Hai ngày sau khi xuất viện, Tuyết Nhung bất ngờ nhận được một bức thư của Lancer, thư viết như sau:

“Tuyết Nhung yêu thương của anh, xin em thứ lỗi cho anh vì vẫn gọi em như vậy mà không biết xấu hổ. Bây giờ, anh đã trở thành một tên khốn nạn, và đã nằm trong hàng ngũ đàn ông xấu xa trong gia tộc em. Anh chẳng còn tư cách và mặt mũi nào để gọi em như vậy nữa. Nhưng khi chứng kiến khoảnh khắc em đứng trên lan can, định kết liễu đời mình, thực sự trái tim anh đau như bị hàng trăm hàng vạn mũi dao xuyên thấu. Anh không biết, em sẽ đi tiếp cuộc đời phía sau thế nào khi phải mang trong mình những vết thương lòng trong quá khứ, giờ lại bị tội lỗi của anh làm tổn thương thêm lần nữa. Tội lỗi mà anh đã gây ra cho em thật muôn phần đáng chết, không thể tha thứ được. Anh viết cho em bức thư sám hối này, cũng vì muốn tìm một sự giải thoát cho tâm hồn tội lỗi của mình.

Có lẽ lúc này em đang tự hỏi bản thân, không biết lúc đó Lancer có thật lòng yêu mình không? Câu hỏi này, anh đã thầm nghĩ trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần, và lần nào anh cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất: Tình yêu của anh dành cho em là thật lòng. Một người con trai nhìn thấy một người con gái lần đầu tiên đã muốn cô gái đó mãi mãi không rời xa mình, lần thứ hai muốn ôm cô ấy vào lòng, mãi mãi ở bên bảo vệ cô ấy, lần thứ ba muốn kết hôn với cô ấy, lần thứ tư, cảm thấy cuộc đời này không thể sống thiếu cô ấy. Tất cả những cảm giác đó, anh đều đã trải qua, và chỉ có một từ duy nhất để diễn tả, đó là “tình yêu”.

Dưới sự cổ vũ của tình yêu, anh trở nên ngốc nghếch và điên rồ, bay bổng và lãng mạn, trở thành một ảo thuật gia, một nghệ sĩ. Tình yêu chân thành đã khiến anh biến thành một người dũng cảm và cao thượng. Anh muốn hi sinh, muốn sáng tạo, thậm chí muốn cướp đoạt, muốn làm những chuyện kinh thiên động địa, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt chau mày tức giận của em! Vì trái tim chân thật của mình, vì tình yêu chân thành của mình, đã bao lần anh cảm động đến rơi lệ. Anh cảm ơn thượng đế, cảm ơn ngài đã ban em cho cuộc đời anh, để anh cảm nhận được thứ tình cảm cao quý nhất của nhân gian, để anh cả đời không bao giờ phải hối hận.

Tình yêu anh dành cho em là thật lòng, anh muốn cưới em cũng là thật lòng. Bởi vì anh đã từng tin tưởng rằng nếu thực sự yêu một người con gái, thì trái tim bạn sẽ không bao giờ thay đổi. Tình cảm chân thành đó sẽ là một cây cầu vững chắc, mãi mãi gắn kết hai người với nhau, và sẽ giúp họ vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời.

Khi đã cưới được em, anh cảm thấy mình đã vượt qua được kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời. Có thể chiến thắng bao kẻ khác để cưới em về làm vợ mình, đây là niềm kiêu hãnh và hạnh phúc của một người đàn ông như anh. Anh thề sẽ đối xử thật tốt với em và cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh thề sẽ cùng em sinh một đàn con đông đúc, và chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau đến đầu bạc răng long. Nhưng, sau khi kết hôn, tất cả những lời hứa và quyết tâm trước kia lại khiến anh vô cùng lúng túng. Cuộc sống ngày một nhàm chán với một mô típ cố định: ngày hôm nay có thể nhìn thấy ngày mai, ngày kia, thậm chí là năm sau, năm sau nữa... Cuộc sống ổn định trong một vòng quay xã hội nhỏ bé như thế sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng lại là gánh nặng đè lên anh mỗi ngày. Nếu so sánh với cuộc sống gia đình, anh vẫn thích không khí sôi nổi ở trường học hơn. Ở nhà, anh chỉ có thể tiếp xúc với em và một vài người khác, nhưng ở trường, mỗi ngày anh lại được gặp hàng trăm hàng vạn người, như thể bạn đang xem một thước phim hoạt hình 3D chân thực và sống động. Khi tình cảm của anh, tính cách của anh, cuộc sống của anh trở nên bức bối giống như một chiếc bánh quy bị ép chặt, như một viên đạn không thể giải phóng năng lượng trong mình, anh bắt đầu cảm thấy áp lực, căng thẳng, bắt đầu quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt của cuộc sống, những mâu thuẫn xuất phát từ sự không hợp nhau của hai chúng ta. Mỗi lần có chuyện không vừa lòng, anh lại phóng đại lên, phóng đại nó thành chuyện không thể thông cảm và tha thứ. Cứ thế, sự bất mãn và trách móc cứ lớn dần lên trong anh.

Đúng lúc đó, Susan và Ngô Vũ đến nhà chúng ta. Điều bẩn thỉu nhất mà một gã đàn ông như anh đã làm, đó là khi Susan chủ động bày tỏ tình cảm với mình, anh đã ngã về phía cô ấy. Đó là việc làm mà đến tận bây giờ anh vẫn không thể tha thứ cho mình. Anh là một người đàn ông đã kết hôn, cũng đã thề chịu trách nhiệm cả đời cho một người con gái, nhưng vẫn vô liêm sỉ cho phép minh sống buông thả, thậm chí còn tìm ra vô vàn lí do để phản bội em. Anh nghĩ em không biết chiều lòng người khác giống như Susan, nhận thức văn hóa của em quá trì trệ, em quá cố chấp, quá ích kỉ, không toàn tâm toàn ý yêu anh như Susan, thậm chí chuyện chăn gối cũng trở thành lí do lớn nhất để anh phản bội em. Vậy là, anh từng bước từng bước rơi vào vòng xoáy của tội lỗi. Khi một người rơi xuống tận cùng của tội lỗi, hắn ta sẽ biến thành một con thú. Anh không hiểu tại sao mình lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi em vào ngày đầu tiên của năm mới. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại thờ ơ và độc ác đến vậy khi thấy người con gái mình đã từng yêu thương nhất tuyệt vọng gọi theo mình? Sau đó, trong suốt quá trình ly hôn, anh đã hoàn toàn biến thành loài máu lạnh, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân của chúng ta để chạy đến bên Susan, để cô ấy vuốt ve những vết thương trong tim mình, và thủ thỉ vào tai rằng tất cả những gì anh làm xuất phát từ tình yêu thiêng liêng và chân thành, vậy nên không có tội. Cứ thế, anh đã lẩn trốn cảm giác tội lỗi ẩn sâu trong đáy lòng.

Thượng đế à, tại sao khi mới bắt đầu hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, vậy mà mới bước vào cuộc sống hôn nhân chưa đầy một năm đã trở thành kẻ thù của nhau? Tại sao? Tại sao?

Câu hỏi này anh cũng đã suy nghĩ hàng trăm hàng vạn lần, và cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất: trên thế gian này, chỉ có thời gian và không gian là vĩnh hằng, còn tình yêu của con người thì không thể. Không giống như thời gian và không gian, con người có xương có thịt và vô cùng nhỏ bé. Vì vậy mà con người, đặc biệt là đàn ông hoàn toàn không thể chống lại những cám dỗ và mê hoặc chết người. Những người đàn ông trong gia tộc em cũng nằm trong số đó, đặc biệt là cha và ông ngoại em. Lúc đầu, họ cũng thật lòng yêu mẹ và bà ngoại em, chỉ có điều, thời gian trôi qua, tình cảm nhạt dần, và mọi thứ cũng thay đổi. Nguyên nhân là do đàn ông là sinh vật dễ thay lòng đổi dạ. Hôm nay, họ dùng trái tim để cảm nhận, dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Vậy nên có thể nói, hai chữ “đàn ông” giống như một trái bom nổ chậm, một ngọn núi lửa tạm thời ngủ quên, sở dĩ chưa nổ, chưa phun trào là vì chưa có ai châm ngòi kích thích nổ.

Anh nói như vậy không phải để bào chữa cho tội lỗi của mình. Đây là những lời gan ruột anh đã hiểu ra sau bao ngày trăn trở, đau đớn. Nhớ lại hồi đó, sau khi qua tuổi thiếu niên, anh thấy mình đã ăn năn hối cải, đã thay đổi hoàn toàn và trở thành một người đàn ông trưởng thành có trách nhiệm. Nếu như một người đàn ông đầy kinh nghiệm như anh mà cũng như vậy, thì không hiểu những gã trai trẻ thiếu kinh nghiệm, không trải tình trường sẽ ra sao?

Vì thế, anh cho rằng, khi yêu nhau, người con trai không nên hứa với người yêu sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ. Và các cô gái cũng không nên mong chờ chàng trai của mình hứa với mình như thế. Bởi vì tất cả những lời hứa đó chỉ là lời nói gió bay, chỉ là một chất xúc tác để duy trì tình yêu. Về mặt ý nghĩa, tình yêu đúng là thứ vĩnh hằng, bởi vì tình yêu có thể nảy nở nhiều lần trong một đời người. Chúng ta có thể yêu hai ba lần, N lần. Tình yêu cũ sẽ bị tình yêu mới thay thế, tình yêu mới lại bị một tình yêu mới hơn thay thế, cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn vô hạn, mỗi lần lại lãng mạn hơn, đẹp đẽ hơn. Nói tình yêu vĩnh hằng bởi vì nó không đem đến ánh sáng cho con người, mà chỉ đẩy họ xuống những nấm mồ tăm tối. Mỗi lần ly hôn là một lần đau khổ và bi kịch, một lần bội ước.

Nói thật, bây giờ anh cũng bắt đầu nghi ngờ tính tất yếu của hôn nhân. Nếu hôn nhân là một tay đao phủ, là một nấm mồ thì tại sao người ta cứ phải kết hôn, cứ phải tiếp tục cách duy trì nòi giống truyền thống này? Nếu ngày nay, những quy phạm văn hóa đạo đức khiến cho con người không thể rũ bỏ những ràng buộc, thì ít ra hôn nhân cũng nên được coi như những hợp đồng thuê nhà, thuê xe mà bạn có thể kí một năm, ba năm hay năm năm. Dưới sự đảm bảo của hợp đồng này, nếu hai người cảm thấy hợp nhau thì khi hợp đồng hết hiệu lực có thể kí tiếp. Còn nếu như cả hai đều thấy bất mãn, thấy không thể tiếp tục duy trì được nữa thì chỉ cần hủy bỏ hợp đồng. Mặc dù đó không phải là cách giải quyết toàn mĩ nhất cho mối quan hệ nam nữ, nhưng ít nhất nó còn có chút lý tính và nhân tính, giúp các đôi vợ chồng nghiêm túc thực hiện hợp đồng, và có đủ lý trí để chia tay khi hợp đồng kết thúc mà không có cảm giác bị phản bội hay ruồng bỏ. Sự tổn thương của cả hai bên vì thế cũng giảm xuống mức thấp nhất bởi vì ngay từ đầu yêu cầu mà họ đặt ra không phải là cả đời chỉ lấy một vợ một chồng, sống bên nhau thiên trường địa cửu.

Một gã đàn ông như anh vì đâu mà trở nên xấu xa và tội lỗi? Anh vẫn luôn tự kiểm điểm bản thân, tự tìm một liều thuốc hiệu nghiệm để chữa cho mình. Nhưng có lẽ chẳng có thứ thuốc nào trên thế gian này chữa được căn bệnh của anh, bởi vì anh là đàn ông, một gã đàn ông xấu xa, một gã đàn ông đang cầu xin sự tha thứ của em bằng cách đê tiện nhất.. Mặc dù anh biết, sự tha thứ đó sẽ không bao giờ dành cho anh vì anh chính là kẻ tự tay đẩy em xuống địa ngục!”

Sau khi gấp thư lại, phản ứng đầu tiên của Tuyết Nhung là gì? Liệu cô có tha thứ cho Lancer hoặc công nhận quan điểm “đàn ông là thuốc độc, hôn nhân là nấm mồ, tình yêu không có sự ràng buộc” của anh ta không?

Khi vừa mới ly hôn, đúng là Tuyết Nhung đã nghĩ như vậy. Cô không tin vào đàn ông, không tin vào tình yêu, cũng không tin vào hôn nhân. Nhưng bây giờ dù đang sống trên đất Mĩ, cô vẫn mắt thấy tai nghe rất nhiều câu chuyện về những cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cô cũng nhìn thấy hình ảnh những đôi vợ chồng già chống gậy dìu nhau đi trong ánh hoàng hôn với khuôn mặt ánh lên nụ cười hạnh phúc. Như đôi vợ chồng già sáu bảy mươi tuổi hàng xóm của cô, câu chuyện tình yêu của họ luôn khiến cô vô cùng ngưỡng mộ. Người chồng tên là George, còn vợ ông tên là Marlene. Khi còn ở Saint Joseph, cô thường sang chơi nhà đôi vợ chồng hàng xóm hiền hậu này, nên biết rất nhiều về quá khứ và hiện tại của họ.

George và Marlene yêu nhau từ năm trung học đầu tiên. Ở nước Mĩ, mọi người vẫn gọi tình yêu của những cô cậu học trò cấp ba là “tình yêu gà bông”, George và Marlene cũng có một tình yêu gà bông như thế. Nhưng không giống như những tình yêu gà bông khác, sau bốn năm họ không đường ai nấy đi mà đã tiến hành hôn lễ sau khi tốt nghiệp chỉ đúng hai tuần.

Khi đó tất cả mọi người, bao gồm cả cha mẹ họ đều không tán thành việc họ kết hôn khi mới chỉ mười tám tuổi. Bởi vì chưa học đại học, chưa từng học qua trường dạy nghề của thành phố, cũng chẳng biết sẽ phải nuôi sống gia đình nhỏ của mình như thế nào. Chẳng bao lâu sau, họ đã sinh hạ một bé gái. Hai vợ chồng trẻ, một người rửa bát ở cửa hàng ăn, một người trông con cho người khác, cuộc sống của họ cứ thế trôi qua trong nghèo khó. Hai năm nữa lại trôi qua, họ sinh thêm được một bé trai. Cuộc sống vì thế càng trở nên khó khăn hơn. Họ phải dựa hoàn toàn vào số tiền trợ cấp ít ỏi của chính phủ để trang trải cuộc sống. Khi đứa con thứ ba của họ sắp chào đời, tất cả mọi người đều cho rằng, gánh nặng chồng chất gánh nặng sẽ khiến gia đình này không thể duy trì được nữa, và cuộc hôn nhân của họ sẽ tan vỡ.

Nhưng “tình yêu gà bông” đó vẫn đứng vững trước sóng gió. Khi thấy số tiền ít ỏi kiếm được từ những công việc làm thêm không đủ duy trì cuộc sống, hai vợ chồng và ba đứa con dắt díu nhau đến mở sạp bán vỉa hè tại khu chợ Flea ở thành phố lân cận. Nhưng họ thấy làm vậy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nên lại thuê một chiếc xe đẩy để bán xúc xích. Sau đó, George và Marlene phát hiện ra, nếu chỉ dựa vào mấy việc làm thêm hoặc buôn bán nhỏ thì sẽ không thể nuôi nổi gia đình và tồn tại trong xã hội này. Vậy là, Marlene quyết định đến làm ở quán rượu, dành dụm từng đồng tiền ít ỏi kiếm được đưa cho George để ông có thêm tiền đi học nghề ở một trường đại học trong thành phố. Không ngờ, chỉ sau hai năm ngắn ngủi, cuộc đời của George đã xuất hiện kỳ tích. Đầu tiên, ông làm công cho một xưởng đúc nhỏ. Khi xưởng đúc này sắp phá sản, ông liền mua lại. Chỉ trong vòng vài năm, George đã biến xưởng đúc nọ thành một doanh nghiệp loại vừa. Mười năm sau, ông đã có trong tay vài phân xưởng, trở thành một ông chủ lớn có máu mặt, được mọi người tôn trọng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng một cái mấy chục năm đã trôi qua. Con gái của họ giờ đã khôn lớn trưởng thành, cứng cáp bay đi. Vì sức khỏe của vợ chồng không được tốt, nên George giao lại việc kinh doanh cho con, nghỉ hẳn ở nhà, không đi sớm về muộn như trước nữa. Marlene vẫn tiếp tục làm người phụ nữ của gia đình, nhưng khác với thời “tình yêu gà bông”, giờ đây vòng eo thắt đáy lưng ong của bà đã biến thành một thùng nước gạo. Trước Marlene nặng 45 cân, giờ đã lên đến 113 cân. Mái tóc vàng với những lọn tóc xoăn nhẹ của bà giờ cũng đã mất đi vẻ óng mượt ngày xưa, hơn thế còn có thể nhìn thấy cả những mảng da đầu lấp ló sau những phần tóc thưa. Mỗi lần Marlene cười, hai mắt híp lại chỉ nhỏ như một đường chỉ, cằm bạnh ra hai bên tưởng như có thể nhét được cả một chiếc bút bi vào giữa. Không chỉ béo, bà còn mắc đủ thể loại bệnh tật như tiểu đường, bệnh cao huyết áp, bệnh tim v.v... và cả bệnh viêm khớp. Căn bệnh này đã khiến Marlene phải trải qua không biết bao nhiêu lần phẫu thuật, song vẫn đi lại vô cùng khó khăn. Trong khi đó, chồng của bà, ông George đã sắp bước sang tuổi 70 nhưng vẫn giữ được thể trọng của những năm ba mươi tuổi, đi lại linh hoạt nhanh nhẹn như một gã trai trẻ. Marlene nói với Tuyết Nhung, đương nhiên anh chồng đẹp trai của bà khó có thể tránh được việc trở thành đối tượng săn đón của những người phụ nữ khác. Ông George đã không ít lần bị bọn họ dùng đủ cách để dụ dỗ, mê hoặc. Thậm chí một lần nọ, cô thư kí văn phòng còn cởi không sót một mảnh vải, nằm trên sô pha đợi ông... Song George luôn chọn cách quay đầu bỏ đi, trước nay chưa từng liếc nhìn những người phụ nữ khác. Trong suốt mấy chục năm sống cùng nhau, chưa một lần ông phản bội bà. Đây chính là điểm mà Marlene tự hào về chồng mình nhất. Bà luôn cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Sau bao lần đi hết phòng khám này đến bệnh viện khác để chữa bệnh, luôn có một người kị sĩ trung thành ở bên bảo vệ cho người phụ nữ to béo nặng nề, đi lại không vững đó. Tất cả mọi người đều nhớ đến họ, tôn trọng họ, ngưỡng mộ họ, đương nhiên trong đó có cả Tuyết Nhung.

Vài tuần trước lễ Giáng sinh, nghe nói bà Marlene lại vừa phải phẫu thuật đầu gối nên Tuyết Nhung làm vài món ăn rồi mang sang thăm bà. Vừa bước vào nhà, cô liền nhìn thấy quà Giáng sinh, giấy gói quà đủ màu, băng dính, kéo bày la liệt khắp nơi. Marlene nằm trên ghế sô pha, thoải mái dựa đầu vào một chiếc gối, trong khi đó George đang loay hoay giữa đống quà Giáng sinh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Marlene nằm trên ghế nói: “Anh yêu à, chiếc áo len màu sữa mua cho con gái anh cho vào chiếc hộp dẹt đằng sau kia kìa.” George lập tức quay đầu lại tìm hộp và áo, rồi nhanh chóng đặt chúng vào nhau. Sau khi ông làm xong, Marlene lại nói: “Anh yêu à, anh nên nghỉ ngơi, rồi đi lấy chút gì trong tủ lạnh ra uống đi! Giờ anh cũng đã có tuổi rồi, cần chú ý đến sức khỏe của mình.” George không nghe theo lời của Marlene, vẫn chăm chú gói quà, xong xuôi mới quay sang nói: “Thôi được rồi, anh sẽ đi uống nước. Em yêu à, em cũng uống cái gì đó nhé! Bác sĩ nói em phải uống thêm hai cốc nước mỗi ngày khi uống loại thuốc mới này.” Khi đi qua cửa, đến tủ bếp phía sau, George đột nhiên nói với Marlene: “Em yêu à, anh giờ mới nhớ ra, ngày mai khi các con về, em bảo chúng đừng có quậy lung tung đồ trong nhà bếp nhé. Đó là quà Giáng sinh anh chuẩn bị riêng cho em. Nếu chúng động vào làm lộ bí mật với em thì mất công anh chuẩn bị cả một năm trời.” Đúng là một người chồng thuần phát, thật là một đôi vợ chồng yêu thương nhau. Tuyết Nhung nghĩ đây không phải là tình yêu “bên nhau trọn đời, bách niên giai lão” mà người ta vẫn nhắc đến đó hay sao?

Vì vậy, bây giờ, khi gấp lại lá thư của Lancer, Tuyết Nhung hoàn toàn không tin vào câu “đàn ông suy nghĩ bằng nửa người phía dưới” mà anh ta viết. Cô chỉ tin rằng, dù hôn nhân của mình có thất bại thì thế gian này vẫn luôn có những tình yêu chân thật, những người đàn ông tốt và những cuộc hôn nhân mãi mãi không bao giờ rạn nứt. Nhưng tại sao cô đã cố gắng và nỗ lực rất nhiều, mà vẫn chỉ là một kẻ thất bại đáng thương? Người ta vẫn nói “những kẻ đáng thương tất có chỗ đáng trách”, vậy điểm đáng trách của cô rốt cuộc ở chỗ nào? Liệu cô có cần suy xét lại bản thân mình một cách nghiêm túc không?

Lúc này, Tuyết Nhung lại nhớ đến câu chuyện của một người phụ nữ khác. Đó là nữ giáo sư người Hoa dạy piano ở khoa nhạc đại học Mi-chi-gân. Mặc dù đã sắp đến tuổi về hưu rồi, nhưng vẻ đẹp quý phái của bà vẫn thu hút mọi ánh nhìn. Bà ăn nói có duyên, trên cổ luôn thắt một chiếc khăn lụa hợp với màu váy. Những học sinh Trung Quốc học trong khoa âm nhạc thường được nghe nhiều giai thoại về bà. Nghe nói, khi còn học ở Đài Loan, vì bà giỏi giang xinh đẹp hơn người nên có rất nhiều người theo đuổi, trong số đó có một người là học trưởng của khoa chính trị. Người đó phong độ ngời ngời, tài hoa vượt trội, cả giáo viên lẫn bạn bè đều cho rằng tương lai anh ta sẽ ngồi lên ghế tổng thống danh giá. Khi cặp kim đồng ngọc nữ, nam tài nữ sắc này bắt đầu qua lại với nhau, cả trường xôn xao. Đây công nhận đúng là một chuyện chấn động trong trường. Nhưng chỉ ba tháng sau, cặp đôi này bỗng dưng đường ai nấy đi. Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao, sau đó hỏi thăm mới biết, thực ra giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì to tát, mà họ chia tay chỉ vì một chuyện hết sức nhỏ nhặt. Một ngày nọ, khi cùng dạo bước trên con đường rợp bóng cây xanh, cô giáo dạy piano hỏi viên học trưởng: “Trong số các ca sĩ Đài Loan bây giờ, anh thích ai?” “Bạch Gia Thảo”, anh chàng học trưởng buột miệng trả lời. Vừa nghe xong câu nói đó, cô giáo liền quay đầu bỏ đi, từ đó không bao giờ quay trở lại nữa. Khi biết được câu chuyện này, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu: thích Bạch Gia Thảo thì sao chứ? Đó cũng có thể thành một lí do để chia tay sao? Tất cả mọi người đều lấy làm lạ. Kết quả bốn mươi năm sau, khi gặp nhau vào ngày hội trường, cô giáo dạy piano là người có cuộc hôn nhân hạnh phúc và mĩ mãn nhất. Trong khi đó vị học trưởng kia không chỉ không leo lên được ghế tổng thống, mà đã kết hôn rồi lại ly hôn đến ba lần. Quả thực không biết đã có biết bao cô gái vì ông ta mà phải đau đớn rơi lệ.

Ngoài cô giáo dạy piano nọ, Tuyết Nhung còn nhớ đến câu chuyện của cô họ xa mà khi còn nhỏ cô thường được mọi người kể cho nghe. Nghe nói khi còn trẻ, mặc dù tướng mạo rất bình thường, nhưng mắt nhìn đàn ông của cô lại chẳng bình thường chút nào. Ngay từ mười mấy tuổi, cô đã bắt đầu chọn chọn lựa lựa, chọn đến lúc đã có tuổi rồi, mọi người bắt đầu sốt sắng giới thiệu người này kẻ kia rồi, mà vẫn chẳng ra đâu vào đâu, lí do chỉ vì “cao không tới, thấp chẳng thông”. Sau đó có một người bà con giới thiệu cho cô một anh chàng có gia thế và điều kiện bản thân rất tốt. Lúc đó, cô mới có chút tình cảm với người ta. Chàng trai đó học chuyên ngành toán, được người trong công ty công nhận là một trong ba người thật thà nhất, đáng tin tưởng nhất, trung thành nhất. Anh ta đúng là mẫu đàn ông lí tưởng để kết hôn. Càng đáng quý hơn, ngay từ lần gặp đầu tiên, anh chàng đã phải lòng cô, chăm lo cho cô từng li từng tí. Chỉ sau bốn lần hẹn hò, anh ta đã mua nhẫn cầu hôn với cô. Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó, cô họ chỉ nói với chàng trai một câu: “Nếu chúng ta là bạn bè thì được, nhưng làm vợ chồng thì không thể được”, nói dứt lời liền quay đầu bỏ đi. Chuyện này làm không ít người kinh ngạc. Sau này, mọi người mới biết lí do khiến cô từ chối lời cầu hôn của anh ta là vì khi hai người đi cùng nhau, mắt của anh ta đảo liên hồi, điều đó chứng tỏ anh ta thường liếc nhìn người con gái khác. Loại người này trông có vẻ thật thà, nhưng thực ra lòng lại không thật! Cuối cùng, cô họ của Tuyết Nhung cũng đi lấy chồng và sống hạnh phúc đến tận bây giờ.

Trong số các bạn học nữ của cô, có người đá bạn trai chỉ vì khi đến quán cà phê anh ta không chủ động gọi đồ giúp cô ấy, người khác lại nói “bye bye” vì thấy bạn trai mình lên xe buýt chỉ chăm chăm chiếm chỗ ngồi cho mình mà không quan tâm đến sự sống chết của người khác v.v... Trước khi cuộc hôn nhân của cô bị tan vỡ, Tuyết Nhung hoàn toàn không hiểu nổi cách giải quyết tình cảm của họ: Tại sao chỉ vì một câu nói sai hay một chuyện không hài lòng mà quay đầu bỏ đi? Cô cho rằng những người phụ nữ đó đúng là chuyện bé xé ra to, chỉ vì chút chuyện vặt vãnh mà đá đối phương đi không chút thương tiếc, không cho hai người có cơ hội để hiểu thêm về nhau. Bây giờ, khi phải hứng chịu nỗi đau lớn nhất đời này, Tuyết Nhung mới hiểu ra được một đạo lý: Khi một người con trai theo đuổi một người con gái, anh ta rất giỏi che giấu bản chất bằng một khuôn mặt thật thà, nhưng dù có che giấu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có lúc để lộ kẽ hở. Nếu bạn đủ thông minh, đủ tinh tường phát hiện những kẽ hở đó, thì nhất định sẽ nhìn thấu được lòng dạ của bọn họ. Khi đã phát hiện ra những điểm khiến mình không thích, thậm chí là chán ghét, bạn đừng bao giờ giúp anh ta tìm một cái cớ, càng không nên cố gắng bào chữa cho anh ta. Việc duy nhất bạn cần làm đó chính là dằn lòng để quay đầu bước đi. Cách làm này tuy tàn nhẫn với họ, nhưng lại là cách bạn tự cứu lấy bản thân mình. Chú ý nhìn những người phụ nữ xung quanh mình, bạn sẽ thấy những người làm được điều này đều có cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn. Còn những người khi nhìn thấy nhược điểm của đàn ông, nhưng vẫn mù quáng lao đầu vào, thì già nửa phải chịu đựng những bi kịch trong hôn nhân.

Bây giờ Tuyết Nhung sẽ dùng hai đạo lí này để tự xem xét lại quá khứ của mình và Lancer. Đầu tiên, cô đã bao giờ đánh giá người đàn ông này dựa trên lý trí chưa? Chưa. Vậy trong lúc hai người hẹn hò, mỗi lần phát hiện ra một vấn đề nào đó, cô đã bao giờ quay đầu bỏ đi chưa? Câu trả lời vẫn là chưa. Cô, Đinh Tuyết Nhung vì thế nên mới trở thành một kẻ thất bại.

Tuyết Nhung không thể không buông một tiếng thở dài. Thực ra, trên thế gian này liệu có bao nhiêu người phụ nữ vừa sinh ra đã có khả năng phân biệt đàn ông tốt xấu? Những người thông minh tuyệt đỉnh như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng bạn vẫn có thể có được khả năng đặc biệt mà rất nhiều phụ nữ còn thiếu này qua những bài học và sự rèn luyện sau này. Sai lầm của Tuyết Nhung trước đây là chưa chuẩn bị kĩ đã vội vàng kết hôn, vì vậy mới phải hứng chịu bi kịch của ngày hôm nay. Vậy nên, cô đã định ra phương hướng cho cuộc đời sau này của mình: thông qua học tập giáo dục bản thân, thông qua rèn luyện giáo dục bản thân, thông qua những kinh nghiệm đúc rút được qua những bài học của bản thân để hướng dẫn những người phụ nữ khác. Phụ nữ sẽ trưởng thành hơn, thông minh hơn; phụ nữ nhất định sẽ đến được với những cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Nói tóm lại, dù có hay không đồng ý với những quan điểm về đàn ông và đàn bà của Lancer, bức thư của anh ta vẫn khiến cho nỗi đau dồn nén bao lâu nay trong lòng Tuyết Nhung được xoa dịu phần nào. Sau khi đã làm cô bị tổn thương sâu sắc, người đàn ông đó cuối cùng cũng đã có chút lương tâm để xin lỗi cô và cầu xin một sự tha thứ. Cho dù bây giờ cô có tha thứ cho anh ta hay không, thì Lancer vẫn có một điểm tốt hơn cha, ông ngoại và những người đàn ông xấu xa trong gia tộc cô, đó là ít nhất anh ta cũng có dũng khí nói lời xin lỗi với người phụ nữ mà mình đã từng yêu tha thiết.