Nhìn Khổng Tước quân thống khổ và tự trách như vậy, Tuyết Họa Nhi bỗng nhiên có cảm giác sâu sắc rằng, nàng chính là một "nghiệp chướng nặng nề". Nàng muốn an ủi Khổng Tước quân nhưng lại không biết phải an ủi từ đâu. Ài, cái gì đã ăn vào bụng rồi thì đến lúc nhổ ra cũng không còn là hình dáng như lúc ban đầu nữa, dù sao đi nữa thì cơm đã chín không thể biến thành gạo sống được.

Khổng Tước quân bi thống ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Đây chính là một kiếp, các người tự cầu nhiều phúc đi." Nói xong, hắn không tình nguyện lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đen, lầm bầm nói: "Đây là giải dược, nàng ăn đi."

Tuyết Họa Nhi nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay hắn, vô cùng xấu hổ cầm lấy, rồi nuốt xuống.

Khổng Tước quân đứng lên, đi đến cạnh cửa, chỉ vào Khuê Mộc Lang đang vô cùng phấn khởi hăng hái, mặt mày rạng rỡ đứng bên ngoài cửa, nghiến răng oán hận nói: "Ngươi hãy chờ Ngọc đế lão nhân trừng trị ngươi đi."

Khuê Mộc Lang cười một cách vô vị: "Nếu như đáng giá, thì dù có trừng phạt ta cũng cam tâm tình nguyện. Lại nói, hắn cũng có lão bà."

Khổng Tước quân tức giận trợn trừng mắt, hung tợn nói: "Ngươi có thể so với lãnh đạo hay sao chứ? Sắc đảm bao thiên*!"

(* - Sắc đảm bao thiên: Háo sắc đến mức liều mạng.)

Tuyết Họa Nhi đỏ bừng cả mặt, mặc dù bốn chữ kia là Khổng Tước quân nói Khuê Mộc Lang, nghe thì có vẻ như đang chỉ trích Khuê Mộc Lang, nhưng không hiểu sao nàng cứ có cảm giác, kỳ thật là hắn đang nói nàng? Nàng cũng hiểu, kiếp trước nàng thật sự là vô cùng to gan. Một nữ nhân sao có thể hành sự mạnh mẽ như vậy chứ..., lại còn đường đường là một Ngọc nữ trên Thiên Đình. Không chỉ theo đuổi Tinh quân, mà còn tiền trảm hậu tấu, "Phịch" một tiếng đã lưu loát hạ phàm rồi.

Nàng xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu, tựa như một nụ hoa e ấp đang ngậm sương.

Khuê Mộc Lang cười ha ha, ôm nàng qua, nói với Khổng Tước quân: "Nếu như ngươi hâm mộ, có thể đi tìm A Loan."

Sắc mặt Khổng Tước quân trắng bệch, hắn lập tức đóng sầm cửa lại, nói: "Ta muốn bế quan tĩnh tu, thỉnh chớ quấy rầy."

Khuê Mộc Lang cười hô hố, đáp mây bay đi. Tuyết Họa Nhi đứng trên mây, kìm lòng không đậu quay đầu nhìn lại động phủ của Khổng Tước quân, nàng phát hiện ra, hắn đang mở ra một khe cửa nho nhỏ, vụng trộm nhìn hai người. Tuyết Họa Nhi lại đỏ mặt, bởi vì Khuê Mộc Lang đang ôm nàng rất chặt, mà nàng, vì sợ bị ngã xuống, nên cũng ôm chặt eo hắn. Tình cảnh này, thật sự là không thích hợp để cho người thứ ba chiêm ngưỡng.

Nàng khẩn trương nới lỏng cánh tay đang ôm Khuê Mộc Lang ra, xấu hổ nghĩ đến từ "Sắc đảm bao thiên" vừa rồi.

Khuê Mộc Lang mang theo nàng hạ xuống phía sau núi Lãm Nguyệt.

Hắn nắm tay nàng đi dạo trên sơn đạo, gió trên núi mát mẻ, không khí trong lành. Thi thoảng hắn lại quay đầu cười với nàng một cái, cười đến mức tim nàng đập thình thịch, ở cùng với hắn, trái tim nàng dường như đập nhanh hơn bình thường.

Trên bầu trời và ngọn cây chốc chốc lại có chim chóc bay qua, trong bụi cỏ còn có mấy con gà rừng và thỏ hoang.

"Nàng còn muốn đi săn thú không?" Khuê Mộc Lang phi thân một cái, ngồi trên tàng cây, cũng đặt nàng ngồi trên đùi, sau đó chỉ vào một con thỏ nhỏ đang chạy ở phía xa, cười hì hì hỏi nàng.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ nguyên nhân nàng bắn vào mông một con thỏ. Quả thật là không dám nhớ lại mà.

Tuyết Họa Nhi kiên quyết nói: "Không."

"Vậy chúng ta sẽ ở nơi này, nam cày ruộng nữ dệt vải nhé." Nói xong, Khuê Mộc Lang đưa tay lên phất một cái, đồng cỏ dại hoang vắng trước mắt lập tức biến thành vài mẫu ruộng tốt.

Tuyết Họa Nhi nhỏ giọng nói: "Không phải Lang quân có tiên thuật hay sao, nếu muốn ăn cái gì, thì cứ tiện tay biến hóa ra, vì sao phải làm như vậy?"

"Nha đầu, những ngày tháng sống ở nhân gian, đương nhiên phải khác biệt với cuộc sống trên Thiên Đình thì mới thú vị. Nếu như làm cái gì cũng dễ như trở bàn tay, thì thật sự không thú vị chút nào."

Tuyết Họa Nhi cẩn thận suy ngẫm, cảm thấy cũng có lý.

Thứ gì đó mà chỉ cần phất tay là có được, thì quả thực sẽ không cảm thấy hứng thú. Nhưng thứ gì mà khó thể có được, thậm chí là không thể có được, thì lại có vẻ vô cùng trân quý. Giống như phụ hoàng, vẫn luôn nhớ đến mẫu thân, bởi vì mẫu thân đã qua đời. Nhưng mà khi bà còn tại thế, thì ông lại chưa bao giờ để chính mình được nhàn rỗi, và thường xuyên gạt mẫu thân sang một bên.

Tiên nhân, có trong tay tất cả mọi thứ mà hết thảy phàm nhân trên thế gian này đều mong muốn. Trường sinh bất lão, pháp thuật vô biên. Tiền tài quyền thế cũng chỉ là thứ vô dụng đối với hắn, ngay cả tình cảm cũng không thể lây nhiễm. Tiên nhân, sống lâu đằng đẵng hết năm này qua tháng nọ cùng trời đất, bọn họ phải làm những gì để có thể vượt qua? Cũng khó trách, kiếp trước nàng đã rảnh rỗi quá mà động phàm tâm. Nhưng mà cái người trước mắt này thì sao, tục ngữ có nói, một cây làm chẳng nên non, ai bảo chàng cứ cố chấp xuống nhân gian tìm ta làm chi? Ài, nàng nghĩ vậy, áy náy và xấu hổ trong lòng cũng phai nhạt đi không ít. Thôi, cái gì nên làm hay không nên làm cũng đều đã làm cả rồi. Cứ như vậy đi, thật ra, có thể tìm được một tinh quân làm phu quân quả thực cũng không tệ.

Bởi vì hắn có pháp thuật cao cường, nên trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, có gì thiếu thốn, hắn cũng có thể lập tức tạo ra. Hơn nữa, tướng mạo của hắn vô cùng tuấn mỹ, nhìn qua thật đẹp mắt, khiến cho tâm tình người khác cũng cảm thấy khoái trá. Hắn còn có thể cưỡi mây lướt gió, đây chính là điều tuyệt nhất. Nghĩ tới phụ hoàng là vua một nước, trước kia, nếu nàng muốn đi đâu đó du ngoạn, thì còn phải điều động binh lực, lặn lội đường xa. Nhưng khi ở cùng hắn, tất cả những chuyện vất vả này đều được lược bỏ hết.

Tuyết Họa Nhi ngẫm nghĩ xong, tâm tình cũng vui vẻ hơn rất nhiều, nhìn Khuê Mộc Lang trước mắt càng lúc càng thuận mắt hơn. Phàm là nữ tử, một khi đã theo phu quân, thì trong mắt chỉ còn phu quân mà thôi. Đây chính là lời cảm khái của phụ hoàng ngày trước, bây giờ xem ra, quả thật là không sai chút nào.

Khuê Mộc Lang nhìn ánh mắt của nàng có vẻ đắm đuối đưa tình, trong lòng vui vẻ. Giải dược tình đan này quả thực là hiệu quả vô cùng nhanh chóng.

"Phu quân, ta muốn tới Trung thổ Đại đường ngắm nhìn một chút." Đây chính là tâm nguyện từ khi còn nhỏ của Tuyết Họa Nhi. Ngày xưa, mỗi lần đều là phụ hoàng znước miếng tung bay miêu tả khung cảnh phong tình của Trung thổ. Thật ra, ông cũng chưa từng đi qua, mà chỉ được đọc trên một bản du ký, từ đó cứ nhớ mãi không quên, canh cánh trong lòng.

"Được." Khuê Mộc Lang sảng khoái đáp ứng.

Tuyết Họa Nhi lại thấy yêu thích hắn hơn một chút. Phu quân của nàng vừa mỹ mạo lại vừa biết nghe lời, hơn nữa còn có năng lực phi phàm.

Khuê Mộc Lang lập tức mang nàng đi theo hướng Đông. Dọc đường hắn còn kể cho nàng nghe về phong cảnh và con người nơi đây. Tuyết Họa Nhi âm thầm vui sướng, phu quân nàng quả là người tri thức uyên bác, có tài ăn nói hạng nhất.

"Đây là kinh thành!" Khuê Mộc Lang chỉ vào tòa thành trì phía trước, rồi hạ đám mây xuống.

Tuyết Họa Nhi vô cùng kích động, đi theo Khuê Mộc Lang vào trong thành. Tường thành thật cao, binh sĩ canh giữ cửa thành cũng hết sức uy phong lẫm liệt, so với Bảo Tương quốc thì thật đúng là mạnh mẽ hơn nhiều.

Quả nhiên là kinh thành, phồn hoa không nói hết được, phong cảnh cũng thật là bất tận.

Tuyết Họa Nhi thấy hơi đói bụng, không kìm lòng nổi nhìn tửu lâu ven đường.

Khuê Mộc Lang cũng rất khéo léo hiểu lòng người, lập tức dẫn nàng vào trong.

Vừa vào tửu lâu, Tuyết Họa Nhi đã báo với tiểu nhị một loạt tên các món ăn.

Tiểu Nhị mày chau mặt ủ nhìn nàng, nói: "Khách quan, ngài từ nơi khác tới đúng không? Bổn điếm không có món ăn mặn, tất cả đều là đồ ăn chay. Món ăn mà ngài muốn, một thứ cũng không có."

"Cái gì?" Tuyết Họa Nhi sợ ngây người, nơi này là một tửu lâu lớn xa hoa ở kinh thành Đại Đường, thế nhưng lại không có món ăn mặn!

"Nếu khách quan muốn ăn món ăn mặn, thỉnh tự tới chợ mua đồ mang về đây, bổn điếm chỉ thu phí chế biến."

Đây là cái phong tục gì vậy, khách nhân cần gì thì phải đích thân đi mua sắm, khách điếm sẽ thu phí chế biến? Tuyết Họa Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với cái "phong tục" này của nước Đại Đường.

Nói thật, hôm nay Tuyết Họa Nhi rất muốn ăn cá.

Khuê Mộc Lang như con giun trong bụng nàng, biết ngay nàng muốn gì. Hắn ghé vào tai nàng nói: "Đêm qua nàng bị mất máu hơi nhiều, uống chút canh cá để tẩm bổ cũng tốt."

Tuyết Họa Nhi vừa định nói ta có mất chút máu nào đâu, thì nhìn thấy ánh mắt "tà ác" của hắn, d1ie.n da4an l3le qvqy don0 nhất thời hiểu rõ, sắc mặt đỏ ửng, đứng dậy bỏ đi.

Khuê Mộc Lang cười hắc hắc: "Chúng ta ra chợ mua cá đi." Sau khi hỏi rõ chợ ở đâu, hai người lập tức rời đi.

Tới cổng chính của chợ, đột nhiên, nghe thấy một tiếng hét thật lớn truyền đến: "Ngươi mà không cho ta ăn thịt, ta sẽ ăn ngươi! Ta không chịu được nữa rồi."

Sau đó, một hòa thượng chạy ra, ôm một con cá trắm đen trong lòng. Một hán tử cầm đao đuổi theo sau, bộ dạng hung thần ác sát.

Tuyết Họa Nhi vội vàng nói: "Ôi chao, trị an ở Đại Đường sao lại loạn như vậy? Phu quân, mau đi cứu hòa thượng kia đi."

Khuê Mộc Lang không chút hoang mang nắm tay nàng nói: "Chúng ta cứ xem hắn nói gì đã. Đừng vội."

Con cá trắm đen trong lòng hòa thượng kia cứ xoay tới vặn lui, cho nên hòa thượng không chạy nhanh được, chẳng bao lâu đã bị đại hán kia lao tới, ngã nhào xuống đất.

Đại hán giơ thanh đao lên cao, Tuyết Họa Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, cứ ngỡ rằng hắn sẽ chém xuống. Không ngờ, đại hán kia lại gào khóc: "Sư phụ, cầu xin ngươi, cho ta ăn một miếng thịt đi. Cầu xin ngươi đưa con cá này cho ta."

Hòa thượng kia vẫn kiên quyết ôm lấy con cá trắm, có vẻ như so với lúc Khuê Mộc Lang ôm nàng còn chặt hơn nhiều.

Hắn vô cùng căm phẫn nói: "Nhất định không được sát sinh."

Hán tử kia kêu lên một tiếng thảm thiết: "Không được ăn thịt thì ta chết mất, ngươi nói không thể sát sinh, nhưng mà hiện tại ngươi đang muốn giết ta đó, hơn nữa lại còn là từng đao từng đao chém từ từ nữa."

Hòa thượng cực kỳ chân thành nói: "Thí chủ, không ăn thịt cũng không thể chết được, ngươi xem, ta sống tốt như vậy, ăn chay vô cùng tốt cho thân thể, tốt cho cả làn da nữa."

Tuyết Họa Nhi nhìn hắn một cái, quả thật hắn có bộ dáng môi hồng răng trắng, đẹp mắt vô cùng.

Đại hán khóc lóc nức nở: "Không, ta không cần thân thể tốt, ta cũng không cần có làn da đẹp, ta chỉ muốn ăn một miếng thịt."

Tuyết Họa Nhi thấy đại hán kia vô cùng đáng thương, nhưng mà con cá trắm đen kia cũng rất tội nghiệp.

Mấy người vây xem xung quanh khuyên bảo: "Đại Lưu à, đừng vọng tưởng nữa. Quán thịt chó của nhà lão Thi cũng bị ép đóng cửa rồi, ngươi còn muốn gì nữa chứ? Về nhà đi, nuôi mấy con gà, rồi ăn trứng gà tạm thôi."

Hòa thượng nghiêm mặt nói: "Ăn trứng gà cũng là sát sinh." Đám người khuyên can mau chóng tản đi.

Ngay lúc đại hán ôm đầu khóc rống, hòa thượng đã ôm lấy con cá chạy biến đi.

Tuyết Họa Nhi tò mò hỏi một người đang xem náo nhiệt đứng bên cạnh, xem tới cùng là có chuyện gì đã xảy ra.

Người nọ khép tay lại, bất đắc dĩ nói: "Huyền Trang sư phụ ngày nào cũng tới đây mua hết những cầm thú mà chúng ta mang tới để bán, sau đó lại đem đi thả. Muốn mở quán cơm cũng không mở được nữa. Muốn ăn thịt, lại càng khó hơn."

Tuyết Họa Nhi ngây ngẩn cả người. Thì ra là như vậy.

"Từ khi Huyền Trang sư phụ ôm hết cả chợ, thương hộ chúng ta làm ăn buôn bán vô cùng tốt, không còn phải lo sợ hàng hóa mang tới không bán được. Chỉ tội nghiệp những người không thịt không vui như thế kia thôi, sắp bị Huyền Trang sư phụ dồn ép đến mức muốn ăn thịt chính mình rồi."

Tuyết Họa Nhi nghe thương hộ nọ giải thích xong mà cảm thấy hết sức buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng thấy có một sư phụ làm chuyện như vậy. Xem ra muốn ăn cá ở nơi này, chỉ sợ là vô cùng khó khăn. d4ie.nn da3an lle q7qy d0n Thôi, ăn chay thì ăn chay vậy, cho da đẹp một chút cũng tốt. Dù sao thì nàng cũng không phải là người không có thịt thì không vui, nên cũng không thể thấu hiểu được nỗi thống khổ của đại hán kia.

Thế là, Tuyết Họa Nhi và Khuê Mộc Lang tìm một quán cơm nhỏ gần đấy, ăn hai phần đồ chay. Sau khi ăn xong, hai người lại cùng nhau đi dạo trên đường cái của thành Trường An. Phong cảnh con người ở nơi đây khiến Tuyết Họa Nhi cảm thấy vô cùng thích thú.

Dường như Đại Đường rất coi trọng Phật giáo, nên chùa chiền ở nơi này nhiều hơn so với Bảo Tương quốc.

Thật khéo, lại gặp Huyền Trang sư phụ trong một ngôi chùa gần đó. Khiến người khác nghẹn họng trân trối chính là, hắn đang cùng một nữ tử lôi lôi kéo kéo.

Tuyết Họa Nhi sửng sốt nhìn, chẳng lẽ người dân Đại Đường lại cởi mở đến vậy, tăng nhân cũng có thể lập gia đình hoặc là có hồng nhan tri kỷ hay sao?

Nàng kia khóc như hoa lê đẫm mưa, nói: "Ngươi thật là độc ác, quả thực là khiến cho ta sống không bằng chết."

Vừa nghe những lời này, thì quả thật là sẽ nghĩ họ có quan hệ không bình thường. Ai nha, rình coi chuyện riêng của nhà người ta là không tốt. Tuyết Họa Nhi định giả vở không nhìn thấy, quay đầu bỏ đi.

Huyền Trang sư phụ ra sức né tránh, hỏi: "Nữ thí chủ này, tại sao lại nói những lời như vậy?"

"Tất cả là tại ngươi."

"Ta vốn không quen biết thí chủ."

"Từ khi tướng công nhà ta nghe ngươi giảng pháp, đã lập chí muốn xuất gia làm tăng nhân."

"À..., thì ra là thế, đây là chuyện tốt."

"Cái gì mà chuyện tốt, tốt ở chỗ nào?"

Huyền Trang sư phụ vô cùng nghiêm túc khuyên nhủ: "Thí chủ, tướng công nhà ngươi dường như có tuệ căn, không phải là không có khả năng tu thành Phật, ngươi không nên cản trở. Tình dục là nỗi khổ nhân sinh, nếu đã nhìn thấu, có thể buông xuống, thì chẳng qua cũng chỉ là một đống phân trâu mà thôi."

Tuyết Họa Nhi sửng sốt, cái sự ví von này của Huyền Trang sư phó thật bất nhã, đáng tiếc, cho dù hắn có nhìn thấu thì người ta cũng chưa chắc đã nhìn thấu. Nàng kia tiếp tục khóc lóc om sòm: "Ngươi độ hắn, thì ta phải làm sao bây giờ? Chuyện tốt của hắn cũng chính là nỗi bất hạnh của ta, nếu như chúng sinh bình đẳng, ngươi làm như vậy, chẳng phải là nặng bên này nhẹ bên kia, đối xử bất công với ta hay sao?"

"Cái này, cái này." Huyền Trang sư phụ vô cùng sầu khổ nhìn nữ thí chủ, lâm vào tình thế khó xử, không biết phải làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.

Tuyết Họa Nhi bỗng nhiên cảm nhận sâu sắc rằng, một người mà càng có trách nhiệm đối với công việc thì lại càng có nhiều phiền não.

Nữ thí chủ nhất quyết không tha, tiếp tục xô đẩy lôi kéo Huyền Trang sư phụ.

Tuyết Họa Nhi không nhìn nổi nữa, bước tới khuyên can.

"Vị đại tỷ này, nếu Tướng công nhà tỷ đã thành tâm hướng phật, tỷ nên ủng hộ hắn, chuyện này cũng không thể trách Huyền Trang sư phụ được."

Nàng kia quay đầu, thấy trước mặt là một đôi nam nữ mỹ mạo như thần tiên quyến lữ, Khuê Mộc Lang thì như ngọc thụ lâm phong, Tuyết Họa Nhi lại giống một cây nấm nhỏ yểu điệu dưới thân ngọc thụ, nhìn thật đúng là như kim đâm vào mắt, như dao cắm vào tim mà. Nàng ta hung tợn nói với Tuyết Họa Nhi: "Cô nói chuyện không biết suy nghĩ gì cả, cô có một tướng công mỹ mạo cường tráng như thế kia, đương nhiên là không thể nào thấu hiểu nỗi khổ của tư vị độc thủ phòng không."

Khuê Mộc Lang vừa nghe thế, đã lập cười hết sức ái muội. Mặt Tuyết Họa Nhi đỏ lên, ảo não chán chường rời đi.

Ra khỏi thành Trường An, tới một nơi dân cư thưa thớt, Khuê Mộc Lang lại mang theo nàng, đáp mây quay trở về Bảo Tương quốc. Giờ phút này, ráng chiều nhuộm cả bầu trời, ngay cả đám mây cũng như được phủ lên bảy dải hào quang, sắc mặt Khuê Mộc Lang cũng trở nên dịu dàng một cách lạ thường. Nàng đứng trên đám mây, ngắm nhìn Lang quân trước mặt, ngẫm kỹ lại lời nữ thí chủ kia vừa nói, trong lòng cảm thấy rung động.

Kết thúc một ngày du hí Đại Đường. Trở lại động Ba Nguyệt, hoàng hôn dần buông. Khuê Mộc Lang lại mang theo nàng bay lên núi Lãm Nguyệt, tới đóa hoa sen giữa Thiên Trì.

Đây là lần thứ hai Tuyết Họa Nhi được đứng trên đóa sen này, nàng bất chợt nhớ tới lần trước khi ba người đứng cùng nhau, vô cùng thổn thức, vì thế kìm lòng không đậu, hỏi: "Không biết giờ này, Khổng Tước quân đang làm gì?"

Khuê Mộc Lang cười nói: "Sao hả, nàng vẫn còn nhớ đến hắn, vẫn còn muốn bỏ trốn sao?"

Tuyết Họa Nhi đỏ bừng mặt, nhớ tới những chuyện cũ. Thật ra, hắn có lòng tốt muốn chia rẽ hai người, nhưng mà dường như, tơ hồng của nàng và Khuê Mộc Lang lại vô cùng bền chắc, dù có kéo thế nào cũng không chịu đứt.

Khuê Mộc Lang đưa tay chỉ vào ánh trăng, nói: "Cứ mỗi đêm trăng tròn, thì nàng tới đây hấp thụ ánh trăng, như vậy là có thể trẻ mãi không già. Nàng nhìn đóa hoa sen ở Thiên Trì này đi, nó vẫn luôn nở rộ không tàn chính là bởi vì nguyên do này."

Phàm là nữ tử thì ít nhiều đều vô cùng để ý đến dung nhan của mình, dung nhan trẻ mãi không già luôn là thứ có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Vì thế, khi Tuyết Họa Nhi nghe xong đã lập tức cảm thấy cực kỳ hứng thú, hỏi han: "Tu luyện như thế nào?"

"Cái này, ta sẽ dạy nàng."

Khuê Mộc Lang đặt tay lên trán nàng, một luồng nhiệt theo lòng bàn tay hắn truyền tới, nối thẳng tới huyết mạch của nàng. Tâm hồn nàng cũng cảm thấy thanh thản hơn, giống như có ánh sáng đang vờn quanh.

Khuê Mộc Lang thu tay lại, nói: "Ta đã truyền lại khẩu quyết quan trọng khi tu luyện cho nàng, mỗi khi tu luyện, nàng chỉ cần tĩnh tâm, thì khẩu quyết sẽ dẫn đường cho nàng."

Tuyết Họa Nhi gật đầu, biện pháp này thật tốt, ngay cả học thuộc lòng khẩu quyết cũng không cần, Lang quân thật biết quan tâm săn sóc.

Lang quân liếc nhìn nàng, nói: "Ừm, nhưng có một chuyện đó là, lúc nàng hấp thụ ánh trăng, thì không được mặc y phục."

"Vì sao?" Tuyết Họa Nhi đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi, yêu cầu này cũng quá là kỳ lạ, quá bất nhã rồi.

Khuê Mộc Lang nghiêm túc nói: "Ánh trăng chiếu lên toàn bộ da thịt của nàng, thì nàng mới có thể hấp thụ một cách dễ dàng nhất."

"Thật sao?"

"Thật."

Tuyết Họa Nhi vụng trộm liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy không chân thực cho lắm. Nhưng mà hắn là Tinh quân, cũng là sư phụ hướng dẫn nàng tu luyện, nếu muốn phản bác hắn, chỉ sợ là vô cùng khó khăn.

Khuê Mộc Lang cười cười, chỉ điểm bốn phía, nói: "Nàng không cần sợ hãi, lúc nàng tu luyện, ta sẽ làm phép dựng lên tiên chướng ở đóa hoa sen này, ngoại trừ ta, thì không ai có thể tiến vào, nàng cứ yên tâm đi."

Mặt nàng lại càng đỏ hơn, không yên lòng nghĩ, tốt nhất là chàng cũng không thể tiến vào.

"Nàng xem, chính là như thế này."

Khuê Mộc Lang nâng tay lên, bốn phía đóa sen bỗng nhiên dựng lên một bức màn bằng lụa trắng như sương như khói, mỏng như cánh ve, nhìn rõ cả sóng nước trong veo đang lấp lánh.

"Bây giờ, cho dù có người đến đây, cũng không thể nào nhìn thấy nàng, càng không thể vào được. Nàng yên tâm chưa?"

Không yên tâm, bởi vì chàng có thể đi vào mà.

Khuê Mộc Lang ho nhẹ một tiếng, nói: "Cái này, chúng ta thử một lần trước đã. Hiện giờ, nàng có cảm thấy trên người đang có một luồng khí lưu di chuyển hay không? Nàng tự điều chỉnh dòng khí kia rồi thay đổi ý niệm của bản thân, lại tiếp tục thả lỏng toàn thân,để cho ánh trăng chiếu rọi lên da thịt nàng." Nói xong, ngón tay Khuê Mộc Lang cũng sờ tới y phục của nàng, muốn để cho nàng hoàn toàn đắm mình dưới ánh trăng.

Tuyết Họa Nhi lập tức khẩn trương lại xấu hổ: "Cái này, chàng cứ đi ra ngoài trước đi, tự ta làm thử."

Lang quân ra vẻ nghiêm túc nói: "Như vậy sao được, chuyện tu hành này cần phải có sự hướng dẫn của sư phụ, nếu không rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma."

Tuyết Họa Nhi nắm lấy y phục không buông, trong lòng thầm nói, có chàng ở đây, ta mới dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, vội la lên: "Tối nay không phải là đêm trăng tròn mà."

"Tối nay chúng ta cứ diễn tập trước đã."

"Đã là diễn tập thì cần gì cởi quần áo?"

"Vẫn nên cởi thì tốt hơn, diễn tập cũng không thể qua loa được. Phải làm như thật."

"Không, ta không muốn diễn tập." Nàng cảm thấy nếu như có hắn ở đây, thì không thể diễn tập được.

"Không thể như vậy được, nếu không làm thử, đến đêm trăng tròn, trong lúc vội vàng ta sợ nàng sẽ không quen."

"Cái này, cái này không được."

"Không sao đâu mà, nơi này không có người ngoài."

"Chàng ở trong này, nhất định không thể được."

"Được rồi, vậy ta ra ngoài trước."

Hắn cũng thực sự đi ra khỏi tiên chướng. Tuyết Họa Nhi thở dài một hơi, ngẫm nghĩ, do dự hồi lâu, mới cởi y phục ra vắt lên cánh sen. Nàng thử nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, định niệm khẩu quyết, thì bỗng nhiên phía sau có người nói: "Ta vẫn lo lắng, sợ nàng bị tẩu hỏa nhập ma."

Tuyết Họa Nhi xấu hổ muốn ngất đi, Lang quân này sao lại lật lọng như vậy chứ, thật không quân tử mà. Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn sao? Tuyết Họa Nhi nổi giận, mở mắt ra, túm lấy y phục khoác lên người, hung tợn nói: "Ta không muốn tu luyện nữa. Già cũng mặc kệ."

"Như vậy sao được, ta thích nàng, hi vọng được sánh đôi cùng nàng vĩnh viễn. Tu luyện là một chuyện đứng đắn nghiêm túc, nàng đừng nghĩ linh tinh."

Nàng đâu có nghĩ linh tinh, nhưng mà hắn cứ ở trong này, sao nàng có thể thả lỏng được chứ? Đúng là nàng cũng có cảm nhận được một dòng khí lưu, nhưng lại loạn như một con ngựa hoang, như vậy thì sao có thể theo nó được, theo nó chỉ sợ sẽ phát điên mất.

Hơi thở của hắn phả vào cổ nàng, ấm áp như gió xuân, khiến nơi nào đó trong lòng nàng dường như vừa được mở ra.

"Tâm nàng đang loạn?"

Hắn nói xong, cũng đưa tay tới trước ngực nàng xem thử, như thế này thì vốn dĩ không loạn cũng sẽ thành loạn!

"Nàng phải để cho tâm mình tĩnh lặng như nước."

Tĩnh được mới lạ đó!

Hắn lại thổi khí vào lỗ tai nàng: "Tuyết Họa Nhi, ánh trăng rơi xuống người nàng, trông thật đẹp mắt. Ánh trăng dịu dàng như nước chiếu lên da thịt nàng, cũng giống như đêm qua khi chúng ta ở trong hồ, quả thực là sóng nước lấp lánh."

Câu nói này rõ ràng là có hàm ý khác, trêu đùa nàng một cách trắng trợn, khiến nàng nhớ tới mình đã bị "ăn" dưới hồ đêm qua. Tuyết Họa Nhi cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, vì thế thẹn quá hóa giận nói: "Chàng cứ nói nhảm như vậy, sao ta có thể tĩnh tâm tu luyện được? Chàng mau đi ra ngoài đi."

"Ta đâu có nói nhảm, ta đang hướng dẫn nàng mà. Được rồi, ta không nói nữa. Ta sẽ nhắm mắt lại, dùng tay hướng dẫn nàng làm là được."

Nói xong, hắn đặt tay lên lưng nàng, sau đó vuốt dọc theo sống lưng một lần, nói: "Luồng khí sẽ di chuyển qua lại ở nơi này bảy lần."

Nói xong, bàn tay hắn lại muốn cởi y phục của nàng ra. Nàng cứ túm lấy không chịu buông, hắn nghiêm túc nói: "Nàng đừng nghĩ linh tinh, phải tĩnh tâm, tĩnh tâm."

Có vẻ như, nếu nàng không chịu buông tay, thì chính là đang thực sự nghĩ linh tinh rồi.

Thôi, ăn cũng đã ăn rồi, nhìn cũng nhìn không ít, mặc kệ đi. Nàng khép hai mắt lại, để mặc cho y phục rơi trên cánh hoa.

"Nàng phải làm thế này." Hắn cầm lấy tay nàng, chậm rãi di chuyển trên người.

"Như vậy không đúng, là như thế này, nàng chuyên tâm một chút." Nói xong, hắn lại làm mẫu một lần, sau đó nói: "Nàng phải cảm nhận được."

Nàng vẫn không hiểu, vội hỏi: "Cảm nhận như thế nào?"

"Chính là như thế này."

"Á, không phải như thế."

"Ta là sư phụ hay nàng là sư phụ?"

"Nhưng ta cho rằng không phải như thế."

"Lúc tu luyện đừng nói gì hết." Miệng, bị chặn rồi...

Tuyết Họa Nhi, cũng tẩu hỏa nhập ma luôn rồi...

Làn nước dưới đóa hoa sen gợn sóng lăn tăn, từng vòng từng vòng dập dờn tỏa ra bốn phía.