nơi hẻo lánh không ai thấy mặt méo xệch chảy nước mắt.

Lưu Đồng chụp hình xong tất cả mọi người đều vây quanh nhóc hô: Lớp trưởng, Tốt – Nghiệp – Vui – Vẻ!

Mọi người vui vẻ tập trung lại cười đùa, chỉ có Cá Nhỏ trốn trong góc tối đang yên lặng rơi nước mắt, bé ngồi xổm ôm đầu gối khóc thật đau lòng. Lưu Đồng nhận lấy lời chúc mừng xong, muốn tìm Ngu Y Kiệt cùng nhau ăn tiệc, ăn bánh kem. Nhưng Lưu Đồng không thấy Cá Nhỏ đâu. Nhóc phải tìm hơn nửa ngày mới tìm được Ngu Y Kiệt ngồi trong góc, trực giác nói cho Lưu Đồng biết, Cá Nhỏ vừa khóc… Lưu Đồng đi qua ngồi xổm ở bên cạnh bé, đem bàn tay chụp trên đầu của bé nhẹ nhàng xoa xoa

“Cá Nhỏ, em vừa khóc khóc…”

“Ô ô ~ Móc Bùn ca ca… Tốt nghiệp… bỏ lại em.”

“Làm sao lại thế, mặc dù anh tốt nghiệp, thế nhưng chúng ta vẫn là hàng xóm, anh vẫn sẽ tìm em chơi.”

“Thế nhưng là, nếu anh hông dảnh (rảnh) thì thao…”

“Làm sao không rảnh, cũng phải nghỉ ngơi mà.”

Lưu Đồng dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Y Kiệt, giúp bé lau sạch nước mắt, nhóc cũng thật lo lắng, nhóc không có ở đây, Cá Nhỏ nếu như bị người khác khi dễ thì làm sao bây giờ, Cá Nhỏ lại hay khóc như vậy. Ngu Y Kiệt vẫn còn rơi nước mắt, nhưng Lưu Đồng an ủi vẫn là có một chút hiệu quả, bé dùng tay nhỏ lau lau mặt mình, giọng run run.

“Huhu… Hu… Móc Bùn ca ca phải tìm em chơi ó.”

“Sẽ a, nhất định sẽ, năm sau em cũng sẽ lên tiểu học, chúng ta lại học cùng nhau.”

“A… Anh hứa đi.”

“Hứa, ngoéo tay nào!”

Ngu Y Kiệt vươn ngón tay nhỏ, Lưu Đồng cũng vươn tay cùng nhóc móc ngoéo, Ngu Y Kiệt ngoéo tay xong mới không khóc nữa. Sau đó Lưu Đồng thần thần bí bí chạy đến chỗ cô giáo lôi kéo góc áo cô ra hiệu ngồi xuống, cô giáo còn không biết là chuyện gì xảy ra, Lưu Đồng tiến đến bên tai cô giáo nói

“Cô ơi, Tonny tốt nghiệp rồi… Làm phiền cô chiếu cố Cá Nhỏ, em ấy…thật hay khóc, lỡ có người khi dễ thì sao?”

“A… là chuyện này à, Tonny an tâm, cô sẽ cho Y Kiệt làm lớp trưởng, ai cũng không dám khi dễ, có được hay không?”

“Hay quá!”

Lưu Đồng cho cô giáo một ngón tay cái lên, cô giáo cũng giơ ngón tay cái lên ra hiệu một lời đã định, lần này Lưu Đồng mới yên tâm, bằng không Cá Nhỏ cả ngày khóc khóc, không có mình ai mà dỗ em ấy chứ. Trẻ con còn không hiểu cái gì gọi là khắc sâu tình cảm, nhưng là nếu để cho Lưu Đồng đi hình dung tình cảm hiện tại, nhóc đại khái sẽ dùng từ thích để diễn tả.

Sau khi tan học các bạn nhỏ không về nhà mà được tổ chức một bữa tiệc, bé nào cũng được thay trang phục thật xinh đẹp, cô giáo đã chuẩn bị cho đầy đủ các loại trang phục và đạo cụ, có cài tóc hình tai thú, còn có đuôi, có găng tay. Ngu Y Kiệt dáng người nhỏ không giành được mọi người liền tùy tiện lấy một bộ, một cặp lỗ tai nhỏ đáng yêu, có găng tay móng vuốt nhỏ còn có một cái đuôi.

Các bạn nhỏ thay đồ xong thì nhìn lẫn nhau cười đối, nhất là Lưu Đồng để mọi người cười nhiều nhất, bởi vì nhóc tùy tiện cầm một bộ kết quả là trang phục bé heo.

“Ha ha ha, lớp trưởng là heo, ha ha ha!”

“Hừ, có gì đáng cười, tớ là heo cũng là heo đẹp trai nhất.”