“Hoàng thượng...... Nô tì......” Hoàng hậu không nghĩ sẽ có kết quả như thế này, nhất thời ngẩn ra, ấp úng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Hoàng thượng đến gần Hoàng hậu, sâu kín nhìn nàng một lúc lâu, nói ở bên tai nàng: “Đầu tiên là hạ độc, hiện tại lại đổ oan cho người, thật uổng công nàng là nhất quốc chi mẫu.”

Giọng nói hoàng thượng rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại thể hiện uy nghiêm, khiến đáy lòng hoàng hậu lạnh lẽo trống rỗng, dường như hoàng thượng thật sự đã tức giận.

“Thật sự là nô tì.....” Hoàng hậu còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, muốn thuyết phục Hoàng thượng tin tưởng rằng mình vô tội.

“Nàng có biết, tại sao hôm nay trẫm đột nhiên chạy đến nơi này hay không?” Đôi mắt của hoàng thượng vẫn như cũ không dời đi, vẫn nhìn thẳng nàng.

Đôi môi hoàng hậu mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh nào, bởi vì đến bây giờ nàng mới phát hiện ra chuyện này không bình thường, tại sao đột nhiên hoàng thượng lại tới nơi này? Chuyện này chỉ có nàng biết, nàng cũng không tin hoàng thượng đặc biệt đến thăm Lưu thị.

Hoàng thượng thấy nàng im lặng sững sờ, lại gần bên tai nàng nói: “Có người nói cho trẫm, nói hoàng hậu thường xuyên ra vào Thanh Giản điện, mà hôm nay lại đi vào đó, vì vậy trẫm liền tới xem cho rõ ngọn ngành, mà thật sự là nàng lại ở chỗ này.”

“Hoàng thượng......” Hoàng hậu kêu lên.

“Nhưng nàng lại nói với trẫm, là tới bắt Hoàng quý phi, nhưng bây giờ Hoàng quý phi động thai khí, đang nằm ở trên giường, không đi lại được!” Ánh mắt hoàng thượng rét lạnh.

Lúc này hoàng hậu cũng đoán được, rõ ràng chuyện này là do Hoàng quý phi đặt bẫy, mà mình cứ nhảy vào như vậy, hiện tại chính mình lại rơi vào tình thế không thể giải thích, mà hiện tại hoàng quý phi người ta lại thành người chịu ủy khuất trong mắt hoàng thượng. Hơn nữa bây giờ hoàng thượng còn nhắc lại chuyện hạc đỉnh hồng, chính là có ý muốn tính nợ cũ nợ mới với nàng sao?

“Hoàng hậu, nàng không cần khiêu chiến cực hạn của trẫm nữa, trẫm đã nói, nếu như hoàng hậu không đủ tư cách, trẫm hoàn toàn có thể phế bỏ nàng.” Ánh mắt hoàng đế chăm chú: “Trẫm có thể để cho nàng làm Hoàng hậu, đương nhiên cũng có thể phế bỏ nàng, tốt nhất nàng nên an phận một chút.”

Hoàng thượng hung hăng trợn mắt nhìn hoàng hậu một cái, liền quay người rời đi.

Lời nói của hoàng thượng khiến tâm hoàng hậu như rơi xuống vực sâu, thiếu chút nữa thì đứng không vững, thật may là Tô ma ma kịp thời đỡ lấy.

“Bình Yên, tin tức Hoàng quý phi thường xuyên ra vào Thanh Giản điện ngươi nghe được từ đâu?” Hoàng hậu vừa đi vừa hỏi.

Bình Yên lập tức liếc mắt, nói: “Nô tỳ nghe người trong cung nói.”

Hoàng hậu nắm quả đấm thật chặt, thầm nghĩ, Viên Tiêm Vũ, ngươi điên rồi, lại dùng khổ nhục kế này hại Bổn cung, Bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Thật may là, thai nhi của Hoàng quý phi không có vấn đề gì, Mục Nguyên Trinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, an ủi nàng mấy câu liền rời khỏi Thanh Dương Cung. Hoàng thượng vừa rời đi, Lạc Tử Hân liền ngồi dậy từ trên giường. Cuối cùng tuồng vui này lại khiến hoàng thượng thêm một tầng ngăn cách với hoàng hậu, nhưng đấu cùng hoàng hậu đến mức này, nàng cũng cảm thấy quá mệt mỏi.

“Nương nương, mặc dù ngài không động thai khí, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, thai nhi cũng có biểu hiện không ổn định.” Tôn thái y vừa sửa sang lại hòm thuốc vừa nói.

Nghe xong lời này, trong lòng Lạc Tử Hân có chút khẩn trương, nói: “Không ổn định sao? Vậy làm sao bây giờ?”

Tôn thái y khẽ dừng lại cười nói: “Ngài mới vừa có thai, gần đây nương nương có thể có chút mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”

“Nhưng cũng đã hai tháng rồi, còn không ổn sao?” Lạc Tử Hân thốt ra.

Ánh mắt Tôn thái y hơi ngẩn ra, nói: “Nương nương, là một tháng.”

Lạc Tử Hân biết mình lỡ lời, mắt cụp xuống, bình ổn tâm tình, nói: “Đúng, một tháng, vẫn còn quá nhỏ.”

Tôn thái y gật đầu một cái, nói: “Ba tháng đầu là thời gian không ổn định nhất của thai kỳ, nương nương cần chú ý nghỉ ngơi.”

Lạc Tử Hân gật đầu một cái, ý bảo Tích Như tiễn khách. Đúng lúc này, trước cửa xuất hiện Vệ Dịch Hiên đến truyền chỉ, nhưng ánh mắt của hắn lại hiện vẻ cổ quái.

“Hoàng thượng có chỉ, ban thưởng tơ lụa thổ cẩm cho Hoàng quý phi nương nương.” Giọng của Vệ Dịch Hiên nhàn nhạt, cũng không giống tuyên chỉ, trong ánh mắt hàm chứa cổ quái.

“Thần cáo lui trước.” Tôn thái y nhấc hòm thuốc khẽ thi lễ một cái sau đó được Tích Như dẫn đi ra ngoài.

Tôn thái y vừa rời đi không lâu, đột nhiên Vệ Dịch Hiên đi lên phía trước, đôi tay giữ lấy hai đầu vai của Lạc Tử Hân, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Hai tháng? Ta vừa mới nghe lời nàng nói.”

“Ta......” Ở trước mặt của Vệ Dịch Hiên, Lạc Tử Hân luôn có vẻ tay chân luống cuống như thế, rõ ràng ánh mắt khẽ lay động của nàng đã bán đứng nàng, cũng đồng thời tỏ rõ cho Vệ Dịch Hiên biết rằng sự thật đúng như hắn đoán.

“Cho nên, đứa bé là.....” Vệ Dịch Hiên nhíu chân mày lại, nắm cánh tay nàng thật chặt, đôi mắt khẽ ửng hồng.

“Đứa bé là của ta, nó chỉ là của ta.” Trong hốc mắt Lạc Tử Hân rưng rưng.

“Hân nhi......” Vệ Dịch Hiên xúc động kêu lên.

Lạc Tử Hân đưa tay che miệng hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Nguyên Hiên, ta không muốn thương tổn chàng, cũng không muốn bởi vì ta mà chàng phải phá hủy đại kế, càng không muốn những người đó hại chàng. Ta sẽ bảo vệ tốt đứa bé này, tin tưởng ta.”

Nàng nói lời này xong thì thoáng kích động một chút, nước mắt không nhịn được chảy xuống từ khóe mắt. Vệ Dịch Hiên hít một hơi thật sâu, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cho nàng. Đột nhiên đôi tay nâng mặt nàng lên, cúi đầu xuống hôn sâu xuống.

“Ta rất đố kỵ người bên cạnh nàng là hắn......” Vệ Dịch Hiên ngẩng đầu lên xúc động ngắm nhìn nàng.

Trong lòng Lạc Tử Hân một trận bùi ngùi, mặc cho hắn kéo mình vào trong lòng...

Tích Như nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng giống như một pho tượng canh giữ ở cửa, có một số việc, nàng sớm đã thấy rõ, mà trong lòng của nàng chỉ có chúc phúc.

Năm tháng vội vã đi qua, cái thai trong bụng Lạc Tử Hân đã lớn, tuy nói mới có thai sáu tháng, nhưng trên thực tế đã là bảy tháng, cho nên bụng có vẻ lớn hơn nhiều. Thái hậu cũng không ít lần nghi ngờ, cũng may Lạc Tử Hân lấy lý do ăn nhiều để tránh né, thái hậu cũng quan tâm đứa bé trong bụng của nàng, cho nên cảm thấy nàng ăn nhiều thì dáng dấp đứa bé cũng tốt, không có gì không được, vậy nên cũng không để ý bụng lớn hay nhỏ.

Mà mỗi lần nhìn thấy hoàng thượng thì ánh mắt của nàng chắc chắn sẽ vô ý quét qua Vệ Dịch Hiên, thật ra thì chỉ cần nhìn, nhìn hắn bình an vô sự, nàng cũng yên tâm. Đồng thời, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Vệ Dịch Hiên truyền tới, cũng cảm thấy an ủi. Tuy vậy, nàng cũng biết, ở trong thâm cung này, yêu một nam nhân khác là một việc vô cùng nguy hiểm, ở trong hoàng cung này nàng có thể cười dối trá với mọi người, tuy nhiên tình cảm bản thân không thể dối trá được.

Thật may, Vệ Dịch Hiên có thân phận thái giám, cho nên dù bọn họ trao đổi cũng không để cho người nào hoài nghi. Nhưng, vẫn sẽ có chuyện không mong muốn xảy ra.

Một ngày kia, Lạc Tử Hân đến Thái Kiền cung cầu kiến hoàng thượng, đúng lúc hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, vì vậy nàng liền chờ ngoài cửa, tán gẫu mấy câu cùng Vệ Dịch Hiên. Lúc này, đột nhiên cửa mở ra, là hoàng thượng.

Lúc ấy, hoàng thượng nhìn thấy hai người đang nói chuyện, từ tốn nói một câu: “Hai người các ngươi nói chuyện rất là hợp ý, nếu không phải tiểu Vệ tử là một nội thị, thật đúng là trẫm muốn ăn dấm.”

Lời này khiến trong lòng Lạc Tử Hân cùng Vệ Dịch Hiên sinh ra gợn sóng không nhỏ, ngay lúc đó, trái tim nàng liền đập mạnh hơn chục lần, thật may là trên mặt không có vẻ gì, nếu không, chắc chắn hoàng thượng sẽ hoài nghi.

Sau đó, nàng cố gắng giữ khoảng cách với Vệ Dịch Hiên, trừ khi phải trao đổi lúc truyền chỉ, cũng rất ít khi đơn độc nói chuyện cùng hắn. Chỉ là, nàng tin tưởng Vệ Dịch Hiên cũng cảm nhận được nàng cố ý, mỗi lần gặp hắn, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt mang theo thương cảm của hắn. Thật ra trong lòng của nàng cũng khó khăn, không thể hạ quyết tâm quên hắn hoàn toàn được. Nàng là nữ nhân của hoàng đế, mặc kệ có bỏ được phần tình cảm đối với Vệ Dịch Hiên hay không, vì bảo vệ hắn, đành phải nhịn xuống phần tình cảm này, dù thế nào đi nữa bọn họ phải có đứa bé này.

Cho nên, Lạc Tử Hân rất nhanh liền hạ quyết tâm, chôn sâu phần tình cảm này vào đáy lòng, nuôi lớn đứa bé này, bảo vệ tốt đứa bé, cũng bảo vệ tốt cho người trong lòng.

Quyết định như vậy, mặc dù trong lòng quả thật đau khổ, nhưng rốt cuộc lý trí chiến thắng tình cảm, trong ánh mắt của nàng không còn tạp chất.

Cứ như vậy, lại qua hơn hai tháng, một ngày kia bụng đau nhức không dứt, liền biết đứa bé này muốn lâm bồn rồi. Có lẽ đứa bé này cũng có thể cảm nhận được mẫu thân cực nhọc, không quá hai canh giờ, đứa bé đã được sinh ra.

“Chúc mừng hoàng thượng, Hoàng quý phi nương nương sanh hạ một vị hoàng tử.” Cung nhân kích động quỳ xuống bẩm báo.

Mục Nguyên Trinh chợt đứng lên từ trên ghế, vẻ mừng rỡ không cần nói cũng biết. Cũng khó trách, trong cung không ít người mang thai, nhưng chân chính thuận lợi sinh nở ít lại càng ít, hôm nay Hoàng quý phi không chỉ sinh, mà còn là một hoàng tử, điều này làm cho hắn hưng phấn cực độ.

“Tiểu Vệ tử, khẩn trương đi một chuyến cùng trẫm đến Thanh Dương cung.” Ngay lập tức Mục Nguyên Trinh để chuyện trong tay xuống, bước nhanh ra ngoài.

Thật ra thì Vệ Dịch Hiên càng muốn nhanh chóng đi đến Thanh Dương cung, hắn cũng hi vọng lúc Lạc Tử Hân lâm bồn, hắn có thể cùng ở bên cạnh. Cho nên, khi cung nhân báo cáo, tâm tình vui mừng của hắn khó có thể dùng lời diễn tả được, rồi lại pha chút phức tạp.

“Thật là một tiểu tử trắng trẻo bụ bẫm, trẫm xem nên lấy tên là Dịch Chiêu thôi.” Hoàng thượng ôm đứa bé vừa đung đưa vừa nói.

“Dịch Chiêu, Mục Dịch Chiêu......” Lạc Tử Hân nhẹ nhàng nói, ánh mắt vô ý nhìn về phía Vệ Dịch Hiên sau lưng Hoàng thượng, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, ẩn tình trong mắt, lòng của nàng cũng an định không ít, gật đầu một cái với hoàng thượng, nói: “Tạ hoàng thượng ban tên, cái tên Dịch Chiêu này rất êm tai đấy.”

Mục Dịch Chiêu ra đời khiến trong cung trở nên vui vẻ hơn, vì vậy Hoàng thượng ban thưởng cho Thanh Dương cung rất nhiều thứ. Hơn nữa bởi vì hoàng thượng cho là hắn sinh non, cho nên đặc biệt an bài người chăm sóc, dáng dấp tiểu hoàng tử cũng rắn chắc hơn. Mà mấy ngày nay Lạc Tử Hân cũng đắm chìm trong hạnh phúc của tình mẫu tử, ba tháng lại trôi qua.

Vậy mà, ngày hôm nay, trong hoàng cung lại truyền đến một tin tức, mà tin tức này khiến lòng của Lạc Tử Hân chìm đến đáy cốc, bởi vì lúc nàng cảm thán cho người liên quan đến tin tức này thì cũng cảm thấy lo lắng cho một người khác.