Editor: Bắp

Beta: Nhóc

------------------------------------------------------

Bạch Vi hưng phấn đi mua thức ăn.

Thật ra, việc này có thể giao cho người làm trong nhà, Mộ gia có đầu bếp. Bạch Vi có thể không cần động ngón tay, chỉ cần để người làm ghi vào giấy rồi làm theo thực đơn là được.

Thế nhưng rõ ràng Bạch Vi muốn đích thân mình làm, có lẽ bà cảm thấy như thế mới đủ thành ý.

Bạch Vi đi rồi, toà Tiểu Dương chỉ còn lại mỗi Mộ Tử.

Cô đi lòng vòng bốn phía, làm quen với nơi này, chẳng mấy chốc đã thấy Mộ Dung Thừa trở về.

Hắn dẫn theo một cô gái trẻ, dọc theo đường con đường đá xám đi hướng bên này.

Cô gái có dung mạo thanh lệ, mặc một chiếc áo kẻ sọc màu hồng anh đào và một chiếc váy rộng màu xanh nước hồ, mái tóc dài chải thành bím xương cá. Ăn mặc rất đáng yêu.

Tuy rất không chào đón Mộ Dung Thừa, nhưng hiện tại Bạch Vi đi vắng, Mộ Tử chỉ có thể đóng vai trò chủ nhà.

Cô khách sáo nói: “Mẹ đi mua thức ăn rồi, mang người đến phòng khách ngồi trước đi.”

“Đây là Hứa Thi Hàm.” Mộ Dung Thừa vẫn chưa đi đến phòng, giọng điệu nhàn nhạt giới thiệu, “Bạn gái của anh.”

Sau đó lại nói với Hứa Thi Hàm: “Em gái anh, Mộ Tử."

Hứa Thi Hàm nở nụ cười thân thiện với Mộ Tử: “Xin chào, em cùng anh trai rất giống nhau nha.”

Khóe miệng Mộ Tử hơi run rẩy...

Xem ra vị bạn gái này không hiểu rõ tình hình Mộ gia, không biết rằng cô được Bạch Vi nhận nuôi, không có nửa xu quan hệ với Mộ Dung Thừa.

Cô nửa đùa nửa thật: “Thế sao? Tôi lại cảm thấy tính cách hai chúng tôi chênh lệch rất nhiều đấy.”

Con người của cô hiền dịu cỡ nào a, Mộ Dung Thừa ngạo mạn vô lễ, sao mà so với cô được?

Mộ Dung Thừa không có kiên nhẫn xem hai người lôi kéo làm quen, lạnh lùng để lại một câu “Bọn anh ra vườn hoa đi dạo” liền xoay người rời đi.

Hứa Thi Hàm vội vàng đuổi kịp hắn. Mộ Dung Thừa chân dài bước cũng dài, cô phải tăng tốc mới có thể đuổi kịp.

Hai người này một trước một sau đi xa, Mộ Tử nhìn theo bóng lưng của hắn, nhẹ ‘Xùy’ một tiếng: “Đi dạo vườn hoa? Sao tôi xem anh như dắt chó đi dạo vậy?”

Mộ Tử không nhìn được Mộ Dung Thừa thờ ơ với bạn gái mình như vậy.

Cô cảm thấy trong ánh mắt của Mộ Dung Thừa không có tình cảm, giống động vật máu lạnh, ích kỷ lại lạnh lùng, không có nửa điểm săn sóc đối với bạn gái. Chỉ sợ Hứa Thi Hàm sẽ trở thành một trong nhiều bạn gái cũ của hắn.

Cũng không biết hôm nay thần kinh của hắn có chỗ nào bị vấn đề, lại mang phụ nữ về nhà ăn cơm.

Sau khi Bạch Vi mua thức ăn về, Mộ Tử nói cho bà biết, Mộ Dung Thừa mang bạn gái đến.

Bạch Vi nghe xong hết sức kích động, còn có chút khẩn trương, bà kéo Mộ Tử, hỏi xem mình có cần thay quần áo không, mặc như vậy có thích hợp hay không, làm Mộ Tử tưởng rằng vị trí mẹ chồng và con dâu bị đảo ngược…

“Mẹ, mẹ vẫn nên nấu cơm trước thôi, làm xong lại thay quần áo.” Mộ Tử đề nghị.

“Cũng đúng, nhỡ đâu sẽ dính mùi thức ăn... hay là nấu xong rồi thay.” Bạch Vi lầm bầm đi vào bếp nấu ăn.

Không mất nhiều thời gian, mùi thơm thức ăn bay ra.

Mộ Tử có chút thèm.

Đã lâu cô không được ăn đồ ăn ngon rồi.

Khỏi cần nói, lúc cô thành ma, lúc cô trọng sinh, bởi vì nguyên chủ uống rượu bị thương, trong bệnh viện chỉ được ăn canh suông, hoa quả mà thôi.

Nhưng hôm nay không giống.

Hôm nay, đều là mấy món mà cô thích ăn.

Cô nhìn nhà ăn – trông mong mòn mỏi, nhìn Bạch Vi bưng mỹ thực bước ra.

Bạch Vi nhìn bộ dạng tham ăn của cô, không khỏi bật cười, kẹp một khối khoai sọ cầu đút vào miệng cô: “Giúp mẹ nếm hương vị, mặn nhạt thế nào?”