“Con mẹ nó, cô thật sự kết hôn cùng anh ta à?” Lục Thiên Sơn không dám tin nhìn cô, ánh mắt không tin vừa nãy cũng với ánh mắt bây giờ, hoàn toàn đều là sự kinh ngạc.

“…Ừ.”

“Ầm!”

Phẫn nộ đập vỡ hết tất cả ly thủy tinh, chai rượu Tây tinh xảo kia trong nháy mắt cũng vỡ vụn.

Câu trả lời của cô làm cho anh ta nhìn cô chằm chằm mà khó nén khỏi sự phẫn nộ.

Chất lỏng màu nâu theo sự vỡ vụn mà nhếch nhác chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi đầy trên đất, giống như dưới màn đêm, một tia giãy giụa cuối cùng.

Đối với Hàm Hinh mà nói, lúc này, cô cũng là dựa vào hơi thở còn sót lại mà chống đỡ, sự thảm hại đó, cùng với chuyện này mà nói sao mà không giống?

Đọc truyện tại đây.

Kí ức của cô nhớ lại vừa rồi, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một người ngoài cuộc.

“Cô điên rồi hay sao mà gả cho anh ta? Cô hiểu rõ Mộ Dịch Kỳ không?”

Hai tay Lục Thiên Sơn nắm chặt lấy bả vai của cô, xương khớp kêu rắc rắc cùng với giọng nói vang dội vang lên, ba vai của cô ở trong tay anh ta giống như bị nghiền nát rồi.

“Lục Thiên Sơn, anh buông tay ra trước, tôi sẽ trả lời anh.”

“Hàm Hinh, Mộ Dịch Kỳ anh ta không yêu cô!”

Anh ta không buông tay, ngược lại càng gia tăng khí lực, đem Hàm Hinh đẩy đến bên tường, giọng nói của Thiên Sơn giống như nhũ băng xuyên thủng màng nhĩ của Hàm Hinh.

“Tôi biết, anh buông tay ra đi!”

Sự giãy giụa của cô không thành, bên tai là giọng nói căm phẫn thuộc về Lục Thiên Sơn:

“Cô biết cái rắm! Vừa nãy nhìn thấy người phụ nữ đó không? Một năm trước, người phụ nữ đó vì anh ta mà sẩy thai, là bảo bối mà người đàn ông đó nâng niu trong lòng, bởi vì ông cụ Mộ liều mạng ngăn cản Mộ Dịch Kỳ, tất cả mọi người đều biết, đợi sau khi ông cụ Mộ chết đi thì Mộ Dịch Kỳ sẽ lập tức cưới ngay người phụ nữ đó vào cửa, cô là cái thá gì chứ? Hả?”

Trong nháy mắt Hàm Hinh như quên đi cách giãy giụa…

Gió tối nay rất lạnh, lúc ra ngoài, vẻ mặt không có chút cảm xúc, đều cứng đờ, cái gì cũng đều cứng đờ rồi.

“Lúc đó là Mộ Dịch Kỳ uống say, ở nước ngoài cưỡng bức người phụ nữ đó, kết quả mang thai, nhưng ai cũng không ngờ, một tháng sau thì ngoài ý muốn bị sẩy thai, vốn dĩ cũng định kết hôn rồi, lại bị ông cụ Mộ ra lệnh ngăn cản, lấy cái chết để uy hiếp không cho người phụ nữ đó vào cửa nửa bước, ha, lại nhẫn nhịn ba hay năm năm, ông cụ chết đột ngột, tình cảnh của cô, cô đã từng suy nghĩ chưa?”

Khí lạnh trực tiếp thổi vào tai cô, nhưng cũng thật là buồn cười, Lục Thiên Sơn nói những lời này với cô thế mà cô lại để trong lòng.

Cưỡng bức, mang thai, sẩy thai…

Những từ ngữ này nghe thật sự không tệ.

Trong lòng bình tĩnh lại, trên người chỉ còn bộ quần áo đơn bạc, cô rõ ràng rất lạnh, nhưng lại càng mệt hơn, mệt đến nỗi ngay cả sức lực để run rẩy cũng không có.

Đứng trong gió, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể hiểu rõ được bản thân mình là bộ dạng như thế nào.

Giây lát, một tia sáng chói mắt chiếu vào, Hàm Hinh mới theo bản năng đưa hai tay che mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía ánh sáng đó.

Khoảng mười mét, có một chiếc xe thương vụ màu đen có rèm che dừng lại.

Ngón giữa của người đàn ông thâm trầm tuấn mĩ đó đang kẹp một điếu thuốc, ánh mắt như vực sâu, tối tăm không có ánh sáng.

“Ở đây?”

Chỉ hai từ, giọng nói của người đàn ông vẫn rõ ràng như cũ, ẩn chưa trong đó một tia dịu dàng khác biệt.

“Vâng thưa cậu Lệ, chính là chỗ này, đại tiểu thư thường lui tới đây, không sai được.”

Trong cửa kính, đôi mắt như chim ưng dưới màn đêm khẽ quét qua chữ “Mị” được treo trên cánh cửa, nhất thời, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường.

Điếu thuốc trong tay đã cháy hết được vứt ra ngoài cửa kính, rơi xuống đất: “Còn ngây ra đó làm gì, lập tức bắt về cho tôi.”