«Khụ khụ khụ ! »

Giãy giụa từ trong nước sông lạnh băng lên bờ, mạng của ta quả nhiên lớn, vậy mà còn sống, không bị chết đuối. Nhưng trong bụng đầy nước bùn cũng hết sức khó chịu, ta nguyền rủa !

Hai chân khó khăn bước đi, vừa đến bờ lập tức ngã chổng vó xuống đất, thở phì phò từng ngụm. Hơi nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, không khí ban đêm lạnh băng khiến ý nghĩ hỗn độn của ta bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Đột nhiên lòng run lên – Dận !

Lúc này là nửa đêm, cũng may ánh trăng sáng ngời khiến bốn phía tối đen chưa đến mức vươn tay không thấy được năm ngón.

« Dận ! »

Ta không biết mình làm sao, đây là cảm giác trước nay chưa từng có. Trái tim chết lặng từ lâu cư nhiên kịch liệt nhảy lên, rung động đầy sức sống. Nhưng lúc này ta không cách nào bình ổn rung động này, càng không cách nào tự hỏi mấy thứ lộn xộn gì đó !

« Dận ! »

Bốn phía trống trơn, tiếng la khàn khàn bối rối phát ra càng đặc biệt chói tai. Ta cũng không biết âm thanh này sao lại run rẩy đến thế, càng hàm chứa cảm giác ta chưa bao giờ có – sợ hãi.

« Mẹ, ngươi ra đây cho ta ! Kéo lão tử nhảy sông còn bản thân lại chạy đi đâu ? »

Lê thân thể nặng nề tìm kiếm xung quanh, ta vừa không ngừng chửi mắng vừa tức giận ! Cực kì tức giận ! Ngực có thứ gì đó nghẹn lại, khiến ta bực bội muốn phát điên !

« Hỗn đản ! »

Phun ra một câu, nhìn nước sông cuồn cuộn trước mặt, ta đột nhiên có ý nghĩ muốn nhảy xuống tìm người…

Mà thực tế ta cũng đã lao xuống dòng nước mình cực kì chán ghét kia. Lúc vừa đi xuống, một vệt màu trắng đập vào mắt ta – hiện ra rõ ràng trong đêm tối.

« Thượng đế ! Hỗn đản nhà ngươi ! Cư nhiên nằm đây, khiến ta tìm lâu như vậy ! »

Bước nhanh đến mảnh màu trắng nổi bên bờ sông kia, thứ nghẹn trong ngực nhất thời biến đi mất tăm, ta cư nhiên cảm thấy an tâm.

Vì sợ bị phát hiện, ta kéo thân thể nặng nề của Dận đến một bụi cây cách đó không xa. Bốn bề đen kịt, ánh trăng xuyên qua lá cây rậm rạp, hắt ra ánh sáng loang lổ.

Toàn thân ướt đẫm, khí lạnh từng đợt thổi tới, thân thể ta không tự chủ run rẩy – ta sợ lạnh !

Không biết vì sao trong vòng một ngày, tất cả những thứ ta sợ nhất đều kéo tới, giống như câu – hoạ vô đơn chí !

Dận còn đang hôn mê, hắn hình như bị thương. Chúng ta bây giờ cần lửa ấm đến giảm bớt đau đớn cũng như xua đi cái lạnh đang xâm chiếm.

« Úc ! Shit ! Shit ! »

Sờ trên người mình, khẩu súng lúc nhảy xuống từ lầu bốn Yên Hoa các đã chìm xuống đáy sông, mà các thứ phòng bị khác cũng bị trôi đi quá nửa. Tìm kiếm xung quanh một lần nữa, cuối cùng ta lấy ra mấy bình thuốc. Lúc nào ta cũng mang theo thuốc trị thương, đây là thói quen nhiều năm rồi.

Nhanh chóng tìm một đống cỏ khô trải trong bụi cây, ngoại trừ trên đầu có một đống cành lá, xung quanh cũng có nhiều cây cối bao bọc. Mà nơi chúng ta được bao lại từ ngoài nhìn vào rất khó phát hiện bên trong có cái gì, đương nhiên phần lớn do chính ta làm ra nguỵ trang.

Kéo Dận nằm xuống đống cỏ khô, ta nhanh chóng cởi hết quần áo ướt của hắn. Chốc lát sau cả thân thể trần trụi hiện ra trước mặt ra. Dù lúc này không phải lúc thưởng thức, nhưng ánh mắt ta vẫn bị thân thể tinh tráng mà hấp dẫn kia thu hút.

Hít thật sâu một hơi, cảm giác rét lạnh tan đi phân nửa, miệng ta có chút khô khốc.

Trầm mặc một lát, ta cúi đầu dùng lưỡi tẩy rửa miệng vết thương của hắn. Nếu không mau vệ sinh có thể sẽ bị nhiễm trùng. Đầu lưỡi linh hoạt liếm, vị máu tươi rỉ sắt tràn trong khoang miệng, xông lên não bộ hỗn loạn, cảm giác kì diệu kích thích thần kinh, tính khát máu ẩn sâu trong nội tâm dễ dàng bị gợi lên…

Tham lam liếm vị máu, cánh tay vươn về phía trước, đoạt lấy từng tấc da thịt.

Cánh tay thon dài hữu lực, xương quai xanh gợi cảm, da thịt co dãn như tơ lụa, trước ngực hai điểm run rẩy nhô ra vì lạnh, cơ bụng vân da rõ ràng…

« Ân… »

Một ngụm ngậm lấy thứ dựng thẳng lên vì lạnh, tinh tế gặm cắn tới lui, ngón tay nhẹ quét qua cơ bụng co dãn hoàn mỹ, ta quả thực sắp điên rồi…

« Đáng chết ! »

Không khỏi mắng một tiếng, lại hít sâu mấy hơi, cũng may buổi tối gió mát, đủ khiến ta tỉnh táo lại. Miễn cưỡng đứng dậy, không ngờ ta lại quân tử như vậy. Nghĩ đến đây khoé miệng không khỏi cong lên.

Rửa sạch xong miệng vết thương, liền nhanh chóng mang thuốc mỡ cẩn thận thoa cho nam tử đang nằm trên đống cỏ khô. Khi bàn tay chạm vào da thịt trần trụi màu mật ong thì một cảm giác quái dị tê dại như điện giật nhanh chóng theo đầu ngón tay truyền thẳng vào tim ta.

« Hô… Rốt cuộc cũng xong »

Quá trình giúp người bị thương bôi thuốc đơn giản này lại khiến ta mồ hôi đầm đìa, lạnh lẽo ban đầu cũng bay mất thật xa.

Quần áo đều cởi xuống hong khô bên cạnh, vì không để cho hai tuyệt thế nam nhân lạnh chết, ta cố chịu đựng cảm giác khô nóng đến khó nhịn, đem Dận đang hôn mê trên đống cỏ khô ôm trong ***g ngực.

Thượng đế ! Thân thể người này sao lạnh thế !

Dùng sức ôm chặt người trong lòng, nam nhân cao lớn lại giống như con chim non yên lặng tìm kiếm hơi ấm trong ngực ta. Khuôn mặt tuấn mỹ tà mị luôn lạnh nhạt lại giỏi giả vờ, nay lại lộ ra trước mặt ta vẻ yên ổn cùng vô hại chưa bao giờ bắt gặp.

« Ha hả ! Nếu có camera ta nhất định chụp lại bộ dạng này của ngươi làm kỉ niệm, sau đó phóng lớn dán trong phòng. Thượng đế ! Nếu làm gương mặt bìa tạp chí, ngươi sẽ khiến tất cả nam nữ trong thiên hạ nổi điên ! »

Gạt gạt tóc dài tán loạn của hắn, mái tóc vừa đen vừa dài khiến hắn nhìn nhu hoà hơn nhiều. Cảm giác ôm một đại nam nhân vào lòng cũng không tệ, hoá ra ngủ chung với người khác là một cảm giác tuyệt vời…

Đây là lần đầu tiên ta ngủ chung với người khác, không ngờ là dưới tình huống này.

Vùi đầu trong tóc hắn, dù dính nước sông vẫn tản ra mùi hương đặc trưng. Dùng sức cọ xát, ôm ấp thân thể hấp dẫn, nghe hơi thở nam tính nhàn nhạt, một đêm mệt nhọc cũng khiến ta có chút buồn ngủ.

« Dận, mặc kệ ngươi là ai – chọc tới ta cũng đừng hòng chạy trốn… »

Yên lặng cười khúc khích bên cổ hắn, ta quả thật giống một tiểu cô nương có mối tình đầu. Thật thần kì, chẳng lẽ đây gọi là « yêu » sao ?

Mặc kệ…

Cảm giác hiện tại không tệ, rất muốn cả đời ôm hắn ngủ như vậy.

Cả đời sao ? Cả đời sao ? Xem ra ta thật sự điên rồi…

Mộ Quân Duệ a Mộ Quân Duệ…

Ngươi nên ngủ thôi !