Kể từ khi nhóm Ngô Vũ ghé thăm nhà Tuyết Nhung, đã vài tháng trôi qua. Thời gian thấm thoát
thoi đưa, hạ qua thu tới đông về, cuối cùng cũng đến lễ Giáng sinh.
Ngoài việc treo vài chiếc đèn trang trí từ trong nhà ra ngoài giống như
những nhà hàng xóm xung quanh, Lancer không chuẩn bị bất kỳ tiết mục đặc sắc nào, chỉ cùng Tuyết Nhung lên phía bắc trượt băng một chuyến.
Vài tháng qua, Tuyết Nhung cảm nhận rõ ràng về sự thay đổi của Lancer. Mỗi
lần đi làm về, ăn cơm xong là Lancer lại xem ti vi hoặc lên mạng. Cuối
tuần, hai người họ cũng ít khi đến thăm nhà bạn bè. Nhu cầu làm chuyện
ấy của Lancer giảm rõ rệt, những hành động điên cuồng trước kia không
còn xuất hiện. Lancer dường như biến thành một người khác hẳn. Tuyết
Nhung không hiểu nguyên nhân của sự thay đổi đó. Đôi lúc cô nghĩ, có lẽ
do kết hôn đã lâu, nên anh ấy trở nên chín chắn hơn, không còn nông nổi
như trước kia, mà giống như một người đàn ông trưởng thành hơn. Nói thực lòng, Tuyết Nhung thấy dễ tiếp nhận con người của Lancer bây giờ hơn.
Vì anh ấy không còn ép cô phải làm những chuyện mà cô không thích, ví
như buổi sáng không bắt cô phải dậy ăn sáng hoặc sáng thứ bảy hàng tuần
không kéo cô ra khỏi chăn để cùng chạy bộ. Tuyết Nhung cảm thấy cuộc
sống đã dễ thở hơn, cảm thấy ngôi nhà mình đang ở đã phần nào giống nhà
của mình. Cô đã có thể tìm thấy không gian và vị trí của riêng mình
trong đó. Song, trong lòng Tuyết Nhung vẫn canh cánh một nỗi lo lắn và
bất an sâu sắc. Vì cô cảm nhận được trái tim của Lancer dường như mỗi
ngày một rời xa mình. Cô thường không biết anh ấy đi đâu, làm gì hay
nghĩ gì. Nhưng cô lại không dám hỏi, sợ nếu hỏi sẽ gây ra tranh cãi giữa hai người. Nói tóm lại, Tuyết Nhung thấy có điều gì đó không đúng,
nhưng lại không biết nói bắt nguồn từ đâu. Có lẽ cô đã quá nhạy cảm
chăng? Có lẽ trước khi kết hôn, tâm tư phụ nữ thường nắng mưa thất
thường, đến khi kết hôn rồi nỗi lo lắng sợ sệt kia mới dần dần lắng lại, giống như con thuyền đã tìm được một bến bờ bình yên. Đó không phải là
cuộc sống hôn nhân mà cô vẫn mong đợi sao? Tuyết Nhung luôn trấn an bản
thân: sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ không có chuyện gì xảy ra, không
được nghĩ ngợi lung tung, hãy chuyên tâm yêu Lancer, yêu cuộc hôn nhân
này, gia đình này.
Bấm đốt ngón tay nhẩm tính, năm mới sắp tới rồi.
Đêm giao thừa, Tuyết Nhung đinh ninh Lancer sẽ dẫn mình tụ tập ăn uống với
bạn bè, dù sao đây cũng là năm đầu tiên họ đón năm mới cùng nhau. Thời
khắc tiễn đưa năm cũ, đón chào năm mới, đa số thanh niên Mỹ thường túm
tụm lại thành một nhóm cùng nhau ăn chơi. Song, Lancer lại không có bất
kỳ sự sắp xếp nào, mà dự định sẽ làm “người đàn ông của gia đình”. Anh
đi siêu thị cùng Tuyết Nhung, sắm đồ dùng cho một tuần, đến tiệm rượu
mua vài chai vang đỏ mà hai người đều thích, sau đó ghé qua cửa hàng
băng đĩa thuê vài bộ phim về xem cho hết đêm.
Tuyết Nhung vẫn còn nhớ hôm đó sau khi ăn cơm xong, Lancer ôm lấy cô rồi bắt đầu mở ti vi
ra xem, bật hết kênh này đến kênh khác. Các kênh truyền hình đều tập
trung ghi lại khung cảnh quảng trường Thời Đại ở New York, đồng thời
giới thiệu một loạt những chương trình đặc sắc đón chào năm mới. Xem một hồi, Lancer vẫn không thấy hứng thú, nên lấy đống băng đĩa đã thuê ra
xem. Bộ phim đầu tiên là do Tuyết Nhung chọn, có tên “365 ngày của mùa
hè”. Từ lâu, cô đã nghe nói bộ phim này rất tuyệt, nhưng lại chưa từng
xem qua. Kết quả sau khi xem xong bộ phim nhiều xúc cảm này, lòng cô
bỗng dâng trào nỗi niềm thương cảm, gắng sức dựa sát vào Lancer. Anh
tiện tay kéo tấm thảm màu lông ngỗng trên sô pha đắp lên người cô. Bên
phải, lửa trong lò sưởi vẫn cháy rừng rực. Lancer lại bật một bộ phim
khác. Tuyết Nhung nhớ đó là một bộ phim hoạt hình có tên “Up” do Lancer
chọn. Nội dung chính kể về chuyến thám hiểm của một cậu bé châu Á với
ông già hàng xóm. Hình ảnh phim sống động rực rỡ, nhân vật đối thoại dí
dỏm, tình tiết kịch tính, hàm ý sâu sắc. Đúng là một bộ phim rất hay!
Tuyết Nhung vừa xem, vừa vuốt ve tay Lancer, lòng thấy thật hạnh phúc và bình yên. Trong khoảnh khắc đó, cô chợt nghĩ một người con gái như cô
không nên kỳ vọng quá nhiều vào thế giới này, cuộc sống như vậy là đã
quá đủ rồi. Thậm chí cô còn tưởng tượng giờ này năm sau, có khi trong
bụng mình sẽ mang đứa con của Lancer, chẳng mấy chốc cô sẽ trở thành mẹ. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tuyết Nhung bỗng ánh lên nụ cười hạnh phúc.
Đột nhiên tiếng reo hò vang lên không ngớt trên màn hình ti vi đang chiếu
hình ảnh quảng trường Thời Đại. Quả cầu thủy tinh treo tên cao tỏa ánh
hào quang rực rỡ. Cả nước Mỹ bước vào thời khắc đếm ngược, tất cả cùng
hô vang: “10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1!” “Tách!” Quả cầu thủy tinh rũ
bỏ sự trói buộc, hả hê trượt xuống mặt đất theo quỹ đạo của mình. “Oa!”
Cả quảng trường như vỡ òa trong tiếng reo hò và vỗ tay. Bọn họ ôm lấy
nhau, hôn nhau, chúc mừng nhau. Một năm mới nữa lại đến, mở ra một trang mới tươi đẹp cho cuộc sống của mỗi người!
Tuyết Nhung đẩy tấm thảm ra, ngẩng đầu lên, nhìn Lancer cười rạng rỡ: “Lancer, anh có dự định gì cho năm mới không?”
Đó chính là thói quen của người Mỹ: vào ngày đầu tiên của năm mới, họ sẽ
đặt ra mục tiêu phấn đấu cho năm sau. Mặc dù mục tiêu đó phần nhiều là
đặt ra cho vui, nhưng người Mỹ vẫn muốn vẽ ra cho mình một viễn cảnh,
cho dù đến cuối năm thứ họ có được chỉ là một tờ ngân phiếu khống nhưng
với họ, dẫu sao như thế còn hơn là không có gì.
Nhìn thấy khuôn
mặt hồn nhiên đang ngẩng lên nhìn mình của Tuyết Nhung, Lancer lấy tay
vê vê lọn tóc lòa xòa trên trán cô, nói như đang đùa: “Dự định của anh
chắc em không muốn nghe đâu.” Dứt lời, anh quay mặt đi, tự cười mỉa mai.
“Tại sao? Sao anh lại nghĩ là em không muốn nghe?” Tuyết Nhung bĩu môi, nũng nịu hất tay Lancer ra: “Anh nói cho em nghe đi, được không? Bây giờ em
muốn biết.”
Lancer vỗ vỗ đầu cô, cười nhạt: “Ngày mai mới là năm mới. Ngày mai nhất định anh sẽ nói với em!”
“Được rồi, vậy chúng ta ngoắc tay nhé!” Tuyết Nhung giơ một ngón tay út ra.
Lancer cười chua chát. Vậy là hai người họ đã ngoắc tay nhau.
Tuyết Nhung bỗng nhiên thấy phấn khích, một sự phấn khích trước nay cô chưa
từng có. Cô muốn làm “chuyện ấy” với Lancer ngay lập tức. Tuyết Nhung
dang hai tay ra, ôm chầm lấy cổ Lancer, sau đó không ngừng dụi đầu vào
ngực anh. Nhưng không ngờ, Lancer lại lạnh lùng gỡ tay cô ra, nhích sang một bên sô pha. Thấy vậy, Tuyết Nhung ngượng ngùng hỏi: “Anh làm sao
thế?”
Lancer quay đầu nhìn ra hướng khác, hờ hững nói: “Tại sao
ư? Chẳng qua anh không quen thấy em như thế này. Anh mệt rồi, ngủ sớm
một chút đi!”
Đêm giao thừa đó, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng trong khi Lancer đã say giấc nồng thì Tuyết Nhung lại
trằn trọc không tài nào ngủ được. Rốt cuộc Lancer làm sao vậy? Là do
hành động của cô quá khác thường, quá tùy tiện, hay là vì cô không còn
sức thu hút với anh ấy? Anh ấy đang có tâm sự gì chăng? Có điểm nào
không hài lòng với cô chăng? Gần đây Lancer luôn lạnh lùng như thế. Lẽ
nào anh ấy có chuyện gì không vừa lòng? Liệu có phải là do chuyện ở công ty? Nghĩ đi nghĩ lại, Tuyết Nhung vẫn không thể tìm ra câu trả lời.
Cuối cùng, không biết tự lúc nào, cô mệt quá thiếp đi.
Hôm sau,
khi Tuyết Nhung mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, tỏa nắng rực rỡ. Trên
mặt đất, tuyết đã tan hết. Nhìn sang không thấy Lancer trên giường,
Tuyết Nhung liền nghĩ dự định Lancer nói hôm qua là tiếp tục kéo cô đi
chạy bộ vào buổi sáng. Vậy là, cô vội vàng mặc quần áo chạy ra ngoài.
Không ngờ, Laner lại bê đồ ăn sáng đi vào. Lần này đồ anh bê đến không
phải là trứng gà lạp xưởng, mà là cơm và màn thầu, bên cạnh còn có một
đĩa cải muối kiểu Trung Quốc mà Tuyết Nhung thích ăn nhất.
“Trời
ơi!” Tuyết Nhung kinh ngạc kêu lên. Cô nhảy lên ôm lấy cổ Lancer, hôn
không ngớt lên khuôn mặt anh: “Anh đúng là ông xã tuyệt nhất thế giới!”
“Đây là bữa sáng cuối cùng mà anh làm cho em, em hãy ăn thật ngon nhé!” Lancer nói với vẻ nửa đùa nửa thật.
Tuyết Nhung hoàn toàn không để tâm đến những lời Lancer vừa nói, nghĩ anh
chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn cô mà thôi. Sau khi ăn hết sạch sành sanh
“bữa sáng cuối cùng”, cô lau miệng, mở to mắt nhìn anh: “Dự định cho năm mới mà hôm qua anh bảo sáng nay sẽ nói cho em biết là kể từ hôm nay sẽ
làm bữa sáng kiểu Trung Quốc thay vì kiểu Mỹ cho em đúng không?”
Nhìn thấy bộ dạng hồn nhiên lém lỉnh của Tuyết Nhung, Lancer liền kéo cô ra
trước sô pha ở phòng khách, rồi ấn cô ngồi xuống. Khi Tuyết Nhung đã
ngồi yên vị, Lancer liền ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô.
Tuyết Nhung ngạc nhiên hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Lancer không trả lời ngay mà thở một hơi thật sâu, sau đó mới nhìn thẳng vào
mắt Tuyết Nhung, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Nói thật lòng, anh đã phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được dự định này và quyết định sẽ nói
nó với em vào ngày đầu tiên của năm mới. Đây là một chuyện hết sức
nghiêm túc. Có lẽ em sẽ không muốn nghe nó, nhưng xin em đừng cắt ngang
lời anh. Hãy để cho anh nói hết những lời từ tận đáy lòng mình!”
Nghe giọng điệu nghiêm trọng của Lancer, Tuyết Nhung bỗng có linh cảm chẳng
lành. Dường như sắp có một chuyện gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra. Liệu có
phải anh ấy lại có trò trêu chọc cô vào ngày đầu năm này? Tuyết Nhung
đang định cất tiếng hỏi thì Lancer ra hiệu cho cô im lặng. Xem ra anh ấy không chỉ nghiêm túc mà còn rất căng thẳng. Lúc này Tuyết Nhung mới
biết không phải Lancer đang đùa mà chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Tim
Tuyết Nhung bỗng đập liên hồi, nhưng cô cố gắng trấn an bản thân, chờ
xem liệu điều Lancer muốn nói là gì.
Có thể nói, Lancer trước mặt Tuyết Nhung lúc này và Lancer cô quen trước kia giống hệt nhau, chỉ có
điều anh ấy hơi béo ra đôi chút. Song, những lời mà anh ấy nói lại đẩy
cô rơi vào trong đen tối nhất của cuộc đời:
“Anh tin là em cũng
biết anh thật lòng yêu em. Nếu không phải vậy, em không đời nào chấp
nhận cưới anh. Nhưng sau khi kết hôn và cùng sống chung trong một mái
nhà, anh mới phát hiện ra chúng ta có nhiều điểm không giống nhau. Không chỉ là những khác biệt về văn hóa, về gia đình mà tính cách của cả hai
cũng khác nhau quá nhiều. Những vấn đề trước khi kết hôn chúng ta sơ ý
cho qua, giờ bỗng xuất hiện dồn dập. Khi mới phát hiện ra chúng, anh đã
ngây thơ cho rằng, đó chẳng qua là thói quen, chỉ cần nỗ lực thì sẽ khắc phục được. Vậy nên, anh đã cố gắng cải tạo em, cố gắng kéo em đi làm
những việc em không thích làm như xem đấu bóng, chơi bowling, câu cá,
làm thịt nướng v.v… Anh cứ nghĩ nếu làm những việc như thế, em sẽ dần
hòa nhập được với nền văn hóa và cuộc sống của anh. Những việc anh ép em làm, em đều làm trong mệt mỏi, nhưng lại không bao giờ thể hiện ra, chỉ âm thầm chịu đựng. Lúc đó, anh mới nhận ra mình là một kẻ quá ích kỉ.
Tại sao lúc nào anh cũng bắt em phải thay đổi, trong khi đó lại không
thay đổi bản thân vì em? Thế là, anh lại cố gắng thay đổi chính mình.
Mặc dù trước nay em chưa từng nói với anh mình thích gì và không thích
gì, nhưng anh vẫn dùng trực giác để cảm nhận những cảm xúc của em, rồi
dựa theo đó để sống cuộc sống mà em muốn. Thậm chí anh còn ép mình không được làm tình với em thường xuyên, hạn chế làm những chuyện điên rồ
lãng mạn mà em khó chấp nhận. Thật sự, anh đã toàn tâm toàn ý dốc cạn
sức lực của mình. Kết quả ư? Trái tim của chúng ta mỗi ngày một đi về
hai hướng khác nhau. Cuộc sống tù túng đã khiến anh phản bội lại con
người thực của mình. Trước đây anh bỏ nhà ra đi cũng vì không muốn chịu
sự trói buộc của cha mẹ, muốn sống một cuộc sống tự do theo cách của
mình. Còn bây giờ, anh lại thấy mình giống như một thằng hề, một tên vô
dụng, thậm chí là một kẻ đầy ô nhục. Chính vì thế, anh nghĩ, nhân lúc
chúng ta vẫn còn trẻ, em có thể quay lại trường hoàn thành nốt nghiệp
học của mình…”
“Ý của anh là gì?” Tuyết Nhung cắt ngang lời Lancer. Giọng cô run rẩy, cả người cũng đang run rẩy.
Lancer gục đầu xuống, nói: “Ý của anh là, chúng ta ly hôn đi!”
“Gì cơ?” Tuyết Nhung như rơi xuống hố băng lạnh toát, toàn thân cứng đờ.
“Trời ơi! Làm sao có thể?! Làm sao có thể thế được? Lancer, anh điên
rồi! Anh nói lại lần nữa xem nào!”
“Anh muốn ly hôn! Đó không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của anh.”
“Anh muốn ly hôn? Tại sao? Tại sao có thể? Anh không yêu em ư? Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta cũng có thể từ từ giải quyết mà, sao lại
phải ly hôn?”
“Vừa rồi anh đã nói rồi mà, giữa hai chúng ta có quá nhiều khác biệt…”
“Chúng ta đều đang nỗ lực mà, không phải anh đã nói là đã nhìn thấy sao? Dù gì chúng ta cũng đã cùng nhau cố gắng, chẳng lẽ lại không cho cuộc hôn
nhân này một cơ hội? Tại sao lại dễ dàng bỏ cuộc như thế?”
“Anh
nghĩ hai chúng ta đã đi đến tận cùng rồi. Anh thấy sự thay đổi này chỉ
khiến anh thêm đau khổ và không cảm thấy hạnh phúc. Một người đàn ông
không hạnh phúc liệu có đem đến hạnh phúc cho một người phụ nữ được
không? Đó không phải là cuộc sống anh muốn.”
“Lancer, anh có biết là anh đang nói gì không? Anh còn nhớ trong lớp học trước mặt bạn bè
anh đã nói những gì không? Trong bức thư rất dài em viết cho anh, anh có còn nhớ em đã nói những gì không? Khi ở Las Vegas anh đã cầu hôn với em như thế nào? Trước mặt mục sư của đường hầm tình yêu, anh đã thề thế
nào? Lẽ nào tất cả những lời đó đều chẳng có nghĩa lý gì? Lẽ nào hôn
nhân của hai người chỉ tùy tiện giống như lật một trang sách? Anh coi
em, coi bản thân anh, coi cuộc hôn nhân của chúng ta là thứ gì vậy?”
Tuyết Nhung nghẹn ngào, nước mắt chảy tràn hai bên má.
Thấy Tuyết Nhung phản ứng quyết liệt như vậy, giọng Lancer liền dịu lại: “Em yêu
à, anh không nói là anh không yêu em. Chỉ có điều tình yêu và hôn nhân
là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hai người sống bên nhau, không đơn
thuần chỉ cần có tình yêu là sẽ hạnh phúc. Sỡ dĩ trước đây anh hứa với
em và hứa trong nhà thờ là vì những suy nghĩ chủ quan của một kẻ chưa
từng trải qua cuộc sống hôn nhân. Trong khi đó hôn nhân là thứ hiện thực hơn những lời hứa và suy nghĩ chủ quan đó rất nhiều. Đó là những trải
nghiệm được đúc rút từ mỗi năm, mỗi tháng, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây.
Anh thừa nhận mình là một kẻ kém cỏi, một kẻ thất bại trong chuyện này.
Sau khi ly hôn, anh sẽ đền bù cho em thật xứng đáng. Ngôi nhà này sẽ là
của em, sau khi em trở lại trường, anh sẽ trả phí sinh hoạt một năm cho
em…”
Tuyết Nhung đứng dậy, mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa:
“Lancer, anh đang đùa em đúng không? Anh thực sự muốn ly hôn với em,
thực sự không cho em cơ hội nào sao?”
Lancer cũng đứng dậy, lặng lẽ đi khỏi phòng khách, vào phòng thu dọn hành lý.
Tuyết Nhung đột nhiên lao tới, ôm chầm lấy Lanceer từ đằng sau: “Lancer, anh
đang làm gì thế? Anh không thể rời xa em! Em không cần nhà của anh,
không cần tiền của anh, chỉ cần anh thôi! Anh bảo em làm gì em đều đồng
ý. Anh đừng đi, em yêu anh mà! Em thực sự rất yêu anh…”
Lancer
vẫn không nói gì, chỉ gỡ tay Tuyết Nhung ra rồi tiếp tục thụ dọn đồ đạc. Chẳng bao lâu, sau tiếng “rầm”, cánh cửa đóng lại, Lancer đã thực sự
rời đi.
Tuyết Nhung tuyệt vọng ngã vật trên sàn nhà, vừa khóc vừa không ngừng gọi: “Mẹ, mẹ ơi! Mẹ hãy nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Mẹ, mẹ ơi, hãy giúp con, giúp
con…”