Hoàn Nhan Hàn Cách nghe xong lời của Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt mang theo một tia nguy hiểm, thanh âm lạnh lùng: "Nếu Minh vương phi đã muốn nói như vậy, trẫm cũng cứ việc nói thẳng, mặc kệ nói như thế nào hiện tại Minh vương phi cũng là người Nam Lân Quốc, có thể đừng mở cửa hàng ở Tây Tần quốc được không?"

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, cười tủm tỉm nói: "Có cái gì không tốt, hoàng thượng không phải là muốn đuổi ta đi chứ? Hơn nữa có quy định nào không phải người ở nước đó thì không được mở cửa hàng?

ngươi bây giờ lên làm hoàng thượng, không biết trị nước khiến cho dân chúng phẫn nộ cùng thống hận ngươi."

Hoàn Nhan Hàn Cách thật không ngờ hắn bị Nhan Nhiễm Tịch làm mất hết mặt mũi, trong lòng rất là tức giận: "Minh vương phi chỉ sợ có chút không biết ý tứ cửa trẫm, nay cục diện Tây Tần chắc hẳn Minh vương phi cũng biết, nếu không ổn định được vẫn là cần Minh vương phi hỗ trợ, nếu Minh vương đem sản nghiệp giao cho hoàng thất , tin tưởng con dân Tây Tần sẽ càng thêm giàu có, tin tưởng Minh vương phi sẽ không cự tuyệt?"

Nhan Nhiễm Tịch làm sao có thể không biết Hoàn Nhan Hàn Cách đánh chú ý này, chưa nói gì, Dạ Thương Minh thản nhiên nói: vương phi không phải không giúp, chính là Tây Tần rộng lớn như vậy, làm sao có thể cần vương phi đi hỗ trợ, các ngươi không muốn bị chư quốc chê cười sao ?"

Nói một câu làm cho Hoàn Nhan Hàn Cách cứng họng.

Chính là Hoàn Nhan Hành Cách là người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, kết quả như vậy hắn không lường trước đến, nhưng hắn đã chuẩn bị kỹ. Nhan Nhiễm Tịch kiêu ngạo như vậy là vi có Dạ Thương Minh, mà Dạ Thương Minh lúc này trong mắt hắn cũng chỉ là một người chết mà thôi.

Ánh mắt để lộ nguy hiểm, lạnh lùng nói: "Nhan Nhiễm Tịch ta nghĩ có một số việc ngươi nên cân nhắc kỹ."

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ, trong mắt mang theo châm chọc: "Bổn vương phi đã nói qua , thế giới này không có ai có thể uy hiếp bổn vương phi , cho dù là Hoàng Thượng cũng là giống nhau, ý tứ của Minh cũng là ý của bổn vương phi. Ta nghĩ hoàng thượng phải rõ ràng rồi chứ ?"

"Một khi đã như vậy, trẫm cũng không có gì phải nói nhiều , chúng ta vẫn là dùng hành động đến chứng minh có vẻ mau lẹ hơn." Hoàn Nhan Hàn Cách hai tay vỗ, thị vệ lập tức đem toàn bộ đại điện vây lại.

"Cơ hội chỉ có một lần, trẫm đã cho các ngươi lựa chọn cơ hội, kế tiếp có chuyện gì cũng đừng trách trẫm, chỉ nên trách các ngươi không biết thân biết phận."

Nhìn mọi người kinh hoàng, Dạ Thương Minh nheo ánh mắt, không có một chút khẩn trương, tùy ý ôm Nhan Nhiễm Tịch, lạnh lùng nói: "Tây Tần Hoàng Thượng đây là muốn khơi mào chiến sự hai nước?"

Hoàn Nhan Hàn Cách lộ ra một chút gian xảo tươi cười, đắc ý nói: "Làm sao có thể khơi mào chiến sự hai nước, chính là Minh vương không cẩn thận ở hoàng cung bị ám sát, Tây Tần chúng ta không thể bảo vệ, chúng ta sẽ hướng Nam Lân quốc hảo hảo xin lỗi."

Trong không khí khẩn trương, Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch không đem thị vệ để vào mắt, tùy ý như vậy làm cho mọi người sợ hãi.

Nhan Nhiễm Tịch nhìn mọi người nở nụ cười, tình hình như vậy mà còn cười thật là quỷ dị, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng chẳng lẽ ngươi muốn chuẩn bị cho chúng ta Hồng Môn Yến?"

"Có ý tứ gì?" Hoàn Nhan Hàn Cách lạnh lùng hỏi.

"Ngươi hẳn là biết lần trước Nhan Phi Quỳnh ở ngoại ô phái ám vệ đến ám sát ta đi." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói.

Hoàn Nhan Hàn Cách tự nhiên là có nghe nói .

Nhan Phi Quỳnh không ngờ nữ nhi lại nói ra chuyện này, trong lòng tức giận, cũng có nghi hoặc, khi nào thì nàng đã không bị hắn khống chế?