Mở Mắt Thành Tỷ Phú

Chương 6: 6 Thống Nhất Được Với Quản Lý Ký Túc Xá

28 người quản lý ký túc xá đều rất ngạc nhiên.

Chị nhìn tôi, tôi nhìn chị, ngơ ngác nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương đều có chung một suy nghĩ: đúng là nói linh tinh.

Tần Kiệt đương nhiên đã nhận ra một màn này.

“Sao thế, mọi người không tin à?”

Dì Trương nhăn mày cau có, nghi ngờ hỏi: “Tần Kiệt, cậu là sinh viên đại học.

Nhân tài của đất nước, trong các trường đại học ở thành phố Hán, tôi chưa bao giờ nghe thấy có sinh viên đại học thu mua đồ phế liệu.

Cậu gọi chúng tôi đến nói chuyện này là cảm thấy chúng tôi quá rảnh rỗi, hay là có ý đồ gì? Muốn trêu ngươi chúng tôi à?”

Tần Kiệt không tức giận, mà còn khẽ mỉm cười: “Dì Trương, làm gì có ai bảo là sinh viên đại học không được thu mua đồ phế liệu đâu?”

“Cái này …”, dì Trương sững sờ một lúc.

“Còn nữa, việc làm thì không phân biệt là cao quý hay đê hèn.

Cháu đúng là sinh viên đại học.

Thế nhưng có phải sinh viên đại học là có địa vị cao hơn người khác đâu? Nếu như là vậy, cháu so với các dì đều đẳng cấp hơn à?”, Tần Kiệt nói.

“Cái này …”, 28 người quản lý đều trở nên trầm mặc.

Nếu như phản đối, không phải chứng minh là bọn họ thấp hơn Tần Kiệt một bậc ư.

Bọn họ đương nhiên sẽ không làm như vậy.

Một lát sau, dì Trương cau mày, nghi ngờ hỏi: “Tần Kiệt, những gì lúc nãy cậu nói, tôi thừa nhận là đúng.

Nhưng mà gia đình cậu hoàn cảnh như thế nào, tôi biết rất rõ.

Cậu nói cậu muốn thu mua đồ phế liệu, cậu sẽ làm như thế nào đây?”

“Đúng rồi.

Bà Trương nói đúng, Tần Kiệt, cậu dựa vào cái gì?”

“Cậu có nói hay như thế nào đi nữa, cũng là nói suông, bây giờ cậu chỉ là sinh viên năm thứ ba, cậu có năng lực gì cơ chứ?”

“Theo như cháu biết được, đồ phế liệu của các dì bình thường đều bán cho một gia đình ở thôn Mã Hồ gần đây!”, Tần Kiệt hỏi.

“Không sai.

Đúng là có chuyện như vậy.

Nhưng thế thì sao? Bọn tôi với ông ấy hợp tác lâu nay đều rất tốt! Tại sao không hợp tác với ông ấy mà phải đi hợp tác với cậu chứ?”, trong lòng dì Trương vẫn không tin tưởng Tần Kiệt cho lắm, có chút nghi ngờ.

Tần Kiệt hiểu được ý của bà ấy.

Hợp tác tốt.

Chẳng qua chỉ là cái cớ để dì Trương lấy ra làm bia đỡ đạn mà thôi, mục đích là không tin vào mình, tất nhiên cũng để thử xem mình muốn làm gì.

Tần Kiệt cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bởi vì lợi nhuận cháu đưa cho các dì sẽ lớn hơn ông ấy đưa rất nhiều”.

“Theo như cháu biết, các dì bình thường bán phế liệu chủ yếu là chai nhựa, lon, vỏ chai bia, báo cũ, sách cũ v.v…”

“Giá tiền ông ấy đến tận nơi mua của vỏ chai nhựa là 1 hào 1, lon là 2 hào, vỏ chai bia là 2 hào, giấy cũ là 9 hào, sách cũ là 1 tệ.

Cháu nói đúng chứ?”

“…”

28 nhân viên quản lý ký túc xá đều kinh ngạc, cảm thấy có gì đó khó hiểu.

Không ngờ rằng những việc bọn họ làm, Tần Kiệt đều biết rõ như thế.

Tần Kiệt tươi cười, anh biết là bước đầu đã thành công rồi.

“Xem ra cháu nói đúng rồi!”

“Tần Kiệt, không ngờ cậu lại biết rõ như vậy”, dì Trương phản ứng lại: “Thế thì đã làm sao? Cậu còn có thể mua với giá cao hơn ông ấy?”

Tần Kiệt biết dì ấy sẽ nói như thế.

“Đúng rồi.

Theo cháu biết được thì cái ông ở thôn Mã Hồ bán cho nhà buôn, vỏ chai nhựa 1 hào 3, vỏ lon 2 hào 4, vỏ chai bia 2 hào 5, báo cũ 1 tệ 3, sách cũ 1 tệ 2.”

“Giá mà cháu đưa ra, mỗi loại đều bán cho cháu với giá mà thôn Mã Hồ bán lại cho nhà buôn thấp hơn 1 xu.

Số tiền này, xem như là tiền đi đường và tiền công của cháu!”

“Cháu nghĩ một xu này, các dì sẽ không tính toán với cháu chứ.

Dù sao các dì cũng có việc làm ở trong trường rồi, không có nhiều thời gian để đi Nam Hồ.

Như thế này, ngoài tốn kém tiền, còn mất thời gian đúng không?”

Nói xong câu đó, cả phòng đều trở nên yên tĩnh.

Ngay cả tiếng kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy.

Những lời mà Tần Kiệt nói rất có lý, rất đáng tin, không giống như là lời nói của một sinh viên đại học.

Ngược lại, anh giống như là người đã đầy kinh nghiệm trên thương trường, những lời này đã làm thay đổi ấn tượng của mọi người về Tần Kiệt.

Sau một lúc, đám người quản lý ký túc xá nhìn về phía dì Trương- quản lý ký túc xá của Tần Kiệt.

Hình như họ muốn hỏi, không phải bà nói là Tần Kiệt có hoàn cảnh gia đình khó khăn à.

Ở trường cũng không có gì nổi bật.

Nhưng những gì cậu ấy vừa thể hiện thì giải thích như thế nào?

Dì Trương nhất thời cũng mông lung.

Những gì Tần Kiệt vừa mới thể hiện so với biểu hiện ngày thường của anh mà bà ấy biết rõ ràng là có sự khác biệt quá lớn.

Sao lại như thế được?

“Dì Trương, dì nói có đúng không?”, lúc này thì tiếng của Tần Kiệt lại vang lên.

Dì Trương giật mình, bà ấy đang suy nghĩ về những gì Tần Kiệt đã nói.

Tần Kiệt nói không sai.

Người ở thôn Mã Hồ kia đến tận nơi thu mua với giá quá thấp.

Bán cho nhà buôn thấp hơn mấy xu, cộng dồn lại thì đúng là một con số không hề nhỏ.

Tuy rằng Tần Kiệt cũng trả thấp hơn nhà buôn một xu.

Nhưng mà như thế, bọn họ có thể không cần phải đi đến nhà buôn để bán, có thể tiết kiệm được thời gian.

Nói đi nói lại cũng phải suy nghĩ xem thế nào.

Bọn họ không có lý do gì.

Nhưng mà hoàn cảnh gia đình của Tần Kiệt, đúng là rất bình thường.

Nếu như anh thu mua phế liệu thì có đáng tin cậy không?

Dì Trương do dự một lúc, mắt nhìn Tần Kiệt nói: “Tôi thừa nhận, cậu trả giá rất hấp dẫn.

Nhưng mà hấp dẫn thì hấp dẫn.

Hoàn cảnh gia đình cậu, tôi nắm rất rõ, cậu có thể làm được không?”

“Đúng rồi.

Tần Kiệt này, nói suông không có tác dụng, cậu có thể lấy tiền ra không?”

“Là sinh viên đại học, nói hay là điều đương nhiên, nhưng cậu có làm được không?”

28 người quản lý ký túc xá bắt đầu nhao nhao lên, đều muốn biết Tần Kiệt có tiền để thu mua hay không mà đã báo giá.

Thấy ban nãy họ còn không tin vào mình mà khi nghe thấy mình giá tiền cao hơn, trong mắt họ đã lộ ra vẻ tham lam rõ rệt, Tần Kiệt như mở cờ trong bụng.

Anh biết rằng, bước thứ hai của kế hoạch cũng đã thành công.

“Trong trường đại học CN Hồ cũng có một điều dạy là, phải có đạo đức tốt.

Cháu là một thành viên của trường, sao lại có thể lừa các dì chứ? Cháu đã trả giá như thế, thì đương nhiên có thể trả tiền!”

Vừa nói, Tần Kiệt vừa rút ví tiền từ trong người ra, lấy ra một tệp tiền 100 tệ.

Anh rút ra 28 tờ, đặt ở trên bàn.

“Đây là 2800 tệ, các dì, mỗi người một tờ.

Xem như là tiền đặt cọc của cháu được không?”

“2800 tệ?”

28 dì quản lý nhìn thấy tiền ở trên bàn, hít thở sâu một hơi, suýt nữa thì nói ra trời ơi, sao nhiều tiền thế.

Vào thời điểm năm 2007 này, lương của một người công nhân bình thường ở thành phố Hán vào khoảng 2094 tệ, mà còn là công nhân của doanh nghiệp lớn thuộc nhà nước mới có mức lương ổn định như thế.

Đối với đám người quản lý ký túc xá như bọn họ, đi làm thì có lương, không đi làm, thì không có gì.

Hoàn cảnh gia đình nhà Tần Kiệt cũng không được khá giả cho lắm.

Bây giờ, đột nhiên lại có 2800 tệ.

Cái này đã vượt qua tiêu chuẩn thu nhập bình quân trong một tháng.

Nhìn tiền trong ví của cậu ấy, chắc vẫn còn dầy lắm.

Rõ ràng vẫn còn không ít tiền.

Lộc cộc~

28 dì quản lý ký túc xá đều cảm thấy rất khó hiểu và rất kinh ngạc.

Điều này khiến họ phải nhìn Tần Kiệt bằng ánh mắt khác.

“Các dì à, tiền đặt cọc cháu đã đưa rồi.

Bây giờ các dì đã tin chưa?”

Tần Kiệt nhìn thấy các dì quản lý đều kinh ngạc, trong lòng như nở hoa.

“À, cái này á …”

28 dì quản lý ký túc xá cứ thế chị nhìn tôi, tôi nhìn chị một lúc.

----------------------------