Morrie Sickles nghe Tiểu Duy nói, mặc dù có chút không hiểu, nhưng là biết thiếu nữ trước mắt cũng không giống với nữ tử nhân loại bình thường, lời của nàng có lẽ bọn họ nghe không hiểu, nhưng không thể phủ nhận là người này khó có thể đánh giá lực lượng. Nàng bây giờ so với lúc trước tỷ thí cùng mình cường đại lên không ít, dưới một số tình huống tưởng như đạt tới mức giới hạn lại còn có thể không bị gục ngã đột phá qua, đối với những kẻ tôn trọng năng lực như bọn hắn mà nói, không thể nghi ngờ có lực hấp dẫn chí mạng.

Giờ này khắc này, Morrie Sickles đối với Tiểu Duy lực lượng cường đại đến biến thái đã nổi lên tâm lý sùng bái, thế cho nên động tác cùng ngôn ngữ tiếp theo của hắn liền trở lên thuận lý thành chương.

Chỉ thấy rồng biển cả Morrie Sickles đưa tay cởi xuống vòng cổ màu lam xuống, đem thần khí điểm nhiều viên đá lam sắc toả quang mang tới trước mặt Tiểu Duy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đối Tiểu Duy nói:

“Thứ này đeo trên người ngươi so với ta tốt hơn.”

Không thể nghi ngờ, Morrie Sickles đưa tới vòng cổ màu lam này chính là thần khí giữ nhà của rồng biển cả Mai Xoáy Nước, cũng là một trong những thần khí mà Tiểu Duy muốn tập hợp, nhưng là, cô cũng không ngay lập tức nhận lấy, mà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về đôi mắt màu lam tựa như biển sâu của Morrie Sickles, nhẹ giọng mở miệng.

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi dùng hiệu quả sẽ tốt hơn.”

” Đó là vật bảo mệnh, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người khác?” Tiểu Duy vẫn không nhận lấy, ” Huống chi, đây là thần khí giữ nhà của các ngươi, mệnh lệnh của Caesar thiên thần ngươi phải làm sao”

“Nếu ngươi có thể tìm được thiên thần đại nhân, đừng quên nhắc nhở hắn trị tội ta.”

Morrie Sickles trên mặt mang nụ cười thoải mái hồi lâu, ánh mắt xanh biếc nhìn Tiểu Duy

“Đến lúc đó, ngươi đừng quên đem Mai xoáy nước này trả lại cho thiên thần đại nhân.”

Những lời này làm cho Tiểu Duy mạnh mẽ mở to hai mắt, ý tứ của Morrie Sickles đã sớm không cần nói cũng biết, nhưng nghe vào trong lỗ tai Tiểu Duy, chẳng biết tại sao trong lòng có một tia tư vị không rõ, giống như lời từ biệt, di chúc dặn dò sau này mình muốn như thế nào.

Ngay tại lúc không khí trở lên có chút trầm thấp, thời gian giống như đọng lại, Tiểu Duy bỗng nghe “Ba “ một tiếng anh thanh thanh thuý vang lên. Khi mọi người quay đầu lại nhìn, một tiểu bóng dáng màu vàng như một tia chớp bay nhanh về phía Tiểu Duy, kèm theo tiếng gọi linh linh.

“Mẹ~”.

Con rắn nhỏ Toti mập mạp cứ như vậy nhào vào trong long Tiểu Duy, dùng cái đầu nhỏ bé thoả mãn cọ cọ vào ngực Tiểu Duy, móng vuốt nho nhỏ gắt gao túm lấy áo Tiểu Duy, cái đuôi ngắn nhỏ béo mập sung sướng ngoáy trái ngoáy phải loạng choạng.

“Toti.”

Rồng đất Catim thất kinh hô to ra tiếng, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm con rắn nhỏ đột nhiên xuất hiện, như thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc nó làm sao mà đi theo vào được.

“Ta không phải bảo ngươi đợi ở thần điện chờ ba ba sao? Vì sao không nghe lời!”

Một tiếng hô lớn chất vấn kèm theo cuồn cuộn tức giận, con rắn Toti dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ nít mới sinh không lâu, tuy rằng cự long tộc trời sinh lực lượng đều không giống bình thường, nhưng có thể một đường đi theo bọn hắn tới tử vong đầm lầy này, hơn nữa còn vô sự tự thông (không học cũng biết) học xong ẩn thân ma pháp, không thể không nói nó thực đã kế thừa các loại gen tốt đẹp của rồng đất cùng rồng sắt, không lâu tương lai nhất định sẽ trở thành cự long nổi bật trong các cự long .

Điều kiện tiên quyết là, nó có thể sống đi ra ngoài.

Rồng đất Catim nhìn vẻ mặt mờ mịt cùng ủy khuất đột nhiên muốn khóc của rắn nhỏ Toti, hai mắt liền đỏ, đây là đứa con của hắn cùng Mirranda, là hy vọng duy nhất của hắn, làm sao có thể để nó mạo hiểm, nhưng bây giờ…… Nắm chặt hai đấm, khớp xương màu trắng muốn lồi đi ra, Catim dù có thiên ngôn vạn ngữ, giờ này khắc này lại một câu cũng nói không ra, hốc mắt đỏ mang theo điểm ẩm ướt, tựa hồ muốn trào ra, hắn đành phải quay đầu đi chỗ khác, không nhìn tới con rắn cùng Tiểu Duy.

Tiểu Duy ôm con rắn Toti trong lòng, vỗ nhè nhẹ vào đầu của nó. Tiểu tử bốc đồng này a, ngươi có biết hay không trong lòng phụ thân của ngươi sẽ lo lắng như thế nào a…… Dỗ dỗ con rắn, Tiểu Duy hai tay ôm con rắn đem nó đưa cho Catim, cười nói:

“Mang theo nó đi ra ngoài đi, chuyện còn lại giao cho chúng ta là được.”

Catim xoay mạnh đầu lại, hốc mắt vẫn đỏ có thể nhìn thấy rõ ràng được, hắn giống như tìm được cây cỏ cứu mạng nhìn Tiểu Duy hỏi:

“Có thể…… Đi ra ngoài?”

“Uhm, cũng không kém bao nhiêu đâu.”

Tiểu Duy đem con rắn đặt ở trong lòng Catim, dùng ngón tay chỉ lên đỉnh đầu bầu trời mênh mông đầy mây đen nói:

“Kết hợp quang minh ma pháp, tạo thành một cột ánh sang xuyên lên, nếu ta đoán không sai, trên đỉnh cái Thiên Không kia hẳn chính là tầng đầm lầy màu xanh kia, chỉ cần đánh nát nó, có thể trở lại tầng đầu tiên, có thể ra ngoài được.”

“Nhưng ma pháp này thời gian cold-down rất dài, tính cả ta và Aus Belle cũng chỉ có thể đưa hai người đi lên.”

Catim ánh mắt lóe ra nhìn Tiểu Duy, lại nhìn một chút nhi tử trong ngực, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tiểu Duy có thể cảm tình cuồn cuộn trong nội tâm của Catim, một bên là an nguy của con ruột, một bên là bạn tốt sinh tử nhiều năm, loại lựa chọn này…… Mà khi Catim lại lần nữa mở to mắt, khi con ngươi loé ra cũng là một mảnh thanh minh, chỉ thấy hắn ôm đứa con đặt vào trong lòng Tiểu Duy, lại cởi xuống trang sức trên tay, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp tràn vô hạn tình yêu, nhẹ nhàng đeo lên cổ con rắn.

Vật phẩm trang sức kia không phải gì khác, đúng là Thần khí giữ nhà của Rồng đất “Đại Địa Chúc Phúc.

“Ngươi đây là……” Tiểu Duy lời còn chưa nói xong, đã bị Catim cắt đứt.

“Hãy chăm sóc nó, đồng ý với ta, ngươi sẽ bảo vệ nó bình an.”

Ánh mắt sáng ngời, sắc bén, gắt gao nhìn thẳng Tiểu Duy, đó là….. Tuyệt đối không cho cự tuyệt, cũng là hi vọng cuối cùng của hắn. Không thể vứt bỏ bằng hữu, nhưng là cũng muốn đứa nhỏ vô sự, trách nhiệm trên người mình không thể bỏ ra, cũng chỉ có thể xin người khác giúp đỡ, ít nhất…… Đứa nhỏ cũng sẽ không sao.

“Tiểu Duy.”

Như kỳ tích, khi Aus Belle kêu tên Tiểu Duy, các cự long ở đây cũng biết bọn họ phải đối mặt cái gì, đây là một cuộc chiến không có…chút nào nắm chắc, mà thiên hướng một chủng tộc cũng sẽ ở thời khắc sinh mệnh gặp nguy cơ muốn truyền thừ lại, đây cũng chính là lý do vì sao tất cả các cự long đều chấp nhận toan tính muốn Tiểu Duy mang theo con rắn nhỏ dời khỏi đây.

Ôm con rắn trong lòng nhưng Tiểu Duy không biết được suy nghĩ trong lòng các cự long , cô không rõ, chính mình rõ ràng là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, cũng là người có hi vọng lớn nhất đánh hạ Boss tồn tại cuối cùng, vì sao bọn họ lại vội vã muốn đem mình về địa phương an toàn đây? Được rồi, có lẽ cái hi vọng kia cũng là cực kỳ bé nhỏ đi, hơn hai mươi cấp bậc chênh lệch cũng không phải chuyện ngoại đeo có thể giải quyết được.

“Hãy mang Toti và Alois đi đi.”

Những lời này của Aus Belle làm cho Tiểu Duy sửng sốt một chút, tiện đà ánh mắt nhìn về phía Alois, nhìn thấy trong đôi mắt đen sáng ngời của đối phương cũng lộ ra kinh ngạc giống mình.

Kỳ thật đối với suy nghĩ của Aus Belle, Tiểu Duy cũng có thể lý giải được, Alois và Toti đều là con cháu đời sau của bọn hắn, ngay tại lúc này chỉ có thể lựa chọn bọn hắn lưu lại, cam đoan đời sau an toàn mới là kế sách tốt nhất.

Nhưng là, Aus Belle vừa nói xong lại bị Alois phản đối.

“Aus Belle thúc thúc, ta sẽ không đi.”

Lúc Alois nói những này, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào mắt Tiểu Duy, trong ánh mắt toát ra là quyết tuyệt không bỏ làm cho Tiểu Duy trong lòng căng thẳng. Này con rắn này dù sao đi theo cũng một thời gian dài rồi, nói không có cảm tình là không thể nào, nhìn hắn lựa chọn cùng đồng tộc cùng sinh cùng tử, trong nội tâm cô vẫn có một chút không thoải mái (TrangDinh: hắn muốn ở lại là vì cô đó ngố tàu quá đi mất).

“Không được, hãy để Tiêu Duy đưa ngươi đi lên, ta sẽ giúp nàng cùng Toti đi lên, các ngươi lúc này phải rời đi thôi.”Aus Belle kiên định cự tuyệt Alois lưu lại thỉnh cầu, ” Các ngươi là hi vọng cuối cùng của cự long tộc, sau khi lên hãy đi về phía tây tới Tích Lôi tìm Phalam, không cần quay lại tìm chúng ta nữa.”

“Ta cũng là một thành viên cự long tộc, ta không giống Toti không có năng lực gì, ta có thể chiến đấu đến cuối cùng !”

“Alois……”

“Aus Belle thúc thúc, người không cần nói nữa, ta nói sẽ không rời đi liền tuyệt đối sẽ không, người vẫn là đưa Tiểu Duy cùng Toti lên đi.”

Alois ngoài ý muốn kiên quyết, ngẩng đầu ánh mắt hướng Aus Belle , không thể lùi bước.

Aus Belle tức giận chỉ vào Alois, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, có loại cảm giác đứa nhỏ mình dạy dỗ không tốt, lắc lắc đầu, mở miệng lẩm bẩm nói:

“Tùy ngươi vậy.” Ngay tại lúc mọi người còn đang chuẩn bị, mặt bắt đầu run run, đây rõ ràng cho thấy dấu hiệu sụp đổ tiến đến tầng tiếp theo.

“Mau!. Aus Belle, Tiểu Duy ! Chúng ta còn không thời gian.”

Rồng đất Catim lo lắng hô, chính mình lại đưa bàn tay xanh dùng thổ hệ nguyên tố làm chậm lại sự sụp đổ.

Aus Belle gật gật đầu, ý bảo Tiểu Duy đứng ở trung tâm, bắt đầu niệm thần chú thật dài.

Tiểu Duy đem con rắn Toti bỏ vào trong không gian sủng vật của mình, mặc kệ bên ngoài có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Tiểu Duy không chết, không gian sủng vật này cũng sẽ không sụp đổ, đối với tiểu tử kia mà nói, nơi này là chỗ an toàn nhất.

Nhìn mình dưới chân quang mang bạch sắc càng lúc càng sang ngời, Tiểu Duy ngẩng đầu nhìn về phía Alois ánh mắt mang theo nồng đậm quyến luyến, nghe thấy thanh âm quen thuộc nói với chính mình:

“Tiểu Duy, ta nhất định sẽ tìm được nàng, sau đó, nàng chắc chắn phải cấp cho ta một cái lễ trưởng thành đầy đủ.”

Đối với lời này của Alois, Tiểu Duy hơi sửng sốt một chút. Dưới chân quang mang càng lúc càng sáng, cũng càng ngày càng chói mắt, cột sáng ầm ầm dâng lên nháy mắt, Tiểu Duy nghe thấy Alois nói tiếp câu nói kia.

“Mặc kệ nàng có đồng ý hay không……”

Nửa câu sau nói Tiểu Duy thực đã không nghe được rồi, cột sáng lấy tốc độ cực nhanh nhằm về phía chân trời, Tiểu Duy xuất ra một kỹ năng công phá đi theo, thành công đánh nát phong ấn trên đỉnh đầu, xông lên tầng thứ nhất của lục sắc đầm lầy.

Nhanh chóng tìm được cửa ra, Tiểu Duy rời khỏi tử vong đầm lầy, đứng ở cửa, trên mặt của cô mang theo tươi cười chưa từng phát giác, nhớ lại cuối cùng nàng theo hình dáng miệng của Alois khẩu âm nhìn ra cấi câu cuối kia.

“Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, người dạy ta vĩnh viễn là nàng.”