Cạch ~

Đẩy cửa ra, Tần Kiệt nhìn thấy trong kí túc xá chỉ có 2 người là Trương Lâu béo và Khương Tiểu Nha.

Lúc này, cả hai đang đứng ngoài ban công, không biết đang thảo luận về việc gì.

“Béo ơi, Bốn Mắt ơi, các cậu đang nói chuyện gì thế?”

“A, Kiệt Tử đã về rồi”, Trương Lâu béo reo lên: “Đường Ba tìm cậu không có việc gì chứ?”

“Có việc!”, Tần Kiệt nói.

“Việc gì?”, Khương Tiểu Nha đi lại gần: “Có phải vì chuyện của Tần Tuyết không?”

“Làm sao mà cậu biết?”, Tần Kiệt ngạc nhiên.

“Trời ơi.

Hôm nay cậu mới biết chuyện tình cảm này sao?”, Khương Tiểu Nha giống như phát hiện ra được chân trời mới, nhìn Tần Kiệt như nhìn sinh vật lạ.

Nhìn đến nỗi làm Tần Kiệt chột dạ.

“Cậu biến đi.

Tôi không có hứng nói chuyện với cậu.

Lâu béo, cậu nói đi”.

“Ừ thì ~”, Trương Lâu béo giải thích: “Cả trường đều biết chuyện Đường Ba thích Tần Tuyết”.

“Không thể nào.

Tại sao tôi không biết nhỉ?”, Tần Kiệt không tin.

“Cậu không tin à? Cậu lên diễn đàn của trường xem thử thì sẽ biết ngay thôi”, Trương Lâu béo vừa cười vừa nói.

Tần Kiệt nhíu mày, đập mạnh vào máy tính của Trương Lâu béo, nhanh chóng đăng nhập vào diễn đàn của trường.

Một loạt các bài đăng đều hiện ra nhanh chóng.

Đường Ba bị cướp mất người yêu?

Tần Tuyết rốt cuộc thuộc về ai?

Tần Kiệt trỗi dậy mạnh mẽ.

Tần Kiệt và Đường Ba, ai sẽ là người chiến thắng?

Tần Kiệt xem từng cái một, xem đến nỗi mà đầu sắp nổ tung ra.

“Chuyện gì đây? Là ai đăng những cái này?”, Tần Kiệt chỉ vào các bài đăng hỏi.

“Cậu không nhìn thấy người đăng à? Toàn là ẩn danh thôi.

Tôi làm sao mà biết được”, Trương Lâu béo nhún vai, ra vẻ không biết làm thế nào.

“Khốn nạn.

Toàn là một lũ ăn no xong rửng mỡ.

Không được, tôi phải gọi cho Tiểu Tuyết ngay!”

Bang~

Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.

Tần Kiệt sốt ruột gọi cho Tần Tuyết

“Hừ.

Anh còn biết đường gọi điện thoại cho em cơ à?”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy bất mãn của Tần Tuyết.

“Anh ở bên ngoài cả buổi sáng hôm nay, vừa mới trở về.

Cũng vừa mới biết về chuyện mấy bài đăng trên diễn đàn của trường thôi”.

“Em phải làm sao bây giờ? Cả trường đều biết chuyện của chúng ta rồi.

Lại còn xuất hiện một Đường Bân làm rối tung rối mù lên.

Nếu bố mẹ em biết chuyện này, chắc chắn sẽ cho em một trận mất”, trong điện thoại, giọng của Tần Tuyết vô cùng lo lắng.

Tần Kiệt im lặng.

Anh cũng cảm thấy đầu sắp nổ tung.

Nhưng anh đã chết đi sống lại một lần.

Làm sao anh có thể bị đánh bại bởi loại chuyện nhỏ nhặt này.

Một lúc sau anh nói: “Biết thì biết.

Nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cùng lắm thì anh đến nhà em thưa chuyện hỏi cưới”.

Tần Tuyết: “…”

Đầu dây bên kia điện thoại bỗng im lặng.

Tần Kiệt biết Tần Tuyết chắc chắn đang suy nghĩ.

Nên anh cũng không dám làm phiền, yên lặng chờ đợi.

Trương Lâu béo và Khương Tử Nha đứng ở cửa, sau khi nghe thấy lời của Tần Kiệt.

Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đồng loạt giơ lên ngón tay cái.

Tuyệt vời.

Đúng lúc cả hai đang muốn nói gì đó.

Thì trong nhà vệ sinh lại có động tĩnh.

“Sao cơ? Bình tĩnh nửa tháng? Có lâu quá không?”, Tần Kiệt rất bất đắc dĩ.

Mới yêu đương được có mấy ngày, giờ phải tỏ ra lạnh nhạt, anh đương nhiên là không muốn.

“Em không cần biết.

Tóm lại, trong vòng nửa tháng, anh không tìm em, em cũng không tìm anh, để chúng ta bình tĩnh lại một chút.

Hơn nữa, mùng 4 tháng sau là đến kì thi công chức hải quan toàn quốc rồi, em phải ôn tập cho tốt.

Anh đừng đến làm phiền em.

Nếu không thì anh không xong với em đâu! Hừ!”

Không dễ gì mới có được một mối tình thời đại học.

Lạch cạch ~

Điện thoại tắt rồi.

Tần Kiệt ngây ra đó.

Thế này là gì.

Sinh viên đại học yêu đương, có gì là không được.

Toàn lo bò trắng răng.

Nhưng Tần Tuyết đã quyết định như vậy rồi, Tần Kiệt còn biết làm gì nữa.

Tần Kiệt chỉ đành trong vòng nửa tháng không đi tìm Tần Tuyết.

Để cho đôi bên cùng bình tĩnh lại.

Đợi cho sóng gió đi qua rồi sau đó mới nói tiếp.

Cạch ~

Cửa bị mở ra.

“Hai người các cậu ở cửa làm gì thế?”, Tần Dương nhìn chằm chằm Trương Lâu và Khương Tiểu Nha

"Aa, tôi đau bụng cần đi vệ sinh! Phiền cậu cho tôi vào!", Khương Tiểu Nha nói xong, chạy vào và đóng sầm cửa lại.

Trương Lâu béo tức đến nỗi muốn đạp cho Khương Tiểu Nha một cái.

“Còn cậu thì sao hả Béo? Không phải là cậu cũng bị đau bụng đấy chứ? Có muốn cùng vào ngồi bồn cầu không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Aa…”, Trương Lâu béo gãi đầu nói: “Không phải, sức khỏe tôi rất tốt, sao lại đau bụng.

Tôi chỉ là …”

“Cậu chỉ là làm sao?”, Tần Kiệt trừng mắt nhìn Trương Lâu béo.

“Tôi chỉ là…”, Trương Lâu béo do dự và nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu là ngày mai trên phố Đọa Lạc khai trương một siêu thị mới, giảm giá toàn bộ 50%, cậu có muốn đi xem thử không?”

“Gì cơ?”, Tần Kiệt sửng sốt, nhìn chằm chằm Trương Lâu béo: “Cậu vừa nói cái gì? Trên phố Đọa Lạc mở một siêu thị?”

“Đúng vậy.

Sao thế?”, Trương Lâu béo bị ánh mắt của Tần Kiệt làm cho sợ hãi: “Tôi nói cậu này Kiệt Tử, những lời tôi nói đều là thật, cậu đừng có dùng loại ánh mắt quỷ dị nhìn tôi có được không? Thật đáng sợ!”

“Không, tôi không dọa cậu.

Tôi còn muốn cảm ơn cậu đó!”, Tần Kiệt ôm chầm lấy Trương Lâu béo lắc qua lắc lại điên cuồng.

“Dừng, dừng lại, mau dừng lại!”, Trương Lâu béo không hiểu: “Kiệt tử, cậu làm sao đấy? Không bị sốt chứ? Hay là tôi đưa cậu đến phòng y tế trường xem thử nhé?”

“Đi cái rắm ấy!”, Tần Kiệt trợn mắt: “Ngày mai tôi không đi đâu, cậu với Bốn Mắt và Tinh Tử đi đi, tôi còn có chút việc!”

“Lại có việc à?”

“Uh.

Không nói nữa, mùng 4 tháng sau phải thi công chức hải quan rồi, tôi tắm xong thì đến phòng học ôn bài!”

Cốc cốc cốc ~

Tần Kiệt gõ cửa xong thì Bốn Mắt bước ra.

Tần Kiệt cầm theo sữa tắm và khăn tắm bước vào và đóng cửa.

Trương Lâu béo ngẩn mặt ra.

Nhìn cửa nhà vệ sinh.

Trương Lâu kéo bốn mắt lại và hỏi: “Kiệt Tử đăng kí thi công chức hải quan lúc nào thế?”

“Tôi không biết.

Cậu hỏi cái này làm gì?”, Bốn Mắt hỏi.

“Bớt giả vờ đi”, Trương Lâu béo cau mày: “Tôi nhớ là cậu ấy không đăng kí.

Tại sao câu ấy lại muốn ôn tập lại bài học thi công chức hải quan? Cậu ấy định làm gì chứ?”

Trương Lâu béo quay lại ghế chỗ bàn máy tính ngồi suy ngẫm.

Bốn mắt lắc đầu, bắt đầu chơi CS.

Tần Kiệt vừa tắm vừa ngâm nga một bài hát nhỏ.

Chạy đi chạy lại môt buổi sáng mà không nghĩ ra làm cái gì ở tầng 1 và tầng 2 trong tòa nhà Thái Tử.

Vừa nãy tôi nghe Lâu béo nói, Tần Kiệt đã có kế hoạch rồi.

Mở siêu thị.

Vào thời điểm này năm 2007, khu đô thị mới Nam Hồ vừa được thành lập.

Siêu thị quy mô lớn không có nhiều, chỉ có một cửa hàng buôn bán nhỏ và một siêu thị tư nhân quy mô vừa.

Mặc dù chúng được mở ra sớm.

Nhưng dựa vào trí nhớ của kiếp trước.

Vào thời điểm năm 2007, dù là về trang trí, thiết kế hay quản lý của cả hai siêu thị đều rất sơ sài.

Không thể so được với 10 năm sau.

Bản thân Tần Kiệt được sống lại lần nữa, có được những khái niệm quản lý tiên tiến trong tương lai và cũng quen với mô hình kinh doanh siêu thị trong tương lai.

Thời buổi này, làm theo mô hình của các thế hệ sau, mở siêu thị chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Đây là thứ nhất.

Thứ hai.

Tầng 1, tầng 2 mở siêu thị, dành một khoảng không gian nhất định trên tầng 3 làm quầy thu ngân của siêu thị, sau khi mua sắm xong khách hàng có thể ngắm nhìn khu vui chơi.

Đến lúc đó, khách hàng mua sắm tại siêu thị cũng có thể trở thành khách hàng tiềm năng của khu vui chơi.

Và những khách hàng đến chơi trong khu vui chơi, họ chơi mệt rồi, sẽ trở thành khách hàng tiềm năng của siêu thị.

Đúng là tiện cả đôi đường.

Đúng.

Mở siêu thị.

----------------------------