Mọi thứ đều vượt qua sự tính toán của Tuyết Nhung, việc trước tiên Lancer làm khi trở lại trường không phải là liên lạc với cô, không điện thoại, không mail, càng không có bất kỳ bức thư nào. Buổi tối ngày đi học đầu tiên, mọi sinh viên đều quay trở lại. Họ gọi điện cho nhau, nhắn tin cho nhau hoặc đến tán gẫu với nhau. Song trong số những sinh viên đó vẫn không thấy bóng dáng của Lancer. Anh ấy quay lại chưa? Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Tất cả các bạn bè đều không ai biết. Ngày mai đã phải lên lớp rồi, không biết Lancer đã chạy đến xó xỉnh nào vậy? Bị lỡ máy bay chăng? Hay có chuyện gì đó đã xảy ra? Tại sao anh ấy không đến chào hỏi cô một tiếng?

Ngày hôm sau, Tuyết Nhung vô cùng bận rộn. Buổi sáng cô phải lên lớp, rồi lại phải tập luyện buổi đầu tiên với dàn nhạc bộ tứ đàn dây mà cô vừa tham gia. Sau một ngày vất vả, Tuyết Nhung mệt mỏi bắt xe buýt về kí túc. Nhưng khi chuẩn bị mở cửa phòng ra, cô bỗng nhiên giật mình kinh ngạc vì những thứ ở trên cửa. Đó là ba con vật gấp giấy vô cùng xinh xắn, được dính lên cửa bằng băng dính trong suốt: Một cô mèo nhỏ màu cam, một chú ếch xanh, và chú hồ ly màu đỏ. Nhưng điều khiến Tuyết Nhung ngạc nhiên không thốt lên lời là ba chữ Trung Quốc nguệch ngoạc viết trên người chúng: “我爱你!” (Anh yêu em). Mặc dù không có chữ ký nhưng chẳng cần suy nghĩ Tuyết Nhung cũng đoán ra đó là của Lancer! Chỉ có Lancer mới làm ra những chuyện như thế này!

Bỗng nhiên có ai đó bịt mắt Tuyết Nhung từ phía sau: “Ê! Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Tên đại ngốc kia!” Tuyết Nhung thét lên.

“Lí Hảo!” Lancer buông tay, toét miệng cười nói.

Câu chào lơ lớ bằng tiếng Trung khiến Tuyết Nhung bật cười khanh khách. Cô giơ tay ra véo tai Lancer rồi nói: “Anh đúng là đại ngốc! Nghe này, anh phải nói “Ní hảo” chứ không phải “Lí hảo”!”

“Khục khục khục khục, ha ha ha ha ha ha!” Hai người cùng bật cười giòn giã.

Đó đúng là Lancer – chàng hoàng tử lém lỉnh và vui vẻ trong lòng Tuyết Nhung! Ở đâu có sự xuất hiện của anh ấy là ở đó niềm vui tồn tại! Chỉ cần có Lancer ở bên, sự thù hận đàn ông trong lòng Tuyết Nhung hoàn toàn biến mất. Cô không thấy sự có mặt của mình trên thế giới này là vô nghĩa, cũng không có cảm giác muộn phiền và sầu lo.

Cảm giác với Lancer rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ mình đã thực sự yêu anh ấy rồi sao? Ngoài chữ “yêu”, còn cách lý giải nào khác không? Liệu đó có phải là tình bạn? Hay là cảm giác thấu hiểu lẫn nhau giống như của Tuyết Nhung với Ngô Vũ?

Không, những thứ đó đều không giống, cảm giác này chỉ có thể là tình yêu!

Với mẹ, bà ngoại và nhiều thế hệ phụ nữ Trung Quốc mà nói, “tình yêu” là hai chữ quá đỗi nặng nề. Lẽ nào trong thời xuân trẻ của Tuyết Nhung, tình yêu lại trở thành một từ chất chứa bao niềm vui, hạnh phúc? Thật không thể tin nổi! Bất luận thế nào Tuyết Nhung vẫn không dám tin mình đã yêu Lancer. Cô mãi không thể quên những lời hát trong vở Opera “Carmen”: “Tình yêu là một đứa trẻ lang thang, bạn muốn yêu quý nó, bạn phải cẩn thận!” Cô nhất định không thể yêu Lancer, vì nếu yêu anh ta là chết chắc chứ không chỉ là “phải cẩn thận”!

Cuối cùng, Lancer nói với Tuyết Nhung rằng anh đã dành cả kỳ nghỉ lễ để học tiếng và tìm hiểu văn hóa Trung Quốc. Anh không những học được các câu cơ bản như “Xin chào”, “Tạm biệt”, “Cảm ơn”, mà còn học cách ăn cơm, cầm đũa, và đương nhiên cũng học nói câu “Anh yêu em” một cách chuẩn nhất.

Lancer bộc bạch với Tuyết Nhung: “Ngày học cấp ba, bạn bè trong trường anh đã bắt đầu theo đuổi con gái châu Á, ăn món Trung Quốc, học võ công Trung Quốc. Cứ như thể bất cứ thứ gì dính dáng đến văn hóa phương Đông đều là thời thượng. Song anh lại chúa ghét những kẻ chạy theo số đông. Anh thấy chỉ những kẻ da trắng thất bại mới thấy hứng thú với đám người châu Á. Anh ghét con gái châu Á, ghét ăn món Trung Quốc, ghét cả phim võ thuật của Lý Tiểu Long. Tất cả những gì liên quan đến văn hóa phương Đông anh đều thấy phản cảm. Đến khi gặp em, anh bỗng thấy em và tất cả những người châu Á mình gặp lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Em đích thị là một con tiểu tinh tinh. Em đã đánh bật những suy nghĩ bất lâu qua ra khỏi đầu anh, khiến anh phải điên đảo vì em.”

Không thể dùng hai chữ “cảm động” để miêu tả những lời bộc bạch này. Trước đây, Tuyết Nhung luôn nghĩ một anh chàng thông minh và hài hước như Lancer theo đuổi cô cũng chỉ vì bốc đồng, chạy theo thời thượng, gặp dịp thì chơi đùa tí cho vui. Ngay cả khi nhận được thư mời đi Las Vegas của anh, Tuyết Nhung vẫn thấy hoài nghi về sự chân thành trong đó. Nhưng bây giờ xem ra Lancer đã nghiêm túc hơn trong mối quan hệ này. Nghe nói, nếu một người con trai dành nhiều thời gian cho một người con gái thì cũng có nghĩa là anh ta muốn chứng minh cho cô ấy thấy tấm chân tình của mình. Hồi Lancer làm tờ báo điện tử cho cô, Tuyết Nhung vẫn cho rằng anh ấy chỉ làm trò cho vui. Bây giờ nghĩ lại, để có được nụ cười ngàn vàng của cô, mỗi ngày Lancer đã phải bỏ ra biết bao thời gian và công sức? Thậm chí anh ấy còn dành cả thời gian nghỉ lễ nỗ lực học tiếng Trung, nghiên cứu văn hóa Trung Quốc, rồi lại kiên nhẫn học gấp giấy – trò chỉ dành cho con gái. Cô thật không biết phải nói gì.

Tuyết Nhung cẩn thận kẹp ba con vật vào trong cuốn album mình nâng niu nhất. Mỗi ngày, cô đều lấy chúng ra, say sưa ngắm nhìn. Nhưng dù vậy, mỗi lần Lancer nhắc đến chuyện đi Las Vegas, Tuyết Nhung đều đáp: “Để em suy nghĩ một thời gian nữa.”

Thực ra Tuyết Nhung chưa bao giờ nghĩ về việc đi hay không đi một cách kĩ lưỡng, cô đang chờ Ngô Vũ trở lại. Mặc dù trong lúc đầu óc đang mụ mẫm này có khi Lancer muốn đưa cô lên cung trăng cô cũng đồng ý, nhưng Tuyết Nhung vẫn bắt mình phải thừa nhận một thực tế rằng: Làm công chúa trong mơ thì vẫn chỉ là mơ thôi. Đi cùng Lancer chẳng phải đồng nghĩa với việc chính thức tuyên bố hai người đã làm lành với nhau đó sao? Những việc xảy ra tiếp theo, Tuyết Nhung thực chẳng dám nghĩ đến. Họ sẽ thành một đôi tình nhân cũng sánh bước bên nhau, sẽ có những nụ hôn ngọt ngào, thậm chí sẽ ngủ cùng với nhau? Nghĩ đến đó, mặt Tuyết Nhung bỗng đỏ bừng bừng. Cô không dám nghĩ tiếp nữa. Làm vậy chẳng khác nào bỏ nhà trốn theo trai, liệu Ngô Vũ có chấp nhận không?

Ngô Vũ cuối cùng cũng quay lại. Trước khi trở lại, anh đã viết mail thông báo cho Tuyết Nhung. Cô nói nhất định sẽ ra sân bay đón anh. Vì sao lại dùng hai chữ “nhất định”, bản thân cô cũng không thể hiểu. Đây là một loại tình cảm phức tạp, không thể giải thích rõ ràng. Một mặt vì Ngô Vũ đã đi thăm mẹ, thay Tuyết Nhung tặng hoa bà; mặt khác có thể là do cô thấy áy náy vì vô tình thích Lancer trong khi được Ngô Vũ chăm sóc tận tình. Bất luận là Lancer hay Ngô Vũ, Tuyết Nhung đều cảm thấy vô cùng may mắn khi có hai chàng trai trái ngược về tính cách ở bên: Lancer mang đến cho cô niềm vui, sự nhiệt thành; còn Ngô Vũ lại đem đến cho cô sự ấm áp và vững lòng.

Sau nửa giờ chậm trễ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh. Từ rất xa, Tuyết Nhung đã nhìn thấy Ngô Vũ. Có một điểm không giống với những lần đón Ngô Vũ ở sân bay trước đó, lần này anh ấy mặc một bộ cánh được cắt may rất đẹp, đầu tóc cũng được chải gọn gàng. Vì vậy giữa đám đông tấp nập, Ngô Vũ thật sự nổi bật với vẻ trang nhã và chững chạc. Tuyết Nhung nghĩ nếu đây là sân bay New York, chắc người ta đã nghĩ anh ấy là anh tài phố Wall.

Về diện mạo của Ngô Vũ, Tuyết Nhung không có gì để chê trách. Mặc dù không có dáng vẻ cao lớn của người da trắng nhưng anh ấy vẫn có một thân mình khỏe khoắn và quyến rũ do thường xuyên tập thể thao và tham gia các hoạt động ngoài trời. Nhìn thoáng qua, anh rất giống một nam thần tượng trong phim Hàn Quốc, có thể nói là cực kỳ nổi bật so với đàn ông châu Á. Ở Trung Quốc, những chàng trai vừa có đầu óc, vừa có ngoại hình, tiền đồ lại xán lạn như Ngô Vũ không biết có bao nhiêu cô gái si mê chạy theo. Vậy mà anh ấy lại chọn đến Mĩ, chọn đi trên con đường đầy rẫy khó khăn, để rồi bị người ta coi thường và đem ra so sánh với những chàng trai da trắng như Lancer. Nghĩ đến đây, Tuyết Nhung thực sự không đành lòng.

Nhìn thấy Tuyết Nhung, hai mắt Ngô Vũ bỗng sáng lên: “Nhung Nhi, em đến thật đó à!” Anh không giấu nổi sự phấn khích của mình, những mệt mỏi sau một chuyến đi dài cũng đột nhiên tan biến. “Xem này, sao em lại không đi giày thế, không lạnh sao?”.

“Hôm nay trời không lạnh, không có tuyết rơi mà!” Tuyết Nhung ngoan ngoãn trả lời. Lúc ấy cô bỗng cảm thấy Ngô Vũ thật gần gũi, giống như là người thân của cô vậy. Thực sự cô không thể tưởng tượng nổi cuộc đời mình sẽ ra sao nếu không có Ngô Vũ.

“Em xem, anh mang cho em thứ gì này?” Ngô Vũ lấy ra một hộp đàn vĩ cầm từ xe kéo hành lý.

“Trời ơi! Anh lại kiếm cho em một chiếc đàn nữa sao?” Tuyết Nhung kinh ngạc reo lên.

Những người xung quanh đều ngoái nhìn về phía hai người họ.

“Ha ha! Đương nhiên rồi! Trên đường, anh đã qua Ý chọn đó. Nè, cho em!” Ngô Vũ đặt hộp đàn vào tay cô.

“Đàn của Ý ạ, vậy chắc đắt lắm nhỉ! Sao lại cho em, anh điên rồi!” Tuyết Nhung đẩy tay Ngô Vũ ra.

“Em cứ mở ra xem thử xem có thích không đã. Anh tính cho em mượn dùng. Sau này dùng xong rồi trả lại anh cũng được!” Đoạn Ngô Vũ lại cười nói với Tuyết Nhung: “Nhìn bộ dạng hồi hộp của em kìa! Còn nhớ ngày bé em tranh đàn với anh thế nào không?” Anh vừa nói dứt lời, cả hai cùng bật cười lớn.

Hai người không thể chờ đợi được nữa. Họ mau chóng tìm một góc yên tĩnh ở sân bay, rồi ngồi ngay xuống đất. Tuyết Nhung vội mở hộp đàn ra: “Trời ơi! Chắc chắn là một chiếc CREMO rồi!”

“Dĩ nhiên rồi, anh đã đi CREMO và chọn mua nó ở một cửa hàng có tiếng ở đó.”

Tuyết Nhung dịu dàng vuốt ve cây đàn và ôm nó vào lòng, giống như bà mẹ vuốt ve đứa con thơ bé. Ngô Vũ ngồi bên cạnh, ngắm nhìn đôi má ửng hồng vì hạnh phúc của Tuyết Nhung, ngắm nhìn vết đàn hằn trên mặt cô, ngắm nhìn đôi bàn tay bé nhỏ lướt trên mặt đàn. Những hình ảnh ấu thơ bỗng chốc ùa về, hiển hiện ngay trước mắt anh. Giá như thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao, giống như Peter Pan trong câu chuyện cổ, mãi mãi không lớn lên! Nghĩ đến đó, trong lòng Ngô Vũ bỗng nhói đau: “Em thử chơi xem sao. Anh còn mua cho em một cây vĩ đi kèm nữa. Em thử xem!”

Tuyết Nhung chỉnh lại dây, sau đó kéo cung E: “Trời! âm thanh rất vang và trong!” Sau đó cô kéo tiếp cung G: “Tuyệt quá, âm thanh rất nhẹ!”

Khi thử xong cả 4 dây đàn, Ngô Vũ liền nói: “Em kéo một bản nhạc tùy thích thử xem!”

Tuyết Nhung không do dự kéo bản nhạc “Vì sao lấp lánh”.

Tiếng đàn thu hút những người có mặt ở sân bay. Họ xúm lại xung quanh hai người trầm trồ: “Hay quá! Đây có phải bài hát “Vì sao lấp lánh” không vậy?”. Một bà mẹ bế con còn gõ nhịp chân, khẽ ngâm nga hát theo tiếng nhạc của Tuyết Nhung.

Mắt Ngô Vũ ươn ướt. Lúc này anh mới hiểu, bản thân không thể rời xa Tuyết Nhung vì không muốn bỏ qua cảm giác được ở bên cô như thế này. Tuyết Nhung mãi là vì sao bé nhỏ lấp lánh trong mắt anh. Cô ấy khiến anh nhớ những ngày tháng ấu thơ, mãi mãi hồn nhiên và ngây thơ.

Trên đường về, bầu trời âm u bắt đầu có tuyết rơi, xe trên đường cao tốc cũng thưa thớt dần. Ngô Vũ lấy một chiếc đĩa CD từ trong hành lý ra, nhét vào ổ đĩa trên xe. Tiếng violon hợp tấu bản nhạc của J.S.Bach vang lên thật mộc mạc và trong sáng.

“Ngô Vũ, đây chẳng phải là bản nhạc chúng mình chơi chung hồi nhỏ đó ư!” Tuyết Nhung bất ngờ reo lên.

“Đương nhiên rồi, sao có thể là bản khác được chứ?” Ngô Vũ cười đắc ý.

“Sao anh lại tìm thấy thế? Thật không ngờ!” Tuyết Nhung vẫn không ngừng reo lên.

“Năm ấy, khi chúng mình cùng biểu diễn tiết mục này trong trại hè thiếu nhi lần 61, cha anh đã dùng máy ghi âm ghi lại đó. Về sau, ông lại quên bẵng đi. Lần này anh quay về nhà, mới nhớ ra, may mà nó vẫn còn, thế là anh liền in nó ra đĩa.” Ngô Vũ lại mỉm cười: “Em cứ nghe tiếp, xem còn gì nữa?”

Sau đó, Tuyết Nhung nghe thấy bản giao hưởng số ba của Mozart mà mình độc tấu, cả phần ghi âm trực tiếp của cô và Ngô Vũ tại cuộc thi đó. “Ngô Vũ, những khúc nhạc này sắp làm em khóc rồi. Sao em tự dưng lại nhớ nhà, nhớ mẹ thế!” Tuyết Nhung quay mặt đi, nhìn những bông tuyết bị gió tạt về phía sau ngoài cửa xe.

“Được rồi, Tuyết Nhung à, chúng mình không nghe những thứ này nữa. Hay là anh và em cùng nhau hát như ngày bé nhé!” Nói đoạn, anh liền cất tiếng hát:

Chiếc xe ba bánh à

Chạy nhanh nhanh

Tuyết Nhung bỗng chốc mỉm cười, rồi cùng cất tiếng hát:

Bà lão ngồi bên trên

Muốn 5 hào lấy một đồng

Bạn nói có kỳ lạ hay không

Tiếp đến, Tuyết Nhung hát tiếp bài “Giai điệu hạnh phúc”, rồi bài “Đánh rơi chiếc khăn”. Họ cứ hát, hát mãi, hát cho đến khi cả hai cùng cười ngặt nghẽo.

Tuyết Nhung ngắm nhìn Ngô Vũ, trong lòng thầm nghĩ, từ nhỏ tới tận buổi tối ngày hôm nay, lần đầu tiên cô thấy anh vui vẻ và thoải mái đến vậy. Trước giờ cô không hề biết Ngô Vũ cũng lém lỉnh và trẻ con thế này. Nếu như anh ấy cứ như vậy từ sớm thì đã tốt biết bao! Vì sao anh ấy lúc nào cũng như ông cụ non khi ở bên cô? Thật đáng tiếc, bây giờ mọi thứ đều đã muộn mất rồi. Buồn quá! Không biết sau này cô phải đối mặt với Ngô Vũ thế nào đây?

“Tuyết Nhung, bây giờ chúng ta có hai chiếc đàn rồi, có thể giống như ngày bé, cùng nhau hợp tấu. Nếu vào ngày Lễ Tình nhân em không có dự định gì, thì chúng mình sẽ đến quán của Tim, cùng nhau chơi một bản nhạc, em thấy thế nào?”

Dù Ngô Vũ có khéo léo thế nào thì Tuyết Nhung cũng nhận ra ý định trong lời mời của anh. Ngô Vũ nói rất tự nhiên, rất thoải mái nhưng cô hiểu anh ấy đã tập trung hết dũng khí mới dám đưa ra đề nghị này. Theo lý giải trong từ điển yêu đương của người Trung Quốc: một chàng trai mời một cô gái cùng trải qua Lễ Tình nhân với mình đồng nghĩa với một lời tỏ tình. Ngô Vũ chắc phải khó khăn lắm mới vượt qua được rào cản tâm lý và tiến được tới bước này.

“Dù cho án đặt ngang mày, cuối cùng vẫn thấy lòng này bâng khuâng”. Trong đầu Tuyết Nhung bỗng văng vẳng câu thơ trong “Hồng lâu mộng”. Dù có yêu quý anh như người thân, dù có tôn trọng và sẵn sàng làm mọi điều anh muốn, song trong thời khắc này, cô vẫn không thể không chế được con tim mình: “Ngày Lễ Tình nhân, bộ tứ đàn dây của chúng em có buổi biểu diễn, em sợ chúng ta không thể ở cùng nhau được.” Tuyết Nhung cố tỏ ra thoải mái nói với Ngô Vũ. Bản thân cô cũng không khỏi giật mình khi thốt ra những lời này. Thực ra, vào Lễ Tình nhân cô không có cuộc biểu diễn nào cả. Vậy tại sao cô lại dùng lời dối trá này để từ chối Ngô Vũ, thậm chí còn nói rất tự nhiên, rất ung dung? Lúc này, Tuyết Nhung thấy giận và coi thường chính bản thân mình. Ngô Vũ đã yêu nhầm người rồi. Bản thân cô cũng không xứng với tấm chân tình mà anh ấy đã dành cho mình.

Lời nói dối nhẫn tâm ấy đã xóa nhòa mọi sắc màu tươi đẹp trong buổi tối lãng mạn duy nhất cùng Ngô Vũ, và biến nó trở thành một trong những hồi ức đau khổ nhất của cuộc đời Tuyết Nhung.