Editor: Ngư

Beta : Jen

 

Uống xong cà phê, Mộ Dung Thừa vẫn không có ý tứ đi. Mộ Tử trong lòng lo lắng, lại không dám thúc giục hắn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cũng may phòng khách sạn này thập phần xa hoa, không thiếu phương tiện giải trí, cô cũng không đến mức nhàm chán.

 

Không bao lâu, người bên ngoài của Mộ Dung Thừa trở lại, trong tay còn có chiếc túi xách.

 

Đúng, không sai —— là túi xách của cô. Cái người cướp túi xách đó, cư nhiên bị Mộ Dung Thừa bắt trở về!

 

Sắc mặt Mộ Tử lập tức trắng bệch!

 

Ở trên phố bị trộm hoặc cướp nói chung, căn bản không có khả năng về! Bởi vì bọn họ ra tay cực nhanh, một phút trước vừa trộm đồ, phút sau đã qua tay bao nhiêu người! Thay vì gọi cảnh sát, thà rằng trực tiếp đi chợ mua món khác.

 

Chính là cô không ngờ…… Thế nhưng tìm được rồi! Hắn làm sao tìm ra?!

 

Túi đặt ở trước mặt Mộ Dung Thừa, hắn duỗi tay vào trong ——

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tâm Mộ Tử vọt tới cổ họng. Hắn lấy ra chìa khóa xe, một túi da đựng tiền màu hồng nhạt, một bao khăn giấy lau mặt.

 

…… Không có.

 

Trong túi chỉ có mấy thứ này. Mộ Tử rốt cuộc buông lỏng, thầm nghĩ Mộ Vinh Hiên không làm cô thất vọng……

 

“Hiện tại trộm rất có cá tính, cướp túi xách lại không lấy tiền.” Mộ Dung Thừa không chút để ý mở ra túi tiền, bên trong là mấy tờ tiền mặt màu sắc rực rỡ. Nhìn có vẻ một đồng cũng không thiếu.

 

Mộ Tử: “……”

 

Thuộc hạ của hắn khom người dâng lên một hộp nhung tơ đen, Mộ Dung Thừa lấy ở bên trong ra một thứ. Đó là một quả con chip cực kỳ nhỏ bé, so với móng tay còn muốn nhỏ hơn lại mỏng như tờ giấy.

 

“Di động ném hư cũng không sao.” Mộ Dung Thừa khó được có vài phần nghiêm túc, “Nhưng anh tìm không thấy em, sẽ thực sự lo lắng.”

 

Mộ Tử nhấp môi, đôi mắt nhìn chằm chằm con chip trên tay Mộ Dung Thừa.

 

Này…… Đây là chip theo dõi định vị?

 

Nó nhỏ như vậy, có thể dễ như trở bàn tay dấu vào bất cứ địa phương nào, Mộ Dung Thừa nếu trộm dấu trong túi, hoặc là giày đồ của cô, cô căn bản khó lòng phòng bị!

 

“Nghe nói đây là loại sản phẩm ứng dụng với chồn gần đây, có thể phòng ngừa mất cắp sủng vật.” Mộ Dung Thừa kéo cô vào lòng, đem con chip đặt trong lòng bàn tay cô, như muốn cùng cô gần gũi thưởng thức khoa học kỹ thuật hiện đại “Chỉ cần một cuộc giải phẫu nho nhỏ là có thể đem chip cấy vào, ước chừng…… Ở vị trí này.”

 

Hắn nhẹ nhàng ấn cần cổ cô một chút.

 

Xúc cảm quá tốt, lại không nhịn được cúi đầu xuống hôn. Nhưng trên mặt Mộ Tử, nháy mắt không có huyết sắc…… Cả người cô cứng ngắc.

 

Lời nói của Mộ Dung Thừa lặp lại trong đầu cô.

 

…… Phòng ngừa sủng vật mất đi…… Chỉ cần một cuộc giải phẫu nhỏ…… Chip sẽ cấy vào……

 

Cô nghĩ đến vô số khả năng, lại duy nhất không nghĩ tới, Mộ Dung Thừa sẽ đem chip cấy vào cơ thể cô!

 

Cái này đúng ác ma! Là ác ma a!!!

 

Hắn sẽ không muốn giải phẫu da thịt cô, đem con chip lạnh băng ấy cấy vào đi —— sau đó cao cao tại thượng làm chủ nhân!

 

Hắn quả thực đem cô trở thành sủng vật mua vui!

 

Từ đây cô đã không có tự do cũng không có nhân quyền, càng đừng nói là lòng tự trọng đáng thương hèn mọn! Cô chịu không nổi! Thật sự chịu không nổi đối đãi như vậy!

 

Trong nháy mắt Mộ Tử lần đầu tiên sinh ra hận ý với Mộ Dung Thừa! Nếu trọng sinh mà lại bị người khác coi như sủng vật, cô thà rằng chết đi!

 

Nước mắt đột nhiên trào ra, nháy mắt tràn đầy hốc mắt. Khóc đến bi thương tuyệt vọng.

 

Vì cái gì lại đối xử với cô như vậy? Tại sao lại để cô gặp Mộ Dung Thừa?!