Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 73: Tôi muốn trở thành thiếu phu nhân

Sự việc của Hoàng Thế Vinh đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của Hoàng Thế Trung, trên mặt báo xuất hiện rất nhiều tin tức liên quan đến Tấn Hoàng Thành, thiếu gia của Hoàng thị có đời sống buông thả, ở trong khách sạn cùng nữ đại diện của Tấn Hoàng Thành qua đêm.

Mọi tin tức kia phóng đại sai lệch lên rất nhiều, Hoàng Thế Vinh nhìn một loạt tin tức như vậy, trong nhất thời cũng rơi vào trầm mặc, điều hắn lo nhất hiện tại chính là không thể giấu được Tô Đồ Lang Quân nữa rồi.

Một cuộc họp cổ đông được diễn ra tại Hoàng thị, Hoàng Thế Trung mang theo gương mặt ngưng trọng ngồi ở vị trí chính giữa, ở trước mặt mọi người cũng không có cách nào đứng về phía con trai nữa, ông nghiêm giọng chất vấn:

"Hoàng phó tổng, cậu giải thích những tin tức trên báo chí này đi"

Hoàng Thế Vinh nhìn đống báo chí trước mặt, trên người phát ra một hơi thở lạnh lẽo, hắn bình thản đáp lại một câu thế này:

"Chuyện này không nghiêm trọng giống như trên báo đưa tin"

Lý Thanh Nghị vốn luôn đối đầu với hai ba con họ Hoàng, hiện tại sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để công kích Hoàng Thế Vinh:

"Hoàng phó tổng, báo chí chính là con dao hai lưỡi, cậu chẳng lẽ không biết hay sao? Chuyện mà cậu nói không nghiêm trọng, hiện tại đã vô cùng nghiêm trọng rồi đó, cổ phiếu Hoàng thị buổi sáng ngày hôm nay đã giảm rồi"

Đây chính là cơ hội tốt có thể hạ bệ Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh sau khi hoàn thành dự án Tấn Hoàng Thành kia đã chiếm được chỗ đứng trong Hoàng thị, hiện tại cũng vì Tấn Hoàng Thành này mà điêu đứng.

Hoàng Thế Minh là người gọi đám nhà báo đến đợi sẵn ở bên ngoài phòng khách sạn, cũng là người ở phía sau ngấm ngầm cho tin tức kia lan truyền nhanh trên các mặt báo. Vì vụ số thép lúc trước, Lý Thanh Nghị đã bán cổ phần cho Hoàng Thế Vinh, nếu như không nhân thời điểm này ở trước mặt cổ đông làm khó hắn thì Hoàng thị này chỉ sợ sẽ rơi vào tay của ba con nhà bọn họ mất:

"Hoàng phó tổng, chuyện trai gái của cậu như thế nào chúng tôi không quản, nhưng việc cậu ở ngay trong Tấn Hoàng Thành cùng người đại diện phát sinh sự tình kia đã làm ảnh hưởng đến bộ mặt Hoàng thị rất nhiều. Tấn Hoàng Thành xây dựng lên là nhắm đến tầng lớp khách hàng thượng lưu, ngày đầu mở cửa liền dính phải tin đồn thác loạn như vậy, thử hỏi mục tiêu tổ hợp khu vui chơi lớn nhất Đông Nam Á này có thể thực hiện hay không chứ?"

Hoàng Thế Trung cũng biết hai cái gai trong mắt này đang cố ý muốn làm khó con trai mình, nhưng bất kể sự việc ngày hôm nay là do Hoàng Thế Vinh bị hãm hại hay thế nào đi chăng nữa, thì con trai ông đúng là đã tắc trách, không thể bênh vực được:

"Hoàng phó tổng, cậu định giải quyết chuyện này như thế nào?"

Hoàng Thế Vinh ở trong cuộc họp luôn giữ thái độ âm trầm, người ngoài không thể đoán ra được tâm trạng của hắn lúc này đang lo lắng hay bình thản. Hắn im lặng tiếp nhận mọi lời chỉ trích, cố ý công kích từ mọi người, đến cuối cùng khi tất cả ánh mắt kia đều đổ dồn về phía hắn, hắn chỉ nói một câu rồi đứng dậy rời khỏi phòng họp:

"Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết, cam đoan với mọi người chỉ trong vòng ba ngày thôi"

Thật ra dùng tiền mua mấy bài viết trên báo không khó, cái khó chính là sự việc lần này đã bị người khác đi trước một bước đăng tin lên. Hoàng Thế Vinh liếc mắt nhìn về phía Hoàng Thế Minh một cái, ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo ông ta, sự việc ngày hôm nay khiến cho hắn chính thức không còn lưu tình về mối quan hệ gia đình nữa, Hoàng Thế Minh đã vô tình trước vậy thì hắn cũng sẽ không nể mặt về sau.

...

Tô Đồ Lang Quân nằm ở trên giường bệnh truyền nước, vết mổ ở trên bụng vẫn còn có cảm giác đau. Cậu im lặng chăm chú nhìn màn hình điện thoại, tin tức trong nước hot nhất hiện giờ chính là Tấn Hoàng Thành.

Đàm Dật Nam chậm rãi mang cặp lồng cháo vừa mới mua ở dưới bệnh viện bỏ ra trên bàn ăn, một chiếc bàn ăn nhỏ được đặt ngay trên giường bệnh, anh ta liếc mắt nhìn Tô Đồ Lang Quân một cái, mắt thấy trên màn hình điện thoại là tin tức của Tấn Hoàng Thành, Đàm Dật Nam cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói một câu thế này:

"Tô thiếu gia, bác sĩ nói bức xạ của điện thoại sẽ không tốt cho khả năng hồi phục vết thương đâu"

Tô Đồ Lang Quân không ngẩng đầu, ngón tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại, mang toàn bộ những tin tức mới nhất về Tấn Hoàng Thành đọc cho bằng hết:

"Về phía Ikeda thế nào rồi?"

Ikeda chính là đối tác quan trọng tại Nhật Bản mà lần này Tô Đồ Lang Quân muốn gặp. Người Nhật tôn trọng nhất là lời hứa, thời gian phải chuẩn xác, nhưng vì một vài sự cố nên Tô Đồ Lang Quân đã không thể đến gặp ông ta được, chính vì vậy cậu mới muốn cùng ông ta đặt thêm một lịch hẹn gặp mặt nữa, dù sao đã đến đây rồi cũng không phải là để nằm trong cái bệnh viện này.

Đàm Dật Nam để chiếc thìa ở bên cạnh bát cháo, xoay người rót cho Tô Đồ Lang Quân một ly nước ấm:

"Vẫn chưa đặt được lịch hẹn, Ikeda nói tuần này không có thời gian rảnh"

Tô Đồ Lang Quân tắt điện thoại, nhìn tới bát cháo trắng trước mặt một hồi rồi cầm thìa lấy một chút cháo bỏ vào trọng miệng:

"Vậy sao, vậy thì hỏi ông ấy tuần sau thì thế nào?"

Đàm Dật Nam mang ly nước ấm đặt ở bên cạnh Tô Đồ Lang Quân:

"Ông ta nói tuần sau cũng không rảnh"

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi múc từng thìa cháo bỏ vào miệng:

"Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ta"

Đàm Dật Nam đứng ở bên cạnh hồi lâu, trong trí nhớ của anh ta vẫn nhớ rõ buổi sáng có một người gọi đến cho Tô Đồ Lang Quân, mặc dù không biết là ai nhưng trong lòng anh vẫn không muốn báo. Chỉ có điều Tô Đồ Lang Quân hẳn là biết rồi, từ lúc tỉnh lại đến giờ thứ mà cậu tìm kiếm đầu tiên chính là điện thoại di động của mình:

"Phải rồi Tô thiếu gia, buổi sáng có một người đã gọi cho cậu rất nhiều lần"

Tô Đồ Lang Quân bình thản ăn cháo, im lặng một hồi mới chậm rãi hỏi lại một câu:

"Cậu ấy nói cái gì?"

Đàm Dật Nam đáp:

"Chỉ hỏi cậu đang ở đâu mà thôi"

Tô Đồ Lang Quân không nói gì nữa, nhìn tới dáng vẻ không muốn mở miệng nói chuyện kia của cậu, Đàm Dật Nam hiểu ý nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh này.

Thật ra thông qua những tin tức ở trên báo kia, Tô Đồ Lang Quân cũng phần nào đoán ra được mọi chuyện rồi, hơn nữa bên cạnh Hoàng Thế vinh còn có Bạch Đằng, cậu ta là người của cậu cho nên không cần cậu phải hỏi đã tự động báo cáo hết mọi chuyện cho cậu biết.

Sau khi cậu rời khỏi phòng khách sạn đó, Diêu Tịnh Tuyết liền nhanh chóng tìm được phòng khách sạn kia. Bạch Đằng tuy rằng là tai mắt của cậu, nhưng cũng không thể nào quản được nhiều chuyện như thế, khi Bạch Đằng phát hiện ra chuyện này thì Hoàng Thế Minh đã chớp lấy thời cơ gọi đến một đám ký giả đứng đợi sẵn ở bên ngoài.

Từ lúc biết chuyện đến giờ cậu vẫn luôn nắm chắc điện thoại trong tay, một giây cũng không chịu rời nó là bởi vì cậu đang đợi Hoàng Thế Vinh gọi điện đến, chẳng lẽ hắn không thể ý thức được người cùng hắn đêm hôm đó là cậu sao.

Nếu như Hoàng Thế Vinh không gọi cậu, vậy thì cậu cũng sẽ không để ý đến hắn nữa, cậu muốn dành mọi tâm sức của mình nhanh một chút giải quyết chuyện công việc với đối tác nước ngoài này, rồi mới có thể quay trở về giải quyết những người kia.

Tô Đồ Lang Quân uống một ngụm nước ấm, trong người cậu hiện tại rất yếu, chỉ cần mỗi lần nuốt xuống một thứ gì đó sẽ khiến cho vết thương trong ruột cùng trên bụng cũng phải nhói quặn một hồi. Tô Đồ Lang Quân lấy điện thoại gọi cho Ikeda, người đàn ông Nhật Bản kia không ngoài dự đoán của cậu, ông ta không bắt máy.

...

Diêu Tịnh Tuyết là người vui vẻ nhất lúc này, dù cho sự việc kia ảnh hưởng đến công việc hiện tại của cô, nhưng đổi lại lại có thể vì chuyện đó mà dây dưa với Hoàng Thế Vinh được. Buổi tối ngày hôm đó sau khi Hoàng Thế Vinh đẩy cô ra một bên đi đến phòng vệ sinh, Diêu Tịnh Tuyết cũng nhanh chóng đi theo nhưng lại nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân đột nhiên xuất hiện.

Diêu Tịnh Tuyết vẫn luôn có tâm lý sợ người đàn ông này, cho nên chỉ cần nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân sẽ tự động trốn tránh, cô đứng ở một bên âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, cũng chính mắt nhìn thấy hai người bọn họ từ trong thang máy tiến vào căn phòng kia thật lâu.

Diêu Tịnh Tuyết thầm tức giận trong lòng, chẳng lẽ lần hạ thuốc này lại để cho Tô Đồ Lang Quân được lợi, cô không can tâm nên đã đứng ở bên ngoài quan sát căn phòng đó thật lâu, được một lúc sau đó lại có một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, anh ta rút điện thoại ra gọi cho ai đó, một hồi sau Tô Đồ Lang Quân cũng xiêu vẹo cùng anh ta rời đi.

Diêu Tịnh Tuyết cảm thấy cơ hội của mình đến rồi, cô nhanh chóng chạy tới trước cửa phòng kia, may mắn lúc Tô Đồ Lang Quân rời đi không khóa cửa. Diêu Tịnh Tuyết hít một hơi bước vào bên trong, không khí bên trong ngập tràn mùi tình dục, cô hoảng sợ đến độ còn suýt chút nữa vấp ngã vào quần áo đang vứt ở dưới sàn.

Diêu Tịnh Tuyết đánh bạo mở ánh đèn vàng, ánh sáng dịu dàng phát ra, trên giường có một người đàn ông đang ngủ, ga trải giường cùng chăn cũng hỗn loạn nhàu nát giống như vừa mới rồi đã trải qua một hồi vô cùng kịch liệt. Diêu Tịnh Tuyết nắm chặt bàn tay, trong lòng trào lên một cảm giác tức giận, liếc mắt nhìn tới phía bên cạnh còn có một vệt máu đã khô đọng lại trên ga giường màu trắng. Diêu Tịnh Tuyết vốn định xoay người rời đi nhưng trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, kết quả liền tắt điện trong phòng, ở trong bóng tối cởi xuống lễ phục dạ hội tiến về phía chiếc giường kia, nâng chăn nằm xuống bên cạnh.

Lông tơ trên người Diêu Tịnh Tuyết đều dựng đứng, phía dưới người mình chính là vết máu cùng tinh dịch lẫn lộn hòa vào nhau, chủ nhân của những dấu vết này không ai khác là người cô căm hận nhất. Diêu Tịnh Tuyết nằm ở trên giường không dám động, giống như mình đang nằm lên một thứ dịch bệnh ghê tởm vậy, cả đêm hôm đó Diêu Tịnh Tuyết thức trắng, muốn nhân cơ hội này tìm kiếm một chút sự an ủi của Hoàng Thế Vinh nhưng khi cô vừa động người thì hắn lại nằm xoay lưng lại.

"Tịnh Tuyết, đêm hôm đó cô cùng Hoàng phó tổng thành rồi sao?" Cindy ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà Diêu Tịnh Tuyết vui vẻ hỏi.

Đêm hôm đó đối với Diêu Tịnh Tuyết chính là đoạn ký ức cô không muốn bị người khác nhắc tới, chuyện này có lẽ cũng chỉ có cô và Tô Đồ Lang Quân biết mà thôi, cậu khẳng định là sẽ dùng nụ cười khinh thường để chế nhạo cô:

"Cindy, tôi muốn trở thành thiếu phu nhân của Hoàng gia".