Lục Kiều Kiều cứ tưởng giờ này mọi người đã đi ngủ hết rồi, thế nhưng đèn trong nhà vẫn còn bật sáng.

Cô đi vào thì thấy Lục Mộng Kỳ ngồi chình ình ở trên ghế sofa.

Khi trông thấy cô, Lục Mộng Kỳ vô cùng bất ngờ bởi diện mạo khi được đổi thay của cô, rất xinh đẹp, nhìn còn thanh lịch, trẻ trung hơn rất nhiều so với trước đây.

Cái khoảnh khắc mà Lục Mộng Kỳ lo sợ đã tới rồi.

Trước đây, Lục Mộng Kỳ luôn tìm cách dìm Lục Kiều Kiều xuống, khiến cô trở nên xấu xí, nhếch nhác trong mắt người khác, vì chỉ có mình Lục Mộng Kỳ biết Lục Kiều Kiều vốn rất xinh đẹp, còn ăn đứt cả cô ta, nếu để Lục Kiều Kiều xuất hiện với diện mạo như vậy, chắc chắn ánh hào quang của cô sẽ bị cướp đi.

Chính vì thế, ngay từ nhỏ, Lục Mộng Kỳ đã luôn bên cạnh Lục Kiều Kiều để khiến cô dần trở nên lu mờ, xấu xí hơn, nhưng từ khi nào, Lục Kiều Kiều lại trở mình như thế, trước đây Lục Kiều Kiều vốn dĩ luôn nghe theo lời Lục Mộng Kỳ cô, nếu không có sự cho phép của cô, Lục Kiều Kiều tuyệt đối sẽ không làm, tại sao bây giờ lại biết cách tự mình thay đổi như thế.

Lục Kiều Kiều xinh đẹp hơn? Lục Mộng Kỳ nhất quyết không cho phép, không thể để Lục Kiều Kiều cướp đi ánh hào quang được, thế giới này tuyệt nhiên chỉ được xoay quanh Lục Mộng Kỳ là cô.

Lục Mộng Kỳ đứng dậy đi tới gần Lục Kiều Kiều, vuốt ve mái tóc của cô, cười giảo hoạt: " Chị mới làm tóc hả, còn trang điểm nữa, lúc trước em đã nói rồi, những thứ này không hợp với chị đâu, nó sẽ khiến chị trở nên xấu hơn trong mắt mọi người nha, chị không nghe lời em, lại còn nổi hứng đi làm trái với lời em căn dặn sao? Kỳ Kỳ sẽ rất buồn đó! "

Hay cho một Lục Mộng Kỳ rất biết cách diễn ra vẻ đáng thương trước mặt người khác, nếu hôm qua cô không chứng kiến thấy cảnh kia, làm sao có thể thôi bị Lục Mộng Kỳ lừa?

Lục Kiều Kiều hất cánh tay Lục Mộng Kỳ ra, mỉm cười: " Chị là cố tình trở nên xấu xí như vậy a, để khi đứng bên cạnh em, em mới tỏa sáng, mọi người sẽ chú ý đến em! "

Lục Mộng Kỳ hơi hoảng, Lục Kiều Kiều rõ ràng vẫn là dáng vẻ yếu thế như trước, nhưng tại sao luôn cảm thấy rất lạ: " Nếu là vì em thì chị không cần phải làm như vậy đâu, em không muốn vì mình mà chị lại bị chê cười, chị mau trở về như bình thường là được rồi, sắp đến sinh nhật mẹ Hàn ca ca, nếu không nhanh thì sẽ không kịp mất.

Hay là mai em đưa chị đi làm tóc lại được không? Nghe bảo mái bằng đang rất hiện hành năm nay đó! "

Lục Kiều Kiều nhàn nhạt cười: " Không cần, không cần, như vậy thì tốn kém a, với lại chị cũng không thích để mái bằng, như thế sẽ rất nóng nữa.

Nói cho em, ngày hôm nay chị cực kì vui, nhờ tấm thẻ của cha mà chị được mua sắm thỏa thích, chị mua rất nhiều mẫu váy đẹp, có lẽ người ta sẽ sớm gửi tới thôi.

Nhờ em đưa lại chiếc thẻ này cho cha nhé! Giờ đã muộn và chị rất mệt nên chị muốn về phòng ngủ trước đây! "

Lục Kiều Kiều từ đầu tới cuối nói liến thoắng chặn họng Lục Mộng Kỳ, để cô ta không phản bác được lời nào.

Lục Mộng Kỳ tức tối dẫm mạnh chân xuống nền nhà khi thấy Lục Kiều Kiều rất ung dung trở về phòng.

Lục Mộng Kỳ cắn môi, Lục Kiều Kiều vậy mà dám từ chối cô, dám chặn họng cô, chị ta rõ ràng đã thay đổi, không còn làm con chó ngoan ngoãn luôn kè kè bên cạnh cô nữa rồi.

Đáng hận, Lục Mộng Kỳ cô nhất quyết không để cho Lục Kiều Kiều vượt khỏi tầm kiểm soát, cô mới là công chúa xinh đẹp nhất được yêu quý nhất!

Lục Kiều Kiều cảm thấy ngày hôm nay trải qua đúng là thú vị, cuộc sống còn nhiều điều hay ho hơn mà cô không biết, chậc chậc, đúng là quá lãng phí mà, mặc dù có xảy ra chút chuyện vặt nhưng không sao, cô cũng không để tâm.

Nhưng mà chỉ mới là ngày yên bình trước cơn bão mà thôi, qua chuyện vừa rồi, cả Lục Mộng Kỳ lẫn Kha Nhược Vũ chắc chắn không dễ bỏ qua cho cô đâu, hai người đó bây giờ hẳn là đang suy tính gì đó để làm nhục cô ngày diễn ra tiệc chúc mừng Dương phu nhân.

Lại nói đến nhà họ Dương kia, chắc là cha cô đã thông báo với bọn họ về hôn ước rồi, mà bọn họ khẳng định là không từ chối đâu, dẫu sao so cô với Lục Mộng Kỳ, Lục Mộng Kỳ đương nhiên hơn 10 phần, được rước cô ta về làm dâu, nhà bọn họ phải chăng đã quá vừa ý.

Hừ, cái tên chó má Dương Nhất Hàn cùng với tiện nhân Lục Mộng Kỳ, đúng là sinh ra để dành cho nhau, tốt nhất là thành đôi với nhau đi, đừng ra ngoài làm khổ người khác! Cũng may là cô không có tình cảm gì quá sâu sắc với tên họ Dương, nếu không ngày hôm qua, cô đã sớm xông vào xé xác cả hai người bọn họ rồi.

Đâm sau lưng cô còn nói xấu cô, Lục Kiều Kiều cô đúng là có mắt như mù mới đồng ý lời tỏ tình của tên chết bầm kia.

Nhưng cô cũng sẽ không tính đến chuyện trả thù làm gì, bởi lẽ nếu càng dây dưa sẽ càng không thể dứt ra được, bây giờ cô chỉ muốn an an ổn ổn mà sống cuộc sống yên bình thôi.

Nghĩ đến, Lục Kiều Kiều lại vội bật dậy, cô quên mất là cô sắp gả cho cái người đàn ông kia, nghe đồn là ông ta rất man rợ, trời ơi, chỉ nghĩ thôi Lục Kiều Kiều cũng đã lạnh sống lưng rồi.

có xấu xó hay gì gì đó cũng được, nhưng làm ơn đừng động đến cô, để cô thong thả sống suốt phần đời còn lại là cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi..