Đêm tân hôn.

Tuy tiệc cưới này chỉ có người của nhà họ Mộ mới biết, cũng chỉ có ông cụ Mộ và Mộ Dịch Kỳ.

Nhưng Hàm Hinh hiểu, đây hoàn toàn là “buổi tiệc” của một mình cô.

Thậm chí từ đầu đến cuối Mộ Dịch Kỳ còn chưa từng nói một câu, ngay cả bữa cơm tối này, cũng là ông cụ Mộ ép anh về.

Ăn xong bữa tối, ông cụ bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi.

Vừa vào của phòng, một cái chân thon dài đi trước cô một bước đá mạnh lên cửa.

Tạo ra một luồng gió lạnh quét qua người cô.

Người đàn ông túm lấy tay cô, động tác không chút thương tiếc.

Đọc truyện tại đây.

“Anh làm gì đấy?”

Cô nhíu mày, đau đớn truyền đến từ cổ tay khiến cô khó chịu. Cô nâng mắt nhìn anh, bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu như đáy hồ kia.

Mộ Dịch Kỳ mím chặt môi, đôi môi có đường cong lạnh lẽo như tờ giấy lộ ra một tia ý lạnh.

“Ông cụ bảo chúng ta ngủ một phòng, cũng không bảo tôi ngủ cùng giường với cô! Cô ngủ sofa!”

“Tôi ngủ sofa?”

Người phụ nữ nhíu mày, nghiêng người liếc qua giường lớn, giường Kingsize kiểu Anh, hai tay vòng quanh ngực: “Không, anh ngủ sofa.”

Cô ném tay anh ra, tự ý ngồi lên giường.

“Đây là giường của tôi, cô ngủ gì mà ngủ?”

Mộ Dịch Kỳ nắm cổ tay kéo cô dậy, đẩy cô đến bên sofa.

Sau đó, ném thẳng chăn cho cô.

Giường của anh, cô không thể đến gần một bước.

Hàm Hinh cắn cắn môi, trơ mắt nhìn giường cách mình ngày càng xa.

Vậy chẳng phải chuyện mang thai cũng bị gác lại sao?

Mặc kệ, phải lấy được hạt giống trước đã.

Mộ Dịch Kỳ nhìn thấy ánh mắt cô thì khinh thường, vì người phụ nữ này là người phụ nữ đầu tiên dám uy hiếp anh!

Còn cướp đi thân phận mợ chủ nhà họ Mộ.

“Tối hôm nay là ngày đầu tiên, tôi thật muốn xem thử cô kiên nhẫn được bao lâu!”

Mộ Dịch Kỳ ném ra một câu độc ác rồi đi vào phòng tắm.

Tiếng nước tí tách truyền đến, có lẽ người đàn ông kia đang tắm, Hàm Hinh trộm liếc mắt nhìn qua, đảo mắt bò lên giường.

Người phụ nữ trừng to mắt, nằm trong chăn rơi vào một trận mong mỏi.

Đây là đêm tân hôn của cô.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ dùng cách thế này gả cho một người đàn ông.

Trước đây, có người từng nói không phải cô không cưới……

Những quá khứ kia, cuối cùng đều tan thành mây khói.

Một lúc sau, một chuỗi tiếng chuông điện thoại trầm thấp truyền vào tai Hàm Hinh, kéo lại suy nghĩ của cô.

Mà trong đôi mắt cô đã sớm nổi lên một tầng sương mù.

Đưa mắt qua nhìn, là điện thoại của Mộ Dịch Kỳ đang reo.

Hàm Hinh vốn không muốn nghe máy, nhưng tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng lại, mà điện thoại cũng đã reo ba lần, ầm ĩ đến da đầu cô tê dại, cô đang do dự có cần nói với người bên trong hay không, đã ma xui quỷ khiến ấn nghe máy.

Trời đất chứng giám, cô thật sự không phải cố ý đâu, cũng không biết vì sao tay đã tự động……

“Dịch Kỳ, anh có thể đến đây một chuyến không? Khụ, khụ, em bị cảm rồi……”

Đầu bên kia, tiếng ho khan của người phụ nữ không dứt bên tai, giống như Tây Thi bị bệnh vậy.

Nhưng mà, từng tiếng này giống như nhũ băng đâm vào màng tai Hàm Hinh.

“Dịch Kỳ, em thật sự rất khó chịu, em……”

Cửa phòng tắm mở ra.

Sợi tóc ướt đẫm của người đàn ông rơi xuống hai bên gò má, bọt nước chảy xuôi xuống theo tường thịt trắng nõn rắn chắc, phần eo chỉ quấn một cái khăn che đi vùng đất tam giác kia, gợi cảm trí mạng.

Hàm Hinh ngẩn người.

Là cảnh tượng trước mắt khiến cô ngây người, hay là giọng nói trong điện thoại khiến cô ngây người?

Có lẽ đều có nhỉ.

“Cô lấy điện thoại của tôi làm gì?”

Khăn bị ném qua một bên, chân mày lạnh lẽo của Mộ Dịch Kỳ dựng thẳng lên, lập tức giật điện thoại lại.

“Tôi…..”

Hàm Hinh muốn giải thích, vừa mới phun ra một chữ, đã thấy Mộ Dịch Kỳ nghe điện thoại, sau đó sắc mặt thế nhưng chợt thay đổi, dịu dàng nói với đầu bên kia: “Đợi nhé, bây giờ anh đi qua ngay.”