Ed: Ann Nguyễn

Beta: Acchan

Nhan Bùi Luân có chút không xác định nhìn Nhan Nhiễm Tịch, hắn không biết Nhan Nhiễm Tịch có thể giúp hay không.

Nhan Nhiễm Tịch thu lại ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Đại ca cảm thấy ta sẽ đáp ứng yêu cầu này sao?”

“Không biết.” Nhan Bùi Luân nói rõ ràng.

“Kiều Phi, ta với hắn không có giao tình gì, với lại hắn đắc tội với người khó dây dưa cũng không phải việc sáng suốt.” Cúi đầu nhìn chén trà trong tay chính mìng, có một số việc vĩnh viễn không theo ý người.

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới việc ra khỏi lãnh viện này?” Nhan Bùi Luân có chút lo lắng, dù sao Kiều Phi cũng là bằng hữu của hắn, không giống quan hệ thực dụng giữa thái tử và Dực vương.

“Rời đi? Phụ thân đã muốn đáp ứng ta rằng sẽ cho ta ra khỏi, nhưng hôm nay chọc hắn mất hứng, cho nên đã bị khước từ, còn đại ca chẳng lẽ đã quên, không lâu sau Tam muội của ngươi nhưng là phải lập gia đình, rời đi nơi này cũng là chuyện sớm muộn, hơn nữa ngươi cho rằng ta không rời nơi này được sao?” Nhan Nhiễm Tịch nghiền ngẫm nhìn Nhan Bùi Luân, người muội muội này trong lòng đại ca nàng cư nhiên còn không bằng một người ngoài, nhưng có quan hệ gì đâu, vị trí của hắn trong lòng nàng cũng thế, chỉ là một người ngoài, ngược lại ca ca của nàng, đã lâu không gặp cho rằng quan trọng hơn đây.

“Vậy như thế nào ngươi mới có thể ra tay?” Nhan Bùi Luân cau mày hỏi.

“Đại ca không thấy có chút ép buộc người khác hay sao?” Nàng cảm thấy rất buồn cười, tại sao nhất định phải là nàng? Có lẽ cảm thấy là mình quá đáng đi, nhưng thể diện chung quy lại không được, vừa rồi hắn vì Kiều Phi vô lại như vậy, nhưng hôm nay thì sao?

Nhìn vẻ mặt Nhan Nhiễm Tịch tự tiếu phi tiếu , nhíu mày lại: “Không giúp thì thôi, nhưng ngươi chắc biết nhân tình của thế gia công tử là tốt như thế nào?”

“Ta không cần.” Nàng đúng là không cần, một cái thế gia công tử chẳng là gì trong mắt nàng.

Nhan Bùi Luân có chút tức giận, lạnh nhạt nói: “Quấy rầy.” Xoay người rời đi.

Nhan Nhiễm Tịch không để ý, ý vị thâm trường cười cười.

Qua nhiều ngày, kể từ sau đêm hôm đó, Nhan Nhiễm Tịch cũng không có thấy qua Nhan Bùi Luân. Mà lúc này bên kia Ám Vực cũng truyền tin tức tới, đã tìm được tung tích Bích Du, chính là trong tay Tứ hoàng tử Bắc Tiêu quốc. Nghe được tin này Nhan Nhiễm Tịch có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến thế nào lại là Bắc Trữ Hoành, đã như vậy hắn hẳn phải là một nhân vật nào đó, Nhan Nhiễm Tịch hiểu thực lực của thủ hạ mình, có thể bắt sống là không có khả năng, nhất là cao thủ như Bích Du.

Ban đêm, một thân hắc y bên ngoài là một tầng ti sa đỏ, mang trên mặt một chiếc mặt nạ bạc, dưới ánh trăng hết sức đẹp đẽ, khiến cho người ta tưởng tượng dưới chiếc mặt nạ kia là bộ dạng tuyệt thế nam tử như thế nào. Đồng thời cũng không để cho người khác nghĩ tới người như vậy lại là Nhan Nhiễm Tịch trong Lãnh viện phủ Thừa Tướng.

Thân hình mạnh mẽ xuyên vào bên trong màn đêm, đi ra khỏi biệt viện, nhìn chỗ ám vệ ẩn mình, khoé miệng lộ ra sự khinh thường, thân hình cũng tuỳ ý biến mất trong bóng đêm.

Một căn phòng hẻo lánh ở biệt viện, một gia nhân áo đỏ chật vật bị treo ngược trong phòng, hai tay như cũ bị siết ra máu, thân thể đều là vết roi, mặt mũi tái nhợt nhưng không lộ có chút sợ hãi nào, ánh mắt càng toát ra sự lạnh lùng. Trước mặt là ba nam tử đang đứng, không phải là đoàn người của Bắc Trữ Hoành thì là ai.

Bắc Trữ Hoành nhìn bộ dạng của nữ tử hơi cau mày, lạnh lùng nói: “Người của Ám Vực quả nhiên là cá cứng rắn xương, nhưng ngươi cảm thấy ta là người dễ đối phó? Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, vị trí của tổng cục Ám Vực rốt cục là ở đâu?”

Nữ tử ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt tuyệt sắc rơi vào ánh mắt mọi người, cười lạnh nói: “Bị ngươi bắt chứng minh ta không đủ năng lực, người không có năng lực không có tư cách đứng trong Ám Vực, nếu đã không có tư cách, như vậy ngươi nên giết ta, bằng không một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, để rửa nhục cho những gì ta chịu đựng hôm nay.”

Bắc Trữ Hoành có chút tức giận, hắn không nghĩ người của Ám Vực khó đối phó như vậy, vứt đi công phu lớn mới bắt được, như thế nào lại không thu được chút thu hoạch? Đột nhiên nở nụ cười: “Tốt lắm, không hổ là người của Ám Vực, nhưng là khuôn mặt tuyệt sắc như này thật đáng tiếc, cư nhiên lại không thể đứng dưới ánh nắng mặt trời, ta nghĩ ngươi hẳn là không có nam nhân đi, nếu không trước khi ngươi chết ta ban cho vài người, dù sao thì ta có vẻ hẹp hòi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nữ tử nheo mắt, kết quả này nàng đã sớm tính đến, cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng trong lòng vẫn không chịu được, khẽ nói: “Tuỳ ý đi, một người sắp chết, những thứ này cũng không còn trọng yếu, tin tưởng là chủ tử sẽ báo thù vì ta, không phải trong địa ngục chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Không thể phủ nhận là lời nói của nữ tử này đã thực sự làm Bắc Trữ Hoành tức giận, cứng mềm không ăn thì thôi, cư nhiên ngay cả việc nữ tử để ý nhất cũng có thể cười trừ, thật không biết Ám Vực như thế nào mà bồi dưỡng được người như vậy, cắn răng nói: “Được, người tới.”

Bảy tám người tiến vào: “Chủ tử.”

Bắc Trữ Hoành nhìn bộ dạng chết không sờn của nữ tử lạnh lùng nói: “Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết, ta muốn hảo hảo tra tấn ngươi, thẳng đến khi ngươi nói mới thôi, ta có thời gian cả đời để chờ đợi.”

Sau đó quay sang bảy tám người nói: “Hôm nay đem nàng thưởng cho các ngươi, nhớ là không được giết chết.”

“Vâng.” Trong mắt bảy tám người sáng lên, bất kì ai giống như nữ tử tuyệt sắc như vậy mọi người đều mong muốn, từ khi nữ tử này bị bắt bọn họ liền bắt đầu mơ ước, nhưng Bắc Trữ Hoành không có phân phó ai cũng không dám vượt giới hạn, bọn họ đều quá biết thủ đoạn của Bắc Trữ Hoành.

Dao nhỏ hung hăng cắt đứt dây thừng, nữ tử từ không trung ngã xuống, không có đau đớn trong dự đoán, chỉ thấy đoạn dây đỏ trói nữ tử vừa cởi ra, nữ tử đã đến bên cạnh người bọn họ, mà bảy tám người vừa ham muốn nữ tử đã về Tây Thiên. Đối với một màn bất thình lình ba người Bắc Trữ Hoành không kịp phản ứng, trong lúc tới chậm đó, nữ tử đã được một hắc y nam tử mang mặt nạ bạc cứu đi.

Nhìn nam tử mọi người đều cả kinh, Bắc Trữ Hoành hô to: “Ám Đế.”

Nữ tử cũng ngẩn người, sau đó tràn đầy cảm động gọi: “Chủ tử.”

Nhan Nhiễm Tịch nhìn vào vẻ mặt của mọi người nhẹ nhàng cười một tiếng, hướng về Bắc Trữ Hoành nhàn nhạt nói: “Tứ hoàng tử có hay không nên đưa một lời giải thích với bổn đế?”

Bắc Trữ Hoành nheo mắt lại, hắn biết Ám Đế sở dĩ là do trang phục, khiếp sợ cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng thân thể theo bản năng sợ hãi không ngừng, không thích cảm giác này, vẻ mặt phòng bị nhìn Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng nói: “Ám vệ.”

Đột nhiên trước mặt Nhan Nhiễm Tịch cùng Bức Trữ Hoành xuất hiện hơn mười đạo nhân ảnh, đồng loạt chắn trước người Bắc Trữ Hoành, bởi vì có nhiều người hơn nên phấn khích, cười lạnh nói: “Đây chính là giải thích.”