Tần Kiệt đến bên ngoài ký túc xá.

“Cô Tôn, cô có thể nói được rồi ạ!”

Dứt lời, anh bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Không biết nhà trường có chấp thuận dự án tái chế phế phẩm trong khuôn viên trường học của anh hay không.

“Là như thế này.

Hiệu trưởng vừa gọi điện tới nói ông ấy đã xem qua bản kế hoạch của em và chuyển nó tới chủ nhiệm Lưu của phòng tài vụ.

Bây giờ muốn em tới phòng tài vụ nói chuyện với chủ nhiệm Lưu xem sao!”

“Thật ạ?”, Tần Kiệt hưng phấn tới nhảy dựng lên.

“Ừ, nhanh đi đi.

Nhưng vẫn là câu nói kia, đừng tiết lộ nhiều quá”.

“Cô đừng lo!”

Sau khi cúp máy Tần Kiệt không nói hai lời liền chạy thẳng tới phòng giáo vụ.

Cốc cốc cốc!

“Mời vào!”

Lúc bước vào, chủ nhiệm Lưu đang phê duyệt văn kiện.

Tần Dương không dám quấy rầy, yên lặng đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Đồng thời cũng quan sát phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu.

Tĩnh mịch mang theo xa cách.

Người yêu thích thư pháp đều thích treo này nọ lên tường.

Những cái khác?

Rất giản dị.

Hoàn toàn khác so với phòng làm việc xa hoa trong tưởng tượng của anh.

Có chút nằm ngoài dự đoán của anh.

Bốn mươi phút rất nhanh lặng lẽ trôi qua.

Chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng khép lại phần văn kiện cuối cùng.

“Đợi sốt ruột rồi phải không?”, chủ nhiệm Lưu đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Mày rậm mắt to, gương mặt hiền lành.

Rất có khí chất của văn nhân.

Thoáng chốc hấp dẫn Tần Kiệt.

“Không có ạ”, Tần Kiệt cười trả lời.

“Ngồi xuống đi!”, chủ nhiệm Lưu vẫy vẫy tay.

“Vâng!”

Vừa ngồi xuống, chủ nhiệm Lưu lôi ra một bản tài liệu từ trong chồng văn kiện.

Tần Kiệt liếc một cái, đúng là bản kế hoạch dự án tái chế phế phẩm trong khuôn viên trường học mà anh đã trình lên.

“Tôi và hiệu trưởng đều đã xem qua bản kế hoạch của em.

Rất phong phú, tổng cộng có 11 mục, hơn 50 nghìn chữ, thật không dễ dàng.

Có thể nhìn ra bạn học Tần Kiệt thường ngày đều rất chăm chỉ học tập”.

“Ha ha, cũng thường thôi ạ”, Tần Kiệt cười ha ha đáp.

“Có thể chịu được cô đơn, còn hiểu được khiêm tốn, đúng là không tồi!”, chủ nhiệm Lưu khen ngợi, khép lại bản kế hoạch, ông chăm chú nhìn Tần Kiệt: “Nhưng dự án này của em vẫn có chỗ thiếu sót”.

“Dạ?” Tần Kiệt sững lại.

Trong đầu anh lại không ngừng rà soát lại nội dung của dự án.

Nhanh chóng lọc qua một lượt, không phát hiện ra chỗ nào thiếu sót.

“Chủ nhiệm Lưu, đây là lần đầu tiên em làm, về nhiều phương diện có lẽ em chưa xem xét một cách toàn diện.

Thầy có thể chỉ điểm cho em vài điều được không ạ?”, Tần Kiệt gãi đầu.

“Mục đích em viết dự án này là gì?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.

“Kiếm tiền!”, Tần Kiệt thẳng thắn trả lời.

“Ừm, em rất thành thực.

Làm kinh doanh chính là vì lợi nhuận, đây là quy tắc thương nghiệp”, chủ nhiệm Lưu gật đầu: “Nhưng em không phải là thương nhân.

Thầy đại diện cho trường học, bởi vậy em có kiếm tiền hay không, thầy không có hứng thú, cũng không cảm thấy hứng thú”.

“Vậy thì?”

Tần Dương nghe tới bối rối.

Lời này của chủ nhiệm Lưu còn có hàm ý khác.

Rốt cuộc là muốn nói điều gì?

“Chủ nhiệm Lưu, em ngu dốt, thầy cứ nói thẳng ra đi ạ”.

“Nếu em đã nói như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa mà sẽ đi thẳng vào vấn đề”.

Chủ nhiệm Lưu tiếp tục: “Trường chúng ta có rất nhiều học sinh điều kiện gia đình không tốt.

Các em ấy nhặt phế liệu trong trường học để kiếm phí sinh hoạt, em có lẽ cũng đã từng nghe qua rồi đúng không?”

“Vâng, em có từng nghe qua!”

“Em thấy thế nào?”, chủ nhiệm Lưu nhìn Tần Kiệt, đôi mắt vô cùng có thần, dường như muốn nhìn thấu Tần Kiệt, chỉ cần anh có một câu nói dối, ông liền nhận ra.

Tần Kiệt giật thót trong lòng.

Sau một hồi cân nhắc mới đáp lại: “Ý của thầy là trường học không phản đối em thực hiện dự án nhưng có điều kiện hạn chế phải không ạ?”

“Ha ha!”, Chủ nhiệm Lưu bật cười: “Em rất thông minh”.

“Không sai.

Nếu như em muốn tái chế phế phẩm độc quyền tại ba khu vực trong trường, nhà trường có thể ủng hộ em nhưng với điều kiện tiền đề là em phải trợ giúp những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn!”

“Sinh viên khó khăn là một quần thể yếu thế vì vậy nhà trường cũng đã đưa ra kế hoạch giúp đỡ các bạn ấy.

Mỗi ngày trường đều cung cấp miễn phí suất cơm trưa cho 50 bạn sinh viên có hoàn cảnh nghèo khó”.

“Nhưng điều này còn xa mới có thể giải quyết được khó khăn cho những sinh viên nghèo này.

Cho dù nhà trường thường xuyên tổ chức các hoạt động quyên góp nhưng vẫn chưa tháo gỡ được!”

“Hiệu trưởng và tôi đang loay hoay sầu não thì vừa hay nhận được bản kế hoạch này của em.

Hiệu trưởng xem xong đã đưa ra một quyết định”.

“Trong dự án của em phải thêm một thuộc tính- phúc lợi công”.

“Phúc lợi công?”, Tần Kiệt nghe xong, cuối cùng cũng hiểu được ý của chủ nhiệm Lưu.

Trường học không còn cách nào giải quyết được vấn đề học sinh nghèo, muốn mượn cơ hội này để thành lập một xí nghiệp phúc lợi công ngay trong trường học.

Số anh may mắn đúng lúc này lại trình lên kế hoạch tái chế phế phẩm, dò trúng ý nguyện của trường học.

Bằng cách này có thể giải quyết vấn đề học sinh nghèo trong trường một cách vô tận.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Tần Kiệt không thể không bội phục.

“Đúng.

Phúc lợi công.

Bạn học Tần Kiệt, em cảm thấy thế nào?”

Tần Kiệt do dự đáp: “Em không có vấn đề gì nhưng em còn có một điều kiện!”

“Ồ?”, chủ nhiệm Lưu ồ lên một tiếng, mỉm cười nói: “Là gì?”

“Em muốn nhà trường hứa rằng ba khu vực của ĐH Hồ ngoại trừ em thì không có trạm tái chế nào khác được phép vào trường thu thập phế liệu, không biết điều này có được hay không?”

“Tên nhãi giảo hoạt.

Được, không vấn đề.

Em còn có điều kiện nào khác không? Hôm nay đều nói ra đi!”, Lưu chủ nhiệm chỉ vào Tần Kiệt.

“Thực ra mấy ngày trước em đã ký hợp đồng thu mua với 28 quản lý ký túc xá trong trường.” Tần Kiệt nói.

“Ồ? Còn có chuyện này?”

Nét mặt chủ nhiệm Lưu tràn đầy sự ngạc nhiên.

Ông thế nào cũng không nghĩ tới một sinh viên năm ba như Tần Kiệt lại có thể âm thầm kí kết với 28 quản lý ký túc xá ngay trong trường.

Các quản lý đó đều là những người khôn khéo.

Có thể làm việc tại trường học đều là người có quan hệ cả.

Một sinh viên năm ba như Tần Kiệt lại có thể giành được.

Không đơn giản.

“Bạn học Tần Kiệt, em đúng là khiến tôi lau mắt mà nhìn!”, chủ nhiệm Lưu tán thưởng: “Nói đi, em nói ra tình hình thực tế này với tôi là có ý gì? Không lẽ em muốn nhà trường đứng ra cưỡng chế vô hiệu hợp đồng?”

“Không ạ, em không có ý đó!”, Tần Kiệt vội vàng phẩy tay, “Thánh nhân nói, người không thành thật lời nói không đáng tin.

Em nếu đã cùng họ ký kết hợp đồng thì phải tuân thủ”.

“Vậy em có ý gì?”, chủ nhiệm Lưu không hiểu, ông vô cùng hiếu kỳ.

“Ý của em là lần ký trước đó sẽ tiếp tục có hiệu lực, còn phần chưa ký thì sẽ thực hiện theo quy tắc phúc lợi công.

Ví dụ giá thị trường của một hộp nhựa là 1 đồng, em thu mua vào chỉ có thể lấy 5 hào.

Vì phúc lợi công cộng là phải xóa đói giảm nghèo nên phải có lợi nhuận.

Thầy nói có phải không, chủ nhiệm Lưu?”

“…”

Chủ nhiệm Lưu ngẩn người.

Thấy ánh mắt Tần Kiệt mang theo tia sắc bén.

Ông không ngờ tới Tần Kiệt sẽ tận dụng phúc lợi xã hội này để làm việc.

“Bạn học Tần Kiệt à, em không sợ người khác nói mình mượn danh nghĩa phúc lợi công, dùng thủ đoạn phi thị trường hóa, chiếm trước thị trường sao?”, chủ nhiệm Lưu nghiêm mặt nói.

“Cái này phải xem cách họ hiểu về phúc lợi xã hội.

Sự nghiệp công ích mà em làm đồng thời cũng là một loại hình doanh nghiệp, doanh nghiệp phải có lợi nhuận.

Nếu vì phúc lợi chung mà không bàn tới lợi nhuận, doanh nghiệp làm sao có thể tiếp tục tồn tại?”

“Dựa vào điểm này, chuyện đặc biệt phải làm việc đặc biệt.

Lại nói em cũng không đưa ra yêu cầu nào khác với nhà trường! Vấn đề nhỏ này có lẽ không phải là chuyện gì to lớn.

Chủ nhiệm Lưu, thầy nói xem?”

Tần Kiệt cười đá trái bóng trở lại.

“Nhóc con”, chủ nhiệm Lưu sững sờ, cười một hồi: “Được.

Tôi đồng ý yêu cầu của em.

Khu vực trong trường, thêm hai cơ sở chi nhánh, tổng cộng gần 50000 giáo viên và sinh viên, đều giao cho em.

Nhưng tới năm sau em phải lấy ra được 70000 tệ, giúp đỡ 50 bạn sinh viên nghèo”.

“Còn phải chiêu nạp thêm 100 người thay em làm việc, bảo đảm phí sinh hoạt hàng ngày cho họ, không có vấn đề gì chứ?”

“Không ạ!” Tần Kiệt tính toán rồi âm thầm gật đầu trong lòng.

“Được, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy.

9 giờ sáng thứ hai tuần sau, em tới tìm tôi ký hợp đồng!”

“Cảm ơn thầy, chủ nhiệm Lưu!”

“Đi đi.

Trở về đem kế hoạch làm chi tiết hơn!”

“Chủ nhiệm Lưu thầy yên tâm, em sẽ cố gắng hơn.

Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Rời khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu, Tần Kiệt mỉm cười.

Kể từ khi nghe được những lời nói đó của phú nhị đại Vương Tinh, anh thức trắng thâu đêm.

Anh vẫn trằn trọc nghĩ làm thế nào mới có thể biến việc thu gom phế phẩm trở thành một sự nghiệp.

Suy xét cả một buổi tối.

Anh nghĩ ra một phương án.

Chính là độc quyền ba khu vực trường ĐH Hồ.

Chỉ là không biết nhà trường có phê chuẩn hay không.

Không ngờ nhà trường phản hồi lại rất nhanh, vài ngày sau đã đồng ý.

Về phía trường học đã bàn bạc xong, tiếp đó chính là phải chuẩn bị để đi lên con đường đúng đắn.

Nghĩ tới đây, Tần Kiệt liền gọi điện thoại cho tên béo.

----------------------------