Trở lại trong phòng, yêu quái Đại vương lười biếng nằm trên giường, "phong tình vạn chủng" nghiêng người, chỉ chỉ bắp đùi thon dài to lớn.

Nàng do dự một chút mới sợ hãi tiến lên. Đấm chân cho người khác là chuyện chưa từng có, đấm chân cho yêu quái lại càng là lần đầu tiên. Nhưng trước mắt, gặp rủi ro thì phượng hoàng cũng không bằng gà, trong sông ngòi thì giao long* cũng không bằng cá trạch, thôi thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nàng âm thầm cắn chặt răng, tránh cho khớp hàm của mình run lên, cắn phải đầu lưỡi.

(* - thuồng luồng.)

Nàng đấm xuống một cái mà bị đau đến mức thiếu chút nữa hất tay. Đây là chân sao? Sao lại cứng như sắt đá vậy? Ài, yêu quái quả nhiên là yêu quái, da thịt không giống với người phàm!

"Yêu quái" híp mắt suy nghĩ, "không có hảo ý" đánh giá nàng.

Nàng không dám ngẩng đầu, vội vàng dùng sức đấm chân cho Đại vương, xương cốt trên tay đau nhức như sắp nát vụn ra. Đột nhiên hắn nắm chặt bàn tay của nàng, cầm lên nhìn nhìn, thấp giọng nói một câu vô cùng khó hiểu: "Ta quên mất, hiện tại nàng là người phàm."

Cái này mà cũng quên được hay sao? Nàng rõ ràng là người phàm mà. Hiển nhiên là hắn đang cố ý chỉnh nàng, để trả mối thù bị bắn vào mông a. Nàng ủy khuất liếc nhìn yêu quái, nhưng cũng chỉ dám âm thầm phỉ báng hắn trong bụng.

Yêu quái nắm tay nàng xong cũng không thả ra, mà hơi dùng sức nắm chặt một lúc, kỳ lạ là ngay sau đó, tay nàng đã không còn đau nữa.

Nàng ngượng ngùng muốn rút tay về, lại không được như mong muốn. Bàn tay của hắn giống như có lực hút, giữ chặt lấy bàn tay nàng trong lòng bàn tay hắn, giống như một phiến lá sen lớn bao bọc lấy một búp sen nhỏ. Bởi vì nàng đang sợ hãi nên đã xem nhẹ tư thế ái muội này. Nam nữ thụ thụ bất thân có vẻ như chỉ nhằm vào một nam một nữ mà không phải một nam yêu quái và một nữ phàm nhân. Nàng lo lắng chính là, hắn nhìn xong cũng đừng coi tay của nàng thành đùi gà chân chim mà nhét vào trong miệng để gặm là tốt rồi.

Hắn tinh tế nhìn ngắm một lúc, mới thở dài: "Quả nhiên là công chúa, chưa phải làm cái gì bao giờ, thật là non mềm."

Hai chữ sau cùng, sao nàng cứ có cảm giác hắn nói mà nước miếng nhỏ giọt a? Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, liều mạng rút bàn tay ra, sợ chậm chút nữa sẽ vào miệng của hắn.

"Đại, Đại vương còn có gì phân phó không?"

Hắn liếc nhìn nàng, cười tít mắt nói: "Ừm, ta đói bụng rồi."

Sắc mặt nàng lại tiếp tục trắng bệch, hai tròng mắt trợn tròn, âm thầm bấm vào lòng bàn tay để ngăn cản chính mình run lẩy bẩy, nhưng bắp chân lại không nghe lời, tự ý chuột rút.

Yêu quái vẻ mặt ôn hòa sờ sờ tóc nàng: "Đi nấu cơm cho ta đi."

"Nấu, nấu cái gì?" Không phải là rửa chính mình cho sạch sẽ rồi tự nhảy vào nồi chứ? Tên yêu quái này, ngoài ăn sống thì còn ăn chín nữa à?

Tim của nàng nhảy lên tận cổ họng, trừng mắt nghênh đón ánh nhìn của hắn. Hai mắt hắn lấp lánh, lóe ra tia sáng vô cùng mê người, nếu như hắn không phải là yêu quái, thì bộ dáng của hắn quả thật là phi thường tuấn mỹ, có thể nói là tú sắc khả xan*. Nàng bị ánh mắt của hắn hấp dẫn, mong chờ câu nói tiếp theo của hắn, quyết định sinh tử của nàng.

(* - sắc đẹp thay cơm.)

"Làm cá đi, ở dưới suối có cá, nàng đi bắt mấy con đi. Nàng có biết làm cá không?"

Nàng giống như vừa trút được gánh nặng, thở phào một hơi. Làm cá, thực sự là nàng không biết. Nhưng mà trong tình huống hiện tại, nàng còn dám nói nàng không biết làm hay sao?"

"Biết, một chút." Hiện tại không phải lúc cần tỏ ra khiêm tốn, mà là nên thể hiện.Nhưng mà nàng vẫn lo lắng, nên vẫn chừa lại chút đường sống cho chính mình. Nếu như lát nữa làm xong mà hắn tỏ ý bất mãn, nàng vẫn có cơ hội để cãi lại, rằng nàng không phải là biết toàn bộ, cho nên làm được chỉ tạm chấp nhận mà thôi.

Hắn dịu dàng nói: "Vậy thì đi đi."

Nàng nơm nớp lo sợ ra khỏi phòng, đến bên bờ suối. Nước suối trong vắt đến mức thấy được đáy, cá cũng rất nhiều, nhưng mà vấn đề là làm thế nào để bắt được cá?

Nàng đường đường là một nàng công chúa, trừ bỏ vận động "tao nhã thời thượng" của quý tộc là cưỡi ngựa săn thú, thì nàng chưa từng trải nghiệm những công việc cần dùng đến thể lực như thế này.

Nàng tay không tấc sắt, khóc không ra nước mắt. Thôi thì nhập gia tùy tục vậy, cố gắng biểu hiện cho thật tốt, khiến cho yêu quái đại nhân được vui vẻ, để cho nàng được tay chân lành lặn trở về nhà.

Nghĩ vậy, công chúa xắn cao ống quần, lội xuống nước. Nước ấm áp vừa phải, cực kỳ thoải mái, giống như suối nước nóng. Nàng có chút kỳ quái, nước ấm như vậy, làm sao mà cá có thể sống được nhỉ?

Nàng cúi đầu khom lưng bắt tay vào bắt cá lần đầu tiên trong đời. Bị hụt nhiều lần mà vẫn chưa bắt được con nào! Mấy con cá này rất có linh tính, chúng cứ bơi xung quanh chân nàng, có vẻ như vô cùng thân thiết, nhưng mà nàng lại không thể nào bắt được. Xem ra, chúng tỏ ra thân thiện là một chuyện, nhưng mà tính mạng vẫn quan trọng hơn cả.

Nàng nóng nảy, lát nữa nếu như yêu quái không chờ nổi, bị đói bụng, hạ khẩu với nàng thì sao? Bất cứ giá nào, nàng cũng phải nhắm lấy con to nhất, ra sức nhào tới.

Tõm một tiếng... Lại bị hụt.

Y phục của nàng bị ướt.

Nàng vẫn không ngừng cố gắng.

Lại một tiếng tõm... Tóc của nàng cũng bị ướt rồi.

Tiếng động quá lớn, kinh động đến yêu quái. Hắn đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn nàng: "Ta nói này, Tuyết Họa Nhi! Nàng đang bắt cá hay đang tắm rửa vậy?"

Nàng ngẩn người một lát mới ý thức được hắn đang nói chuyện với nàng. Tuyết Họa Nhi, cái tên này nghe thật quen thuộc.

Toàn thân nàng ướt sũng, nước chảy tí tách, đáng thương tội nghiệp đứng trong suối, bộ dáng vừa quẫn bách lại vừa sợ hãi, trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu. Hơn nữa, y phục của nàng ẩm ướt, dán sát vào người, cái gì nên lộ hay không nên lộ đều hiện ra rõ ràng. Có một chỗ phải dùng một từ để miêu tả thì mới thích hợp: vô cùng sinh động.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nén cười, rồi khoát tay.

Mấy con cá cứ như vậy nhảy ra khỏi mặt nước, rơi xuống bên bờ suối.

Nàng sợ ngây người, sau đó lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Rõ ràng là hắn có phép thuật, bắt cá chẳng qua chỉ là nhấc tay chi lao*, thế mà còn đi giày vò nàng, không phải là nàng chỉ bắn một cái vào mông hắn hay sao, còn chưa bị thương nữa. Đồ quá đáng, lòng dạ hẹp hòi, nhai tí tất báo!**

(* - thuận tay giúp đỡ; ** Nhai tí tất báo - giống như chỉ là một cái trừng mắt nho nhỏ cũng sinh lòng thù hận, nhất định phải trả thù - Ý nói lòng dạ cực kỳ hẹp hòi.)

Nàng tức giận hắn nhưng lại không dám thể hiện, kéo thân thể ướt sũng lên bờ.

Hắn vẫy tay một cái, nói: "Lại đây."

Trong lòng nàng run lên, động tác ngoắc ngoắc tay của hắn rõ ràng mang theo ý tứ khinh thường và bất mãn. Nhưng tia sáng dịu dàng trong mắt lại lộ ra chút hứng thú và thèm muốn. Nàng, phải thay thế cá hay sao? Nàng chậm rãi đi qua, bắp chân lại bắt đầu run rẩy.

Bàn tay hắn vừa nhấc lên, một tia sáng từ lòng bàn tay hắn bắn ra, ngay sau đó, tóc và y phục của nàng được hong khô trong chớp mắt.

Nàng lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, tên yêu quái này có pháp lực cao cường như vậy, cho dù phụ hoàng có tìm đến được nơi này cũng không thể nào đấu lại được hắn a. Xem ra vẫn cứ nên tự lực cánh sinh lấy lòng hắn, mong hắn xử lý khoan hồng, lương tâm trỗi dậy thả nàng về có vẻ còn thực tế hơn.

"Ta đi làm cá cho ngươi."

Nàng vội vàng chăm chỉ nhặt cá rơi trên đất, lại phát hiện ra thêm một vấn đề, nấu cơm ở nơi nào đây?

"Phòng bếp ở đằng kia." Tay hắn vừa nhấc lên, bên cạnh cây cầu nhỏ đã hiện ra một căn phòng. Nàng kinh ngạc đi qua, thấy bên trong có đầy đủ mọi thứ. Nhưng mà, trong những thứ đó, có hơn một nửa nàng không biết nó gọi là gì, một nửa còn lại, cho dù nàng biết nó là thứ gì cũng không biết nó được dùng như thế nào.

Nàng kiên trì gian khổ tìm tòi.

Giờ phút này, nàng vô cùng hận chính mình vì sao lại là công chúa, cái gì cũng không biết. Nếu như là một cô nương con nhà nông, thì lúc này chính là cơ hội tốt nhất để lấy lòng yêu quái đại nhân a. Nếu nàng có thể nấu được một nồi canh cá mỹ vị, thì yêu quái đại nhân nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, sau đó ném nàng ra khỏi cái động này thì tốt rồi.

Giờ phút này nàng cảm thấy đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức của mình còn thiếu. Chờ đến khi nàng bưng một nồi ra khỏi phòng bếp thì, ôi thôi, toàn bộ canh đều là màu đen sì sì.

Nàng mò mẫm bưng nước canh đen sì ấy từ phòng bếp về phòng ngủ.

Yêu quái đại nhân đang vô cùng kiên nhẫn ngồi trước bàn sách, không chút để ý lật từng trang sách để đọc. Hắn, lại có thể đọc sách, lại có thể biết chữ sao? Không hiểu sao lại nàng lại sinh ra chút hảo cảm với yêu quái. Thường thì, người có tri thức đều nói những điều có chút đạo lý.

Hắn đặt sách xuống, trước tiên liếc nhìn nàng một chút, rồi lại liếc nhìn canh cá một chút. Sau đó, khóe miệng hắn bị co quắp một phen, hắn nói: "Tuyết Họa Nhi, cái này là thứ đồ gì vậy?"

"Cá, canh cá."

"Cá không đánh vẩy à?"

Nàng lo sợ hỏi lại: "Còn phải đánh vẩy ư?"

Khuê Mộc Lan chống tay lên trán, âm thầm thở dài. Khi còn ở trên Thiên Đình vẫn còn là một tiểu nha đầu lanh lợi, bây giờ rõ ràng là bị nhân gian khói lửa hun thành ngu dốt rồi. Hắn còn muốn cùng nàng phu xướng phụ tùy, nam chủ ngoại, nữ chủ nội trên mảnh đất này đấy! Trước mắt cứ thử một lần như vậy, cũng xem như đã kiểm tra xong tài nghệ của nàng rồi. Ai! Ngày đó, lẽ ra hắn không nên thay nàng đi cửa sau, cầu Thiên Quân cho nàng đầu thai vào một gia đình tốt, ai ngờ, nàng lại được đầu thai vào gia đình tốt nhất nhân gian, kết quả là cái gì cũng không biết làm. Chẳng lẽ về sau, hắn phải uống thứ canh cá đen sì vừa không đánh vảy vừa không mổ bụng nguyên lành như thế này hay sao?!

Khuê Mộc Lang vô cùng sầu lo cho tương lai của chính mình. Tốt xấu gì hắn cũng là Tinh Quân, chẳng lẽ phải ngày ngày rửa tay nấu canh, ở nhà làm nội trợ* hay sao?

(* - nguyên văn là phụ nam.)

Có "Yêu quái" nào phải chịu thiệt thòi như vậy không? Không đúng, có Tinh Quân nào phải chịu thiệt thòi như vậy không?

Hắn rút ra kinh nghiệm xương máu, nên quyết định phải cải tạo trù nghệ của nha đầu kia một phen.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới nhớ tới hình như cửu vĩ hồ Xích Viêm ở Hứa Mật sơn đã từng nhắc tới lão bà Vũ Anh nhà hắn có trù nghệ bậc nhất. Hay là, đưa nàng tới đó học hỏi nhỉ? Quyết định như vậy xong, Khuê Mộc Lang nhấc bút, viết xuống mấy chữ như sau:

'Nội trong ba ngày, phải khiến cho trù nghệ nhạt như nước ốc của nàng nâng thành thơm ngọt ngon miệng. Phải dốc lòng truyền dạy tuyệt kỹ bí truyền, không được giấu giếm.'

"Nàng đến Hứa Mật sơn mấy ngày đi, học cho xong tuyệt kỹ sở trường của Vũ Anh rồi trở về. Phải cố gắng học đấy!"

"Ta nhất định sẽ cố gắng học tập, Đại vương."

Khuê Mộc Lang bất mãn nói: "Đừng có gọi ta là Đại vương." Danh xưng này thật là thiếu thân thiết.

Nàng khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy ta phải xưng hô với lão nhân gia ngài như thế nào?" Cung kính một chút sẽ tốt hơn. Nàng cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với yêu quái, chỉ biết là trong tiểu thuyết, đám tiểu yêu đều gọi thủ lĩnh của chúng là Đại vương. Nhưng mà vì sao hắn lại không thích cách gọi này nhỉ?

Khuê Mộc Lang đầu đầy hắc tuyến, giờ phút này hắn vô cùng muốn soi gương một chút để ngắm lại chính mình. Chẳng lẽ sau khi hắn từ Tiên giới rơi xuống thế gian, dung mạo cũng trở nên già nua rồi hay sao? Nha đầu kia, cư nhiên gọi hắn là lão nhân gia? Tâm tình của hắn vô cùng không thoải mái, cái cách gọi này, quả thực là muốn chặt đi đường lui của hắn. Về sau nếu như hắn đùa bỡn nàng, chẳng phải là "già mà không kính", "trâu già gặm cỏ non" hay sao chứ?

"Tuyết Họa Nhi" lo sợ bất an nhìn gương mặt tuấn mỹ của Khuê Mộc Lang lúc xanh lúc trắng, bắp chân của nàng lại bắt đầu run rẩy, chẳng lẽ gọi là lão nhân gia cũng không vừa ý hắn hay sao? Thế muốn gọi là gì? Gia gia* chắc?

(* - ông nội.)

Phải gọi một nam tử tuấn mỹ chưa đến ba mươi tuổi bằng gia gia, thật sự là khó có thể mở miệng a. Nhưng mà bản thân đang ở trong động yêu, há có thể không cúi đầu, vì sự sống còn của mình, nàng cắn chặt răng, hạ quyết tâm, run rẩy nhỏ giọng nói: "Vậy thì tiểu nhân có thể gọi ngài là gia gia."

Khuê Mộc Lang suýt nữa lao đầu từ trên ghế xuống đất.

Xưng hô này, quả thực là so với lão nhân gia còn ngoan độc hơn. Ngay cả bối phận cũng có, về sau nếu như muốn có gì đó với nàng, vậy thì chẳng phải là bất luân* hay sao!

(* - trái luân thường đạo lý.)

Tiểu nha đầu, xem như nàng lợi hại!

Khuê Mộc Lang cố gắng kiềm chế nỗi phiền muộn xoắn xuýt trong lòng, hắn hắng giọng một cái, ngồi thẳng người lên, muốn tỏ ra mình là một tráng niên mạnh mẽ, để cách hai từ lão nhân gia và gia gia kia càng xa càng tốt.

Hắn nhìn công chúa đang khẩn thiết chờ đợi chỉ thị ở kia, thận trọng nói: "Về sau, nàng sẽ là Tuyết Họa Nhi, n nàng có thể trực tiếp gọi ta là Khuê Mộc Lang, hoặc gọi ta là lang quân cũng được." Nói đến hai chữ lang quân, trên môi hắn mơ hồ lóe lên nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy có chút thay đổi.

Đáng tiếc, người nói có tâm, người nghe lại vô ý, hai chữ "lang quân*" nhu tình mật ý như vậy, mà công chúa "Tuyết Họa Nhi" lại cứng rắn nghe thành "lang quân**." Nàng càng thêm tin tưởng, hắn chính là một lang tinh (yêu tinh sói).

(* và **: đồng âm nhưng khác nghĩa, * là chỉ người chồng, còn ** là con sói.)